Bố chồng kỹ tính

Vợ hiểu chồng cả mặt mạnh, mặt yếu… và vợ chấp nhận sự kỹ tính của chồng như là một phần chưa hoàn hảo.

Con dâu loay hoay mãi bên cái tủ bán cà vạt, cầm cái màu nhã nhất quay sang hỏi em: Không biết cái này có vừa ý bố không mẹ? Em gật đầu nhưng con dâu vẫn cứ nhấc lên đặt xuống. Về làm dâu hơn một năm, chắc con cũng hiểu, mua quà tặng một người kỹ tính như bố chồng chẳng dễ dàng gì.
Mình không chê khi nhận món quà, hai mẹ con nhìn nhau chưa kịp mừng thì đã chưng hửng khi thấy mình cất vào ngăn tủ. Họa hoằn lắm mình mới lấy ra dùng, vì trong mắt mình, cái cà vạt ấy hoa văn không tinh tế. Con dâu có vẻ buồn, rỉ tai em: với người kỹ tính như bố chắc chỉ mẹ mới chiều được thôi.
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Ngẫm lại quãng thời gian vợ chồng mình sống với nhau, em cũng phải công nhận điều đó. Với mình, từ việc bài trí vật dụng trong nhà đến chút gia vị nêm nếm vào thức ăn đều phải đúng bài, đúng kiểu. Quà sáng phải mua đúng hàng, đúng chỗ chồng thích. Có hôm vì nhỡ đường, vợ mua ở hàng khác, về nhà là chồng chê không ăn. Sống với chồng vợ luôn phải ý tứ, cầu kỳ trong mọi việc. Mua cái drap trải giường cũng phải chọn đi chọn lại. Mua cái áo tặng mình cũng phải săm soi từ đường kim, mũi chỉ để vừa mắt, vừa ý chồng. Mấy đứa cháu ở quê học đại học trên này, cuối tuần thường ghé nhà mình chơi. Cái xe, đôi dép để không ngay ngắn là bị mình nhắc; đi đứng, nói cười không đúng chỗ là bị mình “chỉnh”… Bẵng đi, không thấy chúng về chơi nữa. Mình nhắc em gọi điện hỏi thăm xem chúng nó có ốm đau gì không. Biết là mình thương và lo cho các cháu sống xa nhà, nhưng em đành nói dối chúng nó bận thi cử, chứ thật tình em biết, chúng nó ngại đến nhà lại “chạm” mặt ông cậu, ông bác khó tính.
Ngõ nhà mình trước đây toàn người lớn nhưng từ ngày có mấy cặp vợ chồng trẻ chuyển đến lại thành đông trẻ con. Trẻ con thì đứa nào cũng hiếu động, nghịch ngợm. Có hôm chúng nó nô đùa ngoài ngõ, mình ngủ trưa không được, bật dậy mở cửa ra quát. Khổ thân bọn nhỏ đứa nào đứa nấy nín thinh, lẳng lặng “rút quân”. Từ hôm đó, cứ nhìn thấy mặt mình là chúng lấm lét, sợ sệt, đến nỗi hôm đi công tác về, mình có gói kẹo gọi chúng vào cho mà chẳng đứa nào dám đến gần. Bác hàng xóm bế cháu sang nhà mình chơi, chẳng may cháu tè ra nhà, mình khó chịu ra mặt. Từ đấy, bác cũng không dám sang nữa.
Con trai có bạn gái cả năm trời vẫn cứ ngần ngừ không đưa về ra mắt bố mẹ. Hỏi nó là con yêu thật hay yêu chơi mà không đưa bạn về nhà, nó gãi đầu: Để con thăm dò bố đã, bố kỹ tính lắm, chỉ sợ đưa về bố lại khoát tay mời đi thì “mất điểm” lắm.
Cưới vợ về, con trai chẳng lo chuyện mẹ chồng nàng dâu mà cứ sợ con dâu bị bố chồng “bắt lỗi”.
Con gái là đứa cá tính, lại đang tuổi thích khẳng định và bộc lộ mình, thỉnh thoảng lại “va” với bố. Cũng có lúc con nín nhịn nhưng nhiều khi mạnh mẽ bày tỏ ý kiến. Bố khăng khăng ý bố là đúng, con quyết tâm bảo vệ ý kiến của con, thế là thành to tiếng. Vợ đứng giữa, hết xoa dịu bố lại dàn hòa với con đến là khổ. Ấy vậy mà bố thì đổ lỗi mẹ bênh con, con thì trách: Mẹ cũng phải đấu tranh để cho bố bớt khó tính đi chứ!
Vợ chồng mình đã sắp lên ông, lên bà, chẳng còn như thời son trẻ để giận dỗi nhau. Bao năm qua sống cùng nhau, vợ hiểu chồng cả mặt mạnh, mặt yếu… và vợ chấp nhận sự kỹ tính của chồng như là một phần chưa hoàn hảo của con người chồng vậy. Nhưng, cũng có lúc em ước: giá như mình bớt kỹ tính, có lẽ em sẽ thấy thoải mái và hạnh phúc hơn nhiều. Giờ nhà mình đã có dâu, sau này có rể, có cháu… mối quan hệ sẽ phức tạp hơn, nếu mình vẫn cứ như thế vợ e sẽ xảy ra những va chạm không đáng có.
Thay đổi một thứ gì đó thuộc về cá tính là không dễ, nhưng không phải không làm được nếu xuất phát điểm và đích đến của nó là mong muốn mang đến niềm vui và sự hòa hợp cho những người mình yêu thương, phải vậy không mình?

