Chồng có con riêng nhưng không muốn ly dị vì lý do khó nghe

Cưới nhau 10 năm nhưng không có con, cuộc hôn nhân của tôi nhiều lần rơi vào bế tắc.

Tôi năm nay 35 tuổi, đang làm giáo viên. Chồng tôi làm xây dựng, tôi với anh cưới nhau đến nay 10 năm tròn. 10 năm là vợ là chồng nhưng tôi với chồng chưa được hưởng niềm hạnh phúc làm cha mẹ. Nguyên nhân là do tôi. 

Tôi không đếm được bao nhiêu đêm đã nằm mơ thấy mình mang bầu, con bi bô gọi mẹ. 2 vợ chồng tôi dành dụm được bao nhiêu tiền đều đổ cả vào đi kiếm con. Có bệnh thì vái tứ phương, vợ chồng tôi đã đi không biết bao nhiêu bệnh viện, phòng khám, thầy lang. Vậy mà con chẳng đến với tôi!

Sau từng ấy năm, chịu đựng bao áp lực, cứ hy vọng rồi lại thất vọng, tôi quyết định viết đơn ly hôn để giải thoát cho chồng. Tôi biết anh là người đàn ông tốt, anh xứng đáng có được người vợ tốt hơn tôi. Mỗi lần nói đến ly hôn, chồng tôi đều ngăn lại. Anh nói vợ chồng tôi yêu thương nhau thật lòng, con cái từ từ rồi sẽ có. Dù có khó khăn đến thế nào, anh cũng muốn cùng tôi vượt qua.

Chong co con rieng nhung khong muon ly di vi ly do kho nghe

Hơn nữa, tôi là nàng dâu hiền thảo, được lòng cả hai bên nội ngọai nhà chồng. Tôi được bố mẹ thương yêu nên khi nhắc đến ly dị, bố mẹ chồng cũng gạt đi, khuyên nhủ tôi nghĩ lại. 3 năm nay, mẹ chồng tôi bị tai biến nên sức khỏe yếu, chủ yếu chỉ nằm một chỗ. Còn bố chồng tôi bị bệnh tuổi già, lúc nhớ lúc quên. Tôi vừa lo dạy học, đến trưa lại về chăm lo cơm nước cho bố mẹ để chồng yên tâm công tác.

Hôm đó là ngày nghỉ, chồng tôi hẹn về thăm nhà nhưng lại nói có việc bận. Nhớ thương chồng nên tôi bắt xe lên tận chỗ chồng tôi thuê trọ để thăm anh. Nào ngờ, vừa đến nơi, tôi sốc rụng rời khi bắt gặp chồng tôi đang đưa một phụ nữ và một đứa trẻ đang lên xe taxi. Tôi định làm ầm mọi chuyện thì chồng ngăn lại, anh nói thằng bé đang bị sốt. Anh cùng mẹ đứa bé đưa nó đi bệnh viện rồi sẽ về nói chuyện với tôi sau.

Không bao biện, không chối cãi, chồng tôi thừa nhận rằng người phụ nữ và đứa bé đó là vợ hờ, con rơi của anh. Lời chồng nói ra khiến tôi tột cùng đau khổ. Tôi khóc rất nhiều và quyết định sẽ ly dị, trả tự do cho anh và người phụ nữ ấy. Tuy nhiên, khi đọc được lá đơn ly dị, chồng tôi xé phăng đi và nằng nặc xin tôi nghĩ lại.

Anh nói với tôi rằng thực ra, anh chẳng thương yêu gì người phụ nữ kia. Nhưng vì muốn làm tròn bổn phận của người con, không muốn bố mẹ nghĩ ngợi, lo lắng chuyện người nối dõi nên anh đành "cố gắng". 

Nghe anh nói vậy, tôi không tin, tôi cương quyết đòi ly hôn chồng bằng được. Anh xuống nước cầu xin tôi bỏ qua mọi chuyện, cứ làm vợ, làm dâu nhà anh như bây giờ. 

Đợi khi nào mẹ chồng tôi khuất núi, lúc đó tôi muốn gì anh cũng đồng ý. Hơn nữa, giờ cô bồ của anh đang bận con mọn, cô ấy cũng không thể cùng lúc vừa chăm con, vừa chăm sóc bố mẹ của anh.

Anh nói: "Mẹ yếu lắm rồi. Mẹ chỉ coi em là con dâu thôi. Giờ em bỏ đi rồi. Ai sẽ lo cho mẹ? Còn bố nữa chứ. Các chị thì ở xa. Em không thương bố mẹ sao?"

