![]() |
![]() |
Tôi lấy chồng được 5 năm nay. Thế nhưng có một chuyện tôi luôn giữ trong lòng, chẳng bao giờ dám kể với bên nhà ngoại hay bạn bè, đồng nghiệp mình biết về câu chuyện mẹ chồng trao hồi môn ngày cưới cho mình. Bởi vì tôi không muốn bà nghe thấy để rồi lại bị tổn thương.
Trước đây khi còn con gái, tôi chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện hồi môn cưới lại phức tạp như vậy. Cứ nghĩ nhà trai có bao nhiêu thì cho bấy nhiêu.
Nói thật với các chị, em chưa bao giờ sợ cảnh mẹ chồng nàng dâu đâu. Ngày xưa lúc em chuẩn bị lấy chồng, mẹ cứ băn khoăn mãi. Bà cứ than thở: "Ở nhà ăn uống mẹ còn phải chăm chút từng tí thế này. Mai kia đi làm dâu rồi sao hả con? Chỉ sợ phật ý người ta, không ở được với nhau thì khổ".
Trong mắt em thì việc đi làm dâu cũng chẳng có gì to tát. Nếu mẹ chồng tốt, mình sẵn sàng yêu thương lại. Còn mẹ chồng mà quá đáng thì em cũng không có tư tưởng sẽ nín nhịn chịu đựng đâu.
Anh chồng tôi mới chuyển về nhà mới. Ngôi nhà được xây khang trang, chẳng khác gì biệt thự sân vườn khi có một khoảng sân rộng rãi, trang trí tiểu cảnh cầu kì. Cũng chẳng trách được, vợ chồng anh ấy làm ăn phát đạt, tiền bạc dư dả nên mới xây được căn nhà mấy tỷ như vậy.
Tôi và chị dâu có lối sống, quan điểm khác nhau nên cũng ít nói chuyện được với nhau. Chị dâu sang trọng, dùng đồ hiệu, thường dẫn cả nhà đi nhà hàng, đi du lịch. Vợ chồng tôi làm ăn tầm trung, tiền bạc cũng phải tiết kiệm lắm mới có dư nên không dám phung phí như thế. Mà mỗi lần đi cả nhà, chị dâu lại một mực kéo chúng tôi đi cùng cho vui rồi chị ấy lại tranh trả hết các hóa đơn. Mấy lần như thế, tôi cảm thấy khó xử, mệt mỏi khi đi cùng chị.