Đúng là một tình yêu điên rồ!

Trong cuộc đời tôi, điều điên rồ nhất là yêu em, điều tôi hận nhất là không có được em. Đúng là một tình yêu điên rồ...

Tôi đã thấy ánh mắt họ nhìn nhau trong đám tang cha vợ mình. Cái ánh mắt khắc khoải, đớn đau ấy ám ảnh tôi suốt những ngày qua. Chẳng lẽ họ vẫn yêu nhau sau gần 20 năm xa cách?

Tất cả hiện về trong tôi như những thước phim quay chậm. Ngày ấy tôi yêu Vân, theo đuổi Vân như một gã si tình cuồng điên. Tôi không thể chấp nhận một thực tế là Vân và Kha đã là một cặp đôi, không thể chấp nhận để vuột mất người con gái mình yêu vào tay kẻ khác. Đúng là một tình yêu điên rồ.

Tôi có nhiều tiền. Cha tôi là quan chức cấp cao của thành phố. Tôi muốn gì được nấy, chỉ duy nhất cái mà tôi muốn nhưng không thể có là trái tim của Vân.

Cơ hội đã đến khi mẹ nàng mắc bệnh hiểm nghèo. Tôi đã ra tay nghĩa hiệp bằng tiền bạc và uy quyền của cha. Có hề gì bởi những thứ ấy đã cứu sống người mẹ thân yêu của nàng. Tôi chỉ muốn Vân trả ơn bằng một việc làm rất bình thường: Đến dự sinh nhật của tôi.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Hôm ấy Vân đã đến. Bữa tiệc sinh nhật chỉ có hai người trong căn nhà vắng. Tôi đã cho nàng uống thuốc mê và hả hê chiếm đoạt nàng. Khi tỉnh dậy, biết mình không còn trong trắng, Vân không khóc mà nhìn tôi trừng trừng. Tôi quỳ xuống chân nàng: “Nếu em muốn giết anh để hả giận thì anh sẵn sàng chết vì em mà không hề hối tiếc, oán hận. Trong cuộc đời anh, điều điên rồ nhất là yêu em, điều anh hận nhất là không có được em. Nhưng bây giờ điều đó đã được giải tỏa. Anh đã có em nên dẫu có chết, anh cũng cam lòng”.

Nhưng Vân không giết tôi dù tôi đã trao tận tay nàng con dao Thái Lan nhọn hoắc. Nàng nhìn tôi bằng ánh mắt mà có lẽ trước khi bước xuống mồ, tôi cũng không thể nào quên. Nó vừa khinh bỉ, vừa đau đớn, vừa xót thương. Cuối cùng nàng chậm rãi: “Tôi sẽ lấy anh. Chỉ xin anh một điều là không được nói với anh Kha về buổi tối hôm nay. Nếu không, tôi sẽ giết anh. Tình yêu của anh đúng là một tình yêu điên rồ”.