Nghe anh nói đến từ "thương", tôi cười mà nước mắt lăn dài. Anh muốn tôi thương bố mẹ anh. Còn tôi, ai thương thân tôi đây?

Ngay trong đêm tân hôn, tôi đã bị chồng đánh bầm dập vì lý do không ngờ

Đến với chồng do mai mối nên từ lúc quen đến lúc cưới chỉ vỏn vẹn 2 tháng. Cũng chưa muốn kết hôn nhưng có lẽ duyên số nên chúng tôi đành bó buộc vào nhau.

Tôi năm nay 28 tuổi, mới kết hôn được một tuần nhưng có lẽ tôi có chết cũng không bao giờ quên được trận đánh bầm dập của chồng đêm tân hôn. Tôi quen chồng qua sự giới thiệu của một chị đồng nghiệp. Từ lúc yêu đến cưới chỉ vỏn vẹn 2 tháng nhưng có lẽ do duyên số nên mặc dù không thích chồng lắm tôi vẫn quyết định cưới.

Trước chồng, tôi từng có sinh viên với Tú suốt 6 năm trời. Lúc Tú mới ngỏ lời tìm hiểu, tôi đã nghĩ rằng tôi và Tú không thể bên nhau lâu vì Tú quê ở Huế, tôi quê ở tận Lào Cai. Bố mẹ tôi nhất định sẽ không cho tôi làm dâu ở một nơi xa như vậy. Huống chi tôi là con gái độc tôn của ông bà.

Nhưng người tính không bằng trời tính, tôi và Tú lại hợp nhau đến từng chút một. Càng yêu, càng hiểu nhau, tôi và Tú đều quấn lấy nhau không rời. Chúng tôi đã có một đẹp cho đến ngày cả 2 cùng tốt nghiệp.

Sau khi tốt nghiệp, Tú ngỏ ý muốn đưa tôi về lập nghiệp. Trong khi đó, bố mẹ đã có một chân chắc chắn ở quê cho tôi. Mẹ tôi lo lắng cho tôi đến hao mòn cả người. Bà liên tục phân tích nếu tôi ở xa gia đình thì thế nào, ra sao, tủi thân...

Chưa kể nhà Tú cũng không phải kiểu có kinh tế. Mẹ Tú mới bị tai biến nên gần như kinh tế phụ thuộc vào tiền lương của quán cắt tóc của bố Tú và Tú. Nghe mẹ nói nhiều, cộng thêm khoảng cách xa nảy sinh trống vắng, tôi dần dà cũng suy nghĩ lại và quyết định nói lời chia tay với Tú. Nhưng mãi sau đó 2 năm, chúng tôi mới chính thức dứt điểm khỏi nhau.

Ngay trong dem tan hon, toi da bi chong danh bam dap vi ly do khong ngo

Ảnh minh họa

2 năm sau khi chia tay Tú, tôi cũng nguôi phần nào thì gặp chồng bây giờ. Đúng lúc đó, Tú lại liên hệ lại với tôi nói rằng còn nhớ và yêu tôi lắm. Nhưng anh cũng không thể rời xa gia đình. Mọi thứ lại ùa về khiến tim tôi đau nhói. Tôi chỉ biết nói với Tú rằng, chúng tôi có duyên mà không có phận.

Hôm đi chụp ảnh cưới, thấy tôi nghe điện thoại từ Tú, chồng đã tát tôi một cái đau điếng. Nếu hôm đó tôi không kiềm chế thì chắc chúng tôi sẽ không chụp ảnh cưới được chứ đừng nói gì đến chuyện cưới hỏi. Tôi nhớ trong cơn tức giận, chồng đã văng tục chửi bây với tôi. “Mày chặn số thằng đó ngay cho tao. Mày mà còn liên lạc với nó, tao giết cả lũ”, tôi vẫn nhớ anh ấy đã đe dọa như vậy.

Kể từ hôm đó, tôi chặn số, không liên lạc gì thêm với Tú nữa. Chồng tôi cũng nguôi giận và đám cưới của 2 đứa diễn ra rình rang, không gặp sự cố gì. Tuy vậy, trong lòng tôi vẫn cảm thấy buồn bã, bất trắc khi lấy anh ấy. Đêm tân hôn có lẽ là đêm cay đắng nhất cuộc đời tôi. Trước kia yêu Tú, tôi và anh đã quan hệ nên khi chồng thấy tôi không còn trinh anh ta đã hành hạ, mắng nhiếc thậm chí đánh tôi đến thâm tím mặt mày.

