![]() |
Ảnh minh họa. |
![]() |
Ảnh minh họa. |
Anh đón em về với anh trong sự chống đối quyết liệt của gia đình, bạn bè và nhất là mẹ anh. Trước sự cản trở của mọi người về mối quan hệ của chúng ta, có lúc anh tưởng như muốn buông tay chấm dứt, nhưng anh biết nếu làm thế anh sẽ đau khổ biết chừng nào vì anh yêu em.
Em, một người phụ nữ quá 30, hơn anh 4 tuổi, chín chắn và khôn khéo. Mọi người không bảo em xinh đẹp. Nhưng đối với anh, em lúc đó thật duyên dáng, mặn mòi và có sức thu hút thực sự. Đi bên cạnh em, anh thấy mình cao lớn vững vàng, có thể chở che cho người phụ nữ của đời mình, chẳng có gì là chênh lệch hay khoảng cách cả.
Giờ thì chúng mình đã có con, một bé gái 3 tuổi xinh xắn giống cả ba và mẹ. Em bây giờ đã là một người phụ nữ thành công trong sự nghiệp.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Dạo gần đây anh thấy em đổi khác, hay cau có vô cớ, nạt nộ con cái. Em hay nổi điên bất thường với anh khiến nhiều lúc anh không “đỡ” nổi. Bởi vậy cả tháng cứ chiến tranh lạnh hoài làm anh mệt mỏi. Làm một thằng đàn ông, anh cũng có lúc cần phải phát điên chứ làm sao chịu được. Chẳng hiểu có chuyện gì với em?
Tối qua anh bàn với em sẽ sinh thêm một đứa con nữa cho bé Su có anh có em. Nhưng em đùng đùng nổi giận, em lại gỡ chiếc nhẫn cưới vứt ra giường bảo anh hãy đi kiếm người phụ nữ khác làm việc đó, rằng anh và mẹ chỉ biết bóc lột sức lực của em, rằng bao nhiêu năm nay em cày bừa làm lụng lo cho cả nhà. Giờ em cần được nghỉ ngơi và hưởng thụ, chứ không sinh nở gì nữa hết, đời là mấy sao em cứ phải phí hoài tuổi xuân trong gánh nặng con cái.
À thì ra đối với em gia đình là gánh nặng. Anh cứ tưởng với người phụ nữ thì gia đình, chồng con là niềm vui, hạnh phúc là mục đích sống và phấn đấu! Em nói mà không cần nghĩ. Mẹ anh tuy nhiều tuổi nhưng bà có lương hưu, ở nhà phụ vợ chồng mình trông cháu chứ nào có ăn bám ai. Anh vẫn làm ra tiền, tuy không nhiều như em nhưng vẫn chu toàn vợ con chứ đâu kém cỏi. Con gái dễ thương bụ bẫm, lanh lẹ, ai cũng thích ẵm bồng.Thế chưa đủ ư? Gia đình nào mà chẳng có cãi vã, giận hờn, gây gỗ. Nhưng đâu phải cứ cãi nhau là tháo nhẫn, em đã tháo rồi đeo lại bao nhiêu lần liệu em có nhớ?? Tình cảm vợ chồng đâu phải như chiếc nhẫn tháo ra rồi đeo lại được. Có những thứ mất đi mãi mãi dù ta hối tiếc tìm lại, nó cũng không vừa vặn như lúc đầu.
Tự dưng tim anh đau nhói. Có thể người đàn ông khác thì sẽ thiếu bình tĩnh mà bạt tai vợ, nhưng lúc đó, chẳng hiểu sao trong anh trống rỗng. Anh bước vào nhà tắm, nhìn qua gương, hình ảnh chiếc nhẫn cưới lăn lóc, hình ảnh em của ngày xưa nhạt nhòa, méo mó không còn rõ rệt.
Giờ thì anh hiểu vật chất và đỉnh cao vinh quang rất dễ khiến con người thay đổi. Anh cũng chỉ là một thằng đàn ông bình thường, biết yêu, biết giận, biết tự ái khi ai đó xúc phạm. Nên anh không đủ bao dung để tha thứ cho em thêm một lần nữa đâu, em ạ!! Bởi vì có những vết thương sẽ không bao giờ lành lại dù cho ta tìm mọi cách để chữa.