Sau đó, tôi không biết Vân nói gì với Kha mà hắn bỏ đi biệt xứ. Chính xác là hắn đi biệt đúng 10 năm rồi quay về. Khi ấy, hắn là trưởng phòng kinh doanh của một công ty mà gia đình tôi chiếm cổ phần chi phối. Vậy là muốn gì thì gì, tôi cũng phải đối diện với hắn. Đúng hơn là hắn phải đối diện với tôi. Trái đất quả là chật hẹp.

Tôi không nói cho Vân biết điều đó vì dù chúng tôi đã sống với nhau 10 năm, có hai mặt con nhưng trong ánh mắt của vợ tôi vẫn xa xăm một bóng hình. Chưa bao giờ Vân nhìn thẳng vào mắt tôi. Đó là một trong những điều khiến tôi điên nhất bởi tôi biết rằng nàng không muốn tôi trông thấy ở trong đó là nỗi nhớ thương một người khác.

“Tôi không yêu anh, mãi mãi vẫn không bao giờ yêu anh. Xin anh nhớ cho điều đó”. Có lần không kềm được tôi đã đánh Vân. Nàng nói với tôi như vậy nhưng vẫn không hề ngước nhìn tôi. Lần khác, để chọc tức Vân, tôi đã làm một chuyện điên rồ là cặp bồ với cô thư ký của mẹ tôi. Tin đến tai vợ tôi, nàng vẫn câm nín.

Tôi không thể nói hết những điều mà Vân đã khiến tôi bị ức chế suốt bao năm chung sống. Chẳng lẽ vì tôi quá yêu nàng, tìm đủ cách để chiếm đoạt nàng mà đã gây nên tội tày đình như vậy hay sao? Suốt bao nhiêu năm chung sống, nàng chưa bao giờ xưng một tiếng “em” với tôi. Hoặc là nói trống không, hoặc chỉ một tiếng “tôi” lạnh lùng.

Vậy mà trong lòng tôi chưa lúc nào hết yêu nàng. Có lẽ vì cái mà tôi đang có trong tay không phải là một trái tim. Chính vì vậy, tôi thề phải bắt nàng yêu tôi, cần tôi, mãi mãi thuộc về tôi. Đúng là chỉ những tình yêu điên rồ mới làm cho người ta thành u mê như vậy. “Anh đừng có mơ tưởng hão huyền. Tôi chưa bao giờ yêu anh và mãi mãi không bao giờ yêu anh. Hãy để cho tôi yên”.

Nàng vẫn như một chiến sĩ kiên cường, dù bị tù đày, tra vấn, vẫn giữ vững khí tiết, không phản bội lại lý tưởng tình yêu của mình dù có lần tôi uất ức quá đã bóp cổ nàng suýt chết. Khi tôi buông tay ra, nàng đã nói với tôi như vậy.

“Thằng Kha về rồi đó, cô có giỏi thì đến gặp nó đi”. Rồi cũng có ngày, tôi vì tức giận mà đã nói cho Vân biết người yêu của nàng đã quay về. Tôi thấy mặt Vân biến sắc nhưng sau đó, nàng lại điềm nhiên: “Chuyện ấy không liên quan đến tôi”.

Tôi nói cho Vân biết Kha đang làm ở chỗ tôi, vẫn ở một mình, chưa có người yêu. Tôi cố ý nói như vậy để nhử vợ mình sập bẫy vì tôi nghĩ với tình yêu sâu nặng như vậy, chắc chắn vợ tôi sẽ kiếm cách tìm gặp người tình.