Chuyến trăng mật đành phải hủy vì nhìn tôi không khác gì bị tai nạn. Tôi chỉ biết khóc chứ không hề giải thích bất cứ câu nào. Tôi nghĩ anh ấy đã không tin tôi nên dù tôi có nói cũng chẳng ích gì.

Suốt mấy ngày nay, tôi chẳng nói gì với chồng. Đêm đến, tôi cũng ôm chăn ra ghế sofa ngủ. Tôi với anh ấy mới cưới chưa được 1 tuần mà anh ấy đã thế này. Tôi không hiểu sau này làm sao tôi có thể chung sống với người chồng vũ phu, ghen tuông, lắm tật xấu như vậy.

Đêm tân hôn bị chồng cho uống thuốc ngủ, vợ ngã quỵ biết sự thật cay đắng

Cứ ngỡ cuộc đời Huệ đã được bước sang trang mới nhưng nào ngờ, mọi thứ đúng là không như mơ.

Huệ quen Tuấn trong tiệc sinh nhật của một người bạn trong giới con nhà giàu. Nhà Huệ thì gia cảnh bình thường nhưng nhờ tài giỏi, nỗ lực cô cũng có được vị trí công việc đáng mơ ước và quen biết thân thiết với nhiều người tầng lớp thượng lưu. 29 tuổi, cô tự mua được xe, được nhà nhưng chuyện tình duyên thì chẳng đâu vào đâu.

Lần đầu tiên gặp, Huệ cũng khá ấn tượng với Tuấn. Anh điển trai, men lỳ, có cái gì đó lạnh lùng nhưng lại rất cuốn hút Huệ. Huệ chủ động tấn công Tuấn, đó là lần đầu tiên cô làm chuyện đó với một người con trai. Không khó để Tuấn bắt sóng ngược lại. Vì Huệ xét toàn diện mà nói cũng khá đủ tiêu chuẩn của Tuấn. Không lâu sau họ thành một cặp.

Dem tan hon bi chong cho uong thuoc ngu, vo nga quy biet su that cay dang

Ảnh minh họa 

Đám cưới được diễn ra nhanh chóng bởi tuổi tác 2 người không còn trẻ hơn nữa gia đình hai bên lại giục giã. Tiếp xúc nói chuyện, Huệ thấy Tuấn có thể khiến cô dựa dẫm được, anh cũng tỏ ra hết sức chiều chuộng và ga lăng với cô. Có lẽ cũng là lần đầu tiên Huệ cảm nhận được tình yêu của một người đàn ông dành cho mình.

Đêm tân hôn, Huệ bẽn lẽn trong bộ nhất tiến về phía chồng. Tuấn ân cần ôm lấy Huệ, không quên đặt lên trán Huệ một nụ hôn tình cảm. Cứ nghĩ tiếp theo đó sẽ là những giây phút mặn nồng nhưng chồng Huệ lại đưa cho cô một ly nước cam. Nói cô uống để tốt cho sức khỏe. Huệ vui mừng làm theo luôn.

Chẳng hiểu sao, uống xong một lúc mà cô buồn ngủ ríp cả mắt. Cứ thế chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Nửa đêm, thấy miệng đắng ngắt, Huệ mò dậy để uống nước. Cô mơ màng sờ bên cạnh không thấy chồng đâu, bộ quần áo ngủ vẫn còn y nguyên trên người. Cô mới bồi hồi nhớ lại. Họ chưa tân hôn, cô tự thiếp đi sau khi anh cho cô uống cốc nước.

Nửa đêm lại chẳng thấy chồng, linh tính mách bảo cô lục lọi khắp phòng tìm dấu vết thì thấy được một vỉ thuốc ngủ trong thùng rác. Cô vội vã đi tìm chồng. Vừa bước chân tới gần phòng khách, cô nghe thấy tiếng chồng đang nói chuyện với ai đó "em cho cô bé uống thuốc ngủ rồi, em chỉ yêu mỗi anh thôi, anh yên tâm em xử lý được mà, nhớ anh".

Chồng tôi đang nói chuyện với một người đàn ông khác và xưng anh em ngọt xớt như thế. Chồng tôi là gay ư. Tôi chẳng thể nào tin được chuyện này. Người đàn ông lịch lãm, ga lăng tôi quen biết, tôi nghĩ có thể dựa dẫm lại không yêu tôi. Vậy anh ta lấy tôi để làm gì. Cuộc tưởng chừng tốt đẹp viên mãn của tôi cuối cùng lại biến thành thế này. Tôi phải làm sao đây.