Con dâu loay hoay mãi bên cái tủ bán cà vạt, cầm cái màu nhã nhất quay sang hỏi em: Không biết cái này có vừa ý bố không mẹ? Em gật đầu nhưng con dâu vẫn cứ nhấc lên đặt xuống. Về làm dâu hơn một năm, chắc con cũng hiểu, mua quà tặng một người kỹ tính như bố chồng chẳng dễ dàng gì.
Mình không chê khi nhận món quà, hai mẹ con nhìn nhau chưa kịp mừng thì đã chưng hửng khi thấy mình cất vào ngăn tủ. Họa hoằn lắm mình mới lấy ra dùng, vì trong mắt mình, cái cà vạt ấy hoa văn không tinh tế. Con dâu có vẻ buồn, rỉ tai em: với người kỹ tính như bố chắc chỉ mẹ mới chiều được thôi.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Ngõ nhà mình trước đây toàn người lớn nhưng từ ngày có mấy cặp vợ chồng trẻ chuyển đến lại thành đông trẻ con. Trẻ con thì đứa nào cũng hiếu động, nghịch ngợm. Có hôm chúng nó nô đùa ngoài ngõ, mình ngủ trưa không được, bật dậy mở cửa ra quát. Khổ thân bọn nhỏ đứa nào đứa nấy nín thinh, lẳng lặng “rút quân”. Từ hôm đó, cứ nhìn thấy mặt mình là chúng lấm lét, sợ sệt, đến nỗi hôm đi công tác về, mình có gói kẹo gọi chúng vào cho mà chẳng đứa nào dám đến gần. Bác hàng xóm bế cháu sang nhà mình chơi, chẳng may cháu tè ra nhà, mình khó chịu ra mặt. Từ đấy, bác cũng không dám sang nữa.
Con trai có bạn gái cả năm trời vẫn cứ ngần ngừ không đưa về ra mắt bố mẹ. Hỏi nó là con yêu thật hay yêu chơi mà không đưa bạn về nhà, nó gãi đầu: Để con thăm dò bố đã, bố kỹ tính lắm, chỉ sợ đưa về bố lại khoát tay mời đi thì “mất điểm” lắm.
Cưới vợ về, con trai chẳng lo chuyện mẹ chồng nàng dâu mà cứ sợ con dâu bị bố chồng “bắt lỗi”.
Con gái là đứa cá tính, lại đang tuổi thích khẳng định và bộc lộ mình, thỉnh thoảng lại “va” với bố. Cũng có lúc con nín nhịn nhưng nhiều khi mạnh mẽ bày tỏ ý kiến. Bố khăng khăng ý bố là đúng, con quyết tâm bảo vệ ý kiến của con, thế là thành to tiếng. Vợ đứng giữa, hết xoa dịu bố lại dàn hòa với con đến là khổ. Ấy vậy mà bố thì đổ lỗi mẹ bênh con, con thì trách: Mẹ cũng phải đấu tranh để cho bố bớt khó tính đi chứ!
Vợ chồng mình đã sắp lên ông, lên bà, chẳng còn như thời son trẻ để giận dỗi nhau. Bao năm qua sống cùng nhau, vợ hiểu chồng cả mặt mạnh, mặt yếu… và vợ chấp nhận sự kỹ tính của chồng như là một phần chưa hoàn hảo của con người chồng vậy. Nhưng, cũng có lúc em ước: giá như mình bớt kỹ tính, có lẽ em sẽ thấy thoải mái và hạnh phúc hơn nhiều. Giờ nhà mình đã có dâu, sau này có rể, có cháu… mối quan hệ sẽ phức tạp hơn, nếu mình vẫn cứ như thế vợ e sẽ xảy ra những va chạm không đáng có.
Thay đổi một thứ gì đó thuộc về cá tính là không dễ, nhưng không phải không làm được nếu xuất phát điểm và đích đến của nó là mong muốn mang đến niềm vui và sự hòa hợp cho những người mình yêu thương, phải vậy không mình?