Đâu rồi những lời yêu thương!

Anh thắc mắc sao mỗi khi anh nói chuyện điện thoại thì em lại nghiêng tai lắng nghe. Em chỉ cười mà không trả lời. Lần sau, em vẫn thế...

Chẳng phải em nghi ngờ anh hoặc tò mò, hóng chuyện. Nếu em không nói thì sẽ chẳng bao giờ anh biết được em thèm được làm người ở phía bên kia đầu dây biết mấy. Em chẳng biết người ấy bao nhiêu tuổi, già hay trẻ, đẹp hay xấu, có chồng hay chưa… nhưng giờ khi nói chuyện với họ, anh rất dịu dàng. Nụ cười cũng túc trực trên môi anh, những câu nói đùa thật dễ thương, thật cởi mở. Em thấy anh cứ như một người khác chứ không phải là người chồng lúc nào cũng nói năng cụt ngủn với vợ con. Chính vì vậy mà em cứ thích nghe, thích nhìn mỗi khi anh nói chuyện điện thoại với ai đó.
Không phải một lần mà trăm ngàn lần em ước ao mình được làm người ở phía bên kia chiếc điện thoại. Em thích được nghe chồng mình nói “em ngủ ngon nhé”, “đi đường cẩn thận nghe chưa”, “nhớ mang áo mưa, hình như trời sắp mưa rồi đấy”, “chừng nào xong việc, anh sẽ gọi cho em…”.
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Ôi, những lời nói ngọt ngào của chồng em nhưng sao chỉ dành cho người khác? Em cũng cần được chúc ngủ ngon, cần được dặn dò chuyện đi đứng để thấy mình được quan tâm; cần được cảm ơn, xin lỗi để thấy mình được trân trọng…

Thế nhưng, chẳng có gì cả. Những câu nói tốt đẹp nhất có lẽ anh đã dành cho người ngoài nên về nhà với em, anh chỉ có những lời cộc cằn, không đầu không cuối. Có lẽ anh sẽ bảo đã là vợ chồng thì cần gì phải khách sáo; phải lựa lời, phải này nọ… Nhưng em cần như thế và thèm được như thế.
Chúng mình còn phải sống với nhau rất nhiều ngày tháng nữa, em muốn chúng ta cùng chung tay vun đắp cho tổ ấm của mình. Một câu nói yêu thương, một nụ cười ấm áp, một tiếng cảm ơn… chính là những viên gạch để xây ngôi nhà hạnh phúc của chúng mình ngày càng bền chặt...

Bên chồng thiếu cả tiền lẫn tình

Tôi là người đàn bà “thiếu thốn” đủ thứ mặc dù chồng lúc nào cũng ở bên. “Thiếu thốn” dẫn đến sự thèm khát và ham muốn...

Vợ chồng tôi vẫn đi về một nhà, vẫn ăn cùng mâm, ngủ cùng giường nhưng tôi chưa bao giờ nhận được chia sẻ từ chồng. Nhiều lúc tôi nghĩ, có lẽ do mình dại dột ngay từ ngày mới cưới không có sự phân chia trách nhiệm nên anh đã quen để tôi một mình lo lắng tiền chi tiêu trong gia đình.

Chưa bao giờ anh tự giác đưa tiền lương cho tôi, ngay cả khi tôi đã sinh con, nếu tôi hỏi anh chỉ đưa cho có 1-2 triệu đồng, có khi không đưa. Dù tôi biết, thu nhập của anh nhiều hơn tôi. Nhiều lần tôi nhỏ- to tâm sự về những khoản chi tiêu trong nhà anh im lặng nhưng cũng không thay đổi. Trong khi chúng tôi ở chung cư, chỉ tính tiền phí chung cư, tiền gửi xe, tiền điện, tiền nước, tiền sữa cho con đã ngót 4 triệu đồng… Ngay cả khi gia đình có giỗ chạp, đình đám hai bên nội ngoại chồng vẫn cứ vô tư không hề chia sẻ coi đó là việc tôi phải lo. Hỏi đến tiền thì không bao giờ đưa quá 2 triệu đồng.

Nhiều đêm mất ngủ vì lo nghĩ làm sao để không hụt chi với số lương ít ỏi của mình nhưng bên cạnh chồng vẫn vô tư ngáy. Chuyện tiền nong là thế đến tình cảm tôi cũng rơi vào cảnh thiếu thốn đến vật vã. Ở nhà anh ấy ít nói, ít cười, chỉ chăm chú vào máy tính hoặc phim chưởng. Hiếm khi anh có những cử chỉ lãng mạn, còn muốn được tặng hoa, tặng quà trong ngày lễ tôi chỉ có nằm mơ.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Có những hôm tôi vận chiếc váy ngủ thật đẹp, hoặc sức nước hoa vòng tay ôm cổ anh, anh vẫn tỉnh bơ, thậm chí có hôm còn gỡ tay tôi ra. Và đương nhiên bị mất hứng là chuyện thường. Tệ nữa là những lúc vợ chồng thật sự có hứng thú ái ân anh ấy cũng lười biếng bỏ qua khúc dạo đầu.