Nhưng tôi đã lầm. Dù tôi thuê người theo sát từng bước chân của vợ tôi khi ra ngoài nhưng tuyệt nhiên, chưa bao giờ đồng tiền tôi bỏ ra có tác dụng. Vợ tôi đi làm, đi đón con, đi mua sắm hay về thăm nhà thì cũng một đường thẳng mà đi. Trời ơi, tại sao đến lúc tôi mong vợ tôi ngoại tình thì nàng lại cứ đoan chính như vậy? Phụ nữ quả là một khu rừng rậm bí hiểm mà đến chết những gã đàn ông điên tình như tôi vẫn không thể khám phá dù chỉ một góc nhỏ.

Vân đã vậy, còn Kha cũng không khác. Ngoài câu hỏi: “Vân khỏe không?” trong lần đầu đối diện với tôi, hắn tuyệt nhiên không hề nhắc đến nàng. Hắn vẫn lầm lũi làm việc, đi về trong khi có biết bao nhiêu người con gái trẻ đẹp vây quanh. Chính hắn cũng là một kẻ điên rồ trong tình yêu, cũng có một tình yêu điên rồ như tôi.

Có lần tôi nói với hắn: “Cậu cưới vợ đi chứ, không lẽ ở vậy suốt đời?”. Hắn lẩm bẩm: “Chuyện đó không liên quan tới ông”. Trời ơi, tôi chợt nhận ra cái cách nói chuyện của Kha với vợ tôi sao mà giống nhau vậy. Thảo nào, họ chẳng thể quên nhau dù đã bị tôi cắt lìa.

Cho đến ngày đám tang cha vợ tôi. Kha đọc thấy cáo phó và đến viếng. Tôi không ngờ người chết đã tạo cơ hội cho hai kẻ gian phu, dâm phụ trong tư tưởng tìm về với nhau. Ánh mắt vợ tôi nhìn người yêu cũ chứa đựng biết bao nhiêu điều. Họ chỉ nhìn nhau, không nói một lời mà tôi có cảm giác họ hiểu hết những điều hai bên muốn nói cùng nhau.

Tôi đã suýt chảy nước mắt khi nhìn cảnh tượng ấy. Hóa ra trong khoảng trời đen kịt của tình yêu mù quáng vẫn còn một chút ánh sáng của lương tâm. Ngay trước quan tài người chết, tôi đã hỏi Kha: “Ông còn yêu Vân lắm à?”. Trời ơi, hắn gật đầu.

Tôi suýt ngã quỵ nhưng đã cố dằn lòng. Bây giờ tôi không thấy ghét, cũng không thấy hận kẻ đã lấy mất trái tim người con gái tôi đã yêu và theo đuổi cả đời mình. Thay vào đó, tôi bỗng muốn vun đắp cho họ.

“Mày có điên không con? Tự dưng đem dâng vợ mình cho thằng khác là sao?”- mẹ tôi quát lên khi nghe tôi nói điều này. Tôi biết, dù mẹ tôi đã yếu nhưng bà vẫn có tiếng nói quyết định trong gia đình. Tôi đã kể với mẹ tất cả những điều tôi đã làm với Vân; vừa kể, tôi vừa khóc như một đứa trẻ. “Con thất bại rồi mẹ ơi. Con đã bất chấp tất cả để giành lấy vợ con từ tay người khác nhưng bao nhiêu năm qua, con chỉ chiếm đoạt được thể xác chứ không thể có được trái tim cô ấy. Cuộc sống bây giờ với con thật vô nghĩa…”.

Mẹ tôi làm thinh. Có lẽ bà cũng cho rằng những điều tôi nói là có lý… “Mày lựa lời mà nói với con Vân chớ tánh khí nó như vậy, cũng không chắc nó bằng lòng”- cuối cùng mẹ tôi nói như vậy.

Tôi chờ cho xong 49 ngày của cha vợ mình để nói với Vân về cuộc chia tay sắp tới. Tuy nhiên, ngày ấy đã qua lâu rồi mà tôi không thể nói được vì mỗi lần nghĩ đến điều đó, tôi lại thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Tôi đã quen có Vân trong cuộc sống này như thể người bệnh phải thở bằng dưỡng khí, bây giờ nếu rút ống thở đi thì tôi sẽ chết.