Nhiều lúc, tôi chỉ mong mỗi đêm nằm bên chồng, thay vì cứng đờ như khúc gỗ, hai tay khoanh trước ngực, anh hãy ôm tôi vào lòng, để tôi gối đầu lên cánh tay anh, cảm nhận được sự gần gũi, yêu thương của anh.

Đã có không ít lần, trong đầu tôi hình thành ý nghĩ giải thoát mình ra khỏi anh ấy. Tôi vào phòng ngủ đóng chặt cửa, nghĩ đến những kỷ niệm tình đầu đẹp đẽ, người ấy biết nói những lời có cánh, biết yêu hết mình, biết mở rộng vòng tay khi tôi muốn sà vào lòng.

Tôi là người đàn bà “thiếu thốn” đủ thứ mặc dù chồng lúc nào cũng ở bên. “Thiếu thốn” dẫn đến sự thèm khát và ham muốn được thỏa lòng, được giải thoát. Một lần tôi lên facebook chém gió giải sầu, Hoàng Sơn- người đàn ông đã ly hôn chủ động chát cùng tôi. Tôi sớm bước vào cuộc tình vội vã với Sơn dù chỉ quen qua mạng. Khi chưa gặp nhau nhưng qua mạng chúng tôi đã rất thoải mái tâm sự những chuyện thầm kín riêng tư. Tôi thấy thoải mái khi tâm sự với Sơn, để rồi cái lần đầu tiên gặp nhau, món quà Sơn tặng cho tôi lại là những cử chỉ cực lãng mạn khó cưỡng, bó hoa lan tuyệt đẹp, lời thì thầm tôi thích và một nụ hôn khó quên tại một quán cafe vườn.

Sau lần đó, tôi thấy nhớ Sơn vô cùng. Gần đây, tôi chủ động liên lạc và gặp Sơn nhiều hơn, không kể ngày thường hay ngày nghỉ chỉ cần có cơ hội là tôi và Sơn gặp nhau. Tôi biết mình sai khi hẹn hò cùng Sơn, nhưng tôi thấy nếu không có Sơn có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ chết vì kiệt sức khi luôn phải tự lo kinh tế, đau khổ với sự vô tâm, ích kỷ, keo kiệt và không cảm nhận được tình yêu thương của chồng.

Nhưng tiếp tục đến với Sơn tôi cũng đau khổ không kém bởi cảm giác tội lỗi của mình, tôi phải làm sao để có cuộc sống thanh thản đây?

Khổ vì chồng “khôn nhà dại chợ“

Tưởng đâu lấy được anh chồng phóng khoáng với vợ con, nào ngờ tôi lấy phải anh chồng “khôn nhà dại chợ”.

Yêu nhau được hơn một năm thì chúng tôi quyết định cưới. Một năm yêu nhau chưa đủ thời gian để tôi hiểu hết về anh, những lúc đi chơi, ăn uống, mua sắm anh đều tỏ ra ga lăng, tôi cảm mến anh cũng bởi vẻ phóng khoáng ấy. Không phải yêu nhau vì vật chất, nhưng đàn ông con trai thì nên như vậy.

Đến khi lấy nhau về tôi mới biết anh chỉ phóng khoáng bên ngoài thôi, về nhà anh là con người ki bo, hay tính toán. Đối với con trai anh cũng vậy, hễ thằng bé ngửa tay xin anh tiền học, tiền sách bút… là anh lại càu nhàu, và không bao giờ đưa đủ số tiền con cái cần.

Đặc biệt là trong chuyện chi tiêu sinh hoạt, cơm thì anh muốn ăn ngon, nào là thịt là cá nhưng tiền thì anh đưa chỉ đủ mua rau. Cuối tháng lĩnh lương vợ con không ai biết đến đồng ngắn mặt dài nào của anh. Hỏi thì anh lại bảo vừa rồi gặp bạn mời bạn đi uống bia, bạn bè lâu ngày không gặp nên anh mời.

Được ngày nghỉ, muốn đi chơi họ hàng nội ngoại, hay nghỉ ngơi lấy sức thì anh lại lôi kéo bạn bè về nhà tụ tập, ăn uống. Một hai lần như vậy thì không sao, nhưng đây dòng dã tuần nào cũng vậy. Lần nào tôi cũng phải tất bật cơm nước, bia bọt rồi dọn dẹp “chiến trường”.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Chịu không nổi tôi than phiền, anh nói tôi ích kỷ, sống phải có bạn bè. Tôi vất vả thế nào cũng xong, nhưng còn chuyện tiền bạc, những lần ăn uống như thế tôi lại phải vắt kiệt số tiền dành dụm, tiền lương của anh không đủ tiền anh và bạn bè anh ăn nhạu suốt ngày.

Làm to chuyện, cãi vã nhau cũng phỏng có ích gì, chỉ khổ con cái, lại ảnh hưởng đến việc học tập con. Nhiều lần góp ý với anh thì anh gạt phăng đi rồi càu nhàu “vợ với chả con, sống không có bạn bè gì cả. Nếu em không thích bạn anh đến nhà thì lần sau bọn anh ra quán, đến lúc ấy đừng có hét toáng lên là chồng đi bia ôm”.

Vậy là tôi phải ngậm đắng nuốt cay chiều chồng. Chồng gì mà ở nhà thì ki bo với vợ con từng đồng, ra đường lại phóng khoáng với bạn bè đến nhẵn cả túi.