Nhưng nếu cứ sống lay lắt trong 4 bức tường của cái nhà tù mà tôi đã giam cầm Vân trong đó suốt bao nhiêu năm qua thì có lẽ đến một ngày nào đó, tôi cũng sẽ chết… Mà không, tôi sắp chết đến nơi rồi. Nay mai gì người ta cũng sẽ đăng cáo phó cho tôi. Đó chính là ngày trái tim tôi theo Vân về với người khác...

Trời ơi! Tôi đã làm gì ác mà bị đày đọa cả kiếp người như vậy?

Nàng dâu - đồng minh đặc biệt của bố chồng

Chung sống với mẹ chồng khó tính, tôi vẫn được xem là cô dâu thảo hiền và “bí quyết” của tôi chỉ có thế: "đồng minh đặc biệt" - bố chồng!

15 năm chung sống cùng bà mẹ chồng khó tính, tôi vẫn được xem là cô dâu thảo hiền và “bí quyết” của tôi chỉ có thế: "đồng minh đặc biệt" - bố chồng!

Làm dâu khi tuổi còn trẻ, lúc ở nhà mẹ đẻ, tôi là con út nên được anh chị nhường nhịn, gánh đỡ cho mọi việc. Vậy nên những ngày đầu làm vợ, làm dâu của tôi thật khó khăn bên bà mẹ chồng khó tính. Đã vậy, bà còn quán triệt: "Bố mẹ chỉ có mình vợ chồng con nên không có chuyện sống riêng".

Chồng tôi là con một, lại thuộc diện con hiếm muộn nên anh ấy như một vị vua con trong nhà. Mọi việc liên quan đến anh, mẹ chồng tôi quan tâm từng ly từng tí. Mẹ nói nhiều với tôi về sở thích ăn uống của anh, chỉ đạo tôi thay đổi món thế nào, mùa đông mùa hè cần thay đổi ra sao. Ban đầu, tôi xem đó là việc đương nhiên, vì với người vợ, chăm sóc chồng cũng là một hạnh phúc. Nhưng sau đó tôi thấy không ổn và muốn anh cũng có sự quan tâm chia sẻ lại với mọi người.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Ví như lúc nào cả nhà cũng phải ăn theo sở thích của anh thì thỉnh thoảng anh phải thay đổi theo thực đơn của mọi người. Ăn xong, thay vì chễm chệ ngồi xem ti vi với bố, anh cùng phụ tôi dọn dẹp. Quần áo giặt xong mang xuống, anh giúp treo vào tủ khi tôi bận... Tuy nhiên việc ấy lại không được mẹ chồng ủng hộ, quan hệ mẹ chồng nàng dâu xấu đi khiến cuộc sống của tôi vô cùng ngột ngạt.

Một ngày Chủ nhật, chỉ có tôi và bố chồng ở nhà. Trong bữa cơm, ông bảo: "Mẹ con là người có tính bảo thủ khó sửa, bố con mình phải tìm cách sống chung với nó. Con đừng nặng nề quá, cuộc sống sẽ càng khó khăn, nếu cần bố giúp gì con cứ nói". Thật lạ, chỉ câu nói ngắn ngủi ấy của ông nhưng tôi cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh. Lâu nay cứ mải lo sợ, đối phó mẹ chồng, tôi quên mất bên cạnh mình vẫn có bố chồng rất quyền uy đối với vợ con.

Sau lần ấy, tôi bắt đầu để ý đến cách sống, ứng xử của bố mẹ chồng. Bố chồng tôi là người điềm tĩnh dù trong gia đình ông không có nhiều ý kiến nhưng vẫn giữ vai trò trụ cột, tiếng nói của ông rất có trọng lượng. Mẹ chồng tôi thường ngày xét nét con dâu, chỉ đạo con trai theo ý mình nhưng mọi công to việc lớn bà vẫn phải chờ tiếng nói của ông. Tôi cũng để ý, mỗi lần mẹ chồng con dâu mâu thuẫn, chồng tôi bênh vợ nhưng chẳng bao giờ dám to tiếng với mẹ. Nhưng cũng cao trào ấy, bố chồng chỉ lên tiếng "bà thôi đi" thì lập tức bà dịu ngay.

Lần nào bà bảo thủ, cao giọng chỉ trích lại chồng, ông tuyên bố: "Bà cứ khiến cả nhà mất vui, tôi cho chúng nó sống riêng đấy. Lúc đó thì bà mất hẳn con trai". Nghe vậy, mẹ chồng tôi lập tức chuyện lớn hoá nhỏ ngay vì hiểu tính ông "đã nói là làm".

Từ đó, tôi âm thầm kéo bố chồng làm đồng minh để hoá giải mâu thuẫn với mẹ chồng, thậm chí bố chồng còn giúp tôi "cải tạo" chồng rất hiệu quả. Trước đây mỗi lần anh có lỗi với vợ, mẹ chồng tôi bênh anh chằm chặp và chỉ trích tôi.Việc đó đã khiến cho chồng tôi đã sai lại càng sai, quan hệ vợ chồng lắm lúc căng như dây đàn. Giờ, tôi chuyển chiến thuật tìm đến bố chồng nhỏ nhẹ tâm sự và nhờ ông khuyên giải, góp ý. Quả nhiên, chồng tôi có thể bất chấp ý kiến của vợ, cãi lại ý của mẹ nhưng lại không thể phớt lờ lời giáo huấn của bố.

15 năm chung sống cùng bà mẹ chồng khó tính, tôi vẫn được xem là cô dâu thảo hiền và “bí quyết” của tôi chỉ có thế: "đồng minh đặc biệt" - bố chồng!

Hay là chúng mình hôn nhau đi!

Họ hôn nhau thật tự nhiên, như thể đó là một thói quen không thể thiếu hằng ngày. 

Nhỏ bạn dẫn con về nhà chơi. Ba nó đang ngồi làm việc trước máy tính. Nghe tiếng chúng con, bác ấy ngẩng lên: “Chào con gái”. Rồi bác bước đến bắt tay con như giữa hai người lớn với nhau. Trong khi đó bạn con đến gần và chìa má cho ba của bạn hôn. Phải nói, con thích đến nhà bạn chơi là vì những nụ hôn ấy.

Đây không phải lần đầu con thấy những người trong gia đình bạn hôn nhau. Bạn con nói từ hồi còn nhỏ xíu cho đến tận bây giờ khi đã 20 tuổi, ba mẹ bạn vẫn dành cho con cái những nụ hôn ấm áp như vậy. Họ hôn nhau thật tự nhiên, như thể đó là một thói quen không thể thiếu hằng ngày. Con nhìn thấy tình cảm gia đình thêm gắn bó qua những nụ hôn ấy.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Bạn con nói: “Ông ngoại mình đến giờ vẫn ôm hôn mẹ và các dì mỗi khi về thăm. Tất nhiên là mẹ cũng hôn ông bà ngoại giống như mình hôn ba mẹ. Quen rồi. Hôm nào không thấy hôn là cứ nghĩ mình bị giận hoặc mình giận người ấy”.

Chuyện các thành viên trong gia đình hôn nhau không phải là phổ biến ở các gia đình Việt Nam. Nhưng mà con thấy nó hay lắm ba mẹ à. Con nhớ ngày còn nhỏ, ba mẹ cũng hay hôn chị em con mỗi ngày. Con nhớ cái cảm giác nhột nhạt mỗi khi ba chưa cạo râu mà hôn lên má con. Hoặc có khi con mới đi mẫu giáo về chưa kịp tắm, ba vừa hôn lên má, lên tóc con vừa kêu: “Trời ơi, sao chua lè vầy nè?”. Khi đó mẹ sẽ vội vàng mang con đi tắm, rồi trong lúc lau mình cho con, mẹ lại tranh thủ hôn con. Những lúc đó, con thấy sung sướng vô cùng và luôn tin rằng mình là cục vàng của ba mẹ…

Lâu rồi con không có được cảm giác ấy. Lâu rồi chúng mình đã quên mất những nụ hôn dành cho nhau. Ba mẹ ơi, hay là chúng mình hôn nhau đi! Con thích như vậy và con nghĩ chắc ba mẹ cũng sẽ thích lắm đó…