Bi kịch vợ chồng trái tính

Vợ cần kiệm, lo xa; chồng lại vô tư, bảo trời cho bao nhiêu hay bấy nhiêu, nên mọi việc cứ mặc vợ lo. 

Vợ và chồng trái hẳn tính nhau. Vợ cần kiệm, lo xa; chồng lại vô tư, bảo trời cho bao nhiêu hay bấy nhiêu, nên mọi việc cứ mặc vợ lo. Căn nhà đang ở đã xuống cấp, mái dột tường nứt, hỏi chồng tính sao, chồng tròn mắt: “Còn tính gì nữa, lương chỉ đủ xài, nhà cửa tới đâu hay tới đó”. Vợ phát rầu, đành tự làm thêm, tiết kiệm chi tiêu để tích góp dần.
Cuối năm ngoái chồng được thưởng một số tiền kha khá. Vợ chưa kịp mừng thì chị chồng gọi điện lên than, nói nhỏ út của anh chị đi học xa nhà, mà anh chị chưa đủ tiền mua xe cho con. Chồng liền hào hiệp: “Em mới lãnh tiền thưởng, để em gửi phụ chị mua xe cho cháu”. Thấy chồng làm việc nghĩa tình, vợ không dám trách. Chồng mua cho cu Bin con rô bốt, được vài hôm, Bin lại đòi mua siêu nhân, chồng lại vét túi chiều con. Bin đòi vọc laptop, lần thì làm mất dữ liệu, lần thì máy treo cứng, phải sửa bộn tiền. Vậy mà mỗi lần Bin đòi vọc máy, chồng lại vô tư để con tha hồ phá.
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Có hôm chồng nhậu tới khuya không thấy về, vợ lo lắng đứng ngồi không yên. Chợt, chồng gọi về bảo mang tiền ra quán chuộc chồng về. Vợ phải gõ cửa hàng xóm nhờ trông cu Bin. Tới nơi mới biết số tiền nhậu gần bằng nửa tháng lương. Vợ xót cả ruột trong khi chồng vô tư: “Anh là đàn anh, để tụi nó trả tiền coi sao được”. Có hôm vợ đang bù đầu với sổ sách cuối quý, nghe chồng gọi bảo có thằng bạn cãi nhau với vợ, bỏ nhà đi nên chồng đưa về ở tạm. Chồng dặn vợ chiều nay nhớ về sớm, đi chợ mua cái gì ngon ngon, dọn sẵn chỗ để bạn lánh nạn vài ngày… Từ ngày sinh cu Bin, vừa chăm con vừa lo việc nhà, việc cơ quan, vợ đã quá đuối; lại còn phải lo nghĩ, tính toán sao cho khỏi thiếu trước hụt sau, lo tích góp để sửa nhà, lo mai sau cu Bin học hành… Vợ thương chồng nên cố choàng gánh, trăm công nghìn việc cũng không dám than, chỉ sợ nhất là chồng gọi về kêu “vợ ơi vợ à, có việc này nè”…
Chiều nay, vợ đang tay xách nách mang ngoài chợ, chồng lại gọi: “Vợ ơi, chút em đón cu Bin nha, rồi hai mẹ con về ngoại dự đám giỗ luôn, anh kẹt qua nhà thằng bạn dọn nhà giúp nó”. Vợ nghe mà dở khóc dở mếu. Có lẽ trong mắt chồng, vợ là siêu nhân, có thể chịu đựng hết mọi thứ, dễ dàng giải quyết ngon lành mọi khó khăn. Chồng quên vợ chỉ là một công chức bình thường, thu nhập bình thường, có lúc cũng chồn chân mỏi gối, cần bờ vai của chồng để tựa vào.
Vợ mong chồng chịu chung tay cùng vợ gánh vác mọi khó khăn, bớt nhặt nhạnh những tảng đá ngoài đường mang về nhà, để vợ có thể nhẹ nhõm hơn. Đường còn dài, gánh trên vai càng đi, càng nặng. Gia đình này là của vợ chồng mình, lẽ nào chồng để mặc cho mình vợ gánh?

Câm lặng sống cùng chồng

Hình như tôi chỉ nói chuyện được tám giờ mỗi ngày khi ở công sở, thời gian còn lại là chăm con, “câm” cho chồng chú tâm “làm việc lớn”.

Bốn năm chồng vợ có dài lắm không mà anh thay đổi quá nhiều như thế? Mà hình như anh chỉ thay đổi khi ở nhà với vợ, còn ra đường hoặc nhận điện thoại là anh huyên thuyên như thể… lâu lắm rồi mới gặp lại bạn cũ.

Tôi và anh cùng đi làm chung công việc nhưng mỗi chiều tôi phải tranh thủ về sớm để đón con, trong khi anh bận lê la đâu đó. Mãi đến khi căn nhà nhỏ dậy mùi thức ăn anh mới trở về. Khi thì anh nói bận giúp người bạn cùng cơ quan việc này việc kia, lúc lại bảo gặp bạn cũ nên quên… về phụ vợ. Về nhà, anh ném quần áo lung tung trên bệ cửa, trên máy giặt, trên đầu giường… rồi đủng đỉnh ngồi vào bàn ăn. Tôi còn bận con chưa kịp dọn, anh vẫn ngồi yên đó chờ, khi nào tôi “nhờ” anh mới miễn cưỡng đi rinh nồi cơm, lết đôi dép lệt xệt ra chiều bất mãn đi lấy từng cái chén, từng đôi đũa mà miệng lẩm bẩm: “Tưởng có vợ được vợ hầu ai dè phải hầu vợ”. Tôi không muốn đôi co, cuộc sống đã quá nhọc nhằn rồi, hiểu được cho nhau thì tốt, không hiểu thì thôi, cần chi phải giải thích.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Lâu dần, tôi tự dưng thành “người câm” trong nhà mình vì áp lực công việc và chăm sóc con cái. Anh đi sớm về trễ nhưng luôn “tốt bụng” để sau giờ làm đi giúp đỡ người này người khác, mặc tôi nháo nhào với vòng quay của trăm việc không tên. Tôi càng “câm” hơn vì mỗi lúc muốn tâm sự với chồng, anh đều gạt ngang: “Anh nhiều tuổi hơn em. Em nghĩ gì, muốn nói gì anh đều biết cả. Thôi… khỏi nói, ngủ đi để mai đi làm”. Anh ngủ chứ tôi có ngủ được đâu. Đống quần áo dơ trong máy giặt đang chờ. Thau chén cũng cần phải rửa. Nhà không lẽ không lau?

Ngày xưa anh cũng biết chia sẻ việc nhà với tôi. Nhưng, chỉ được một thời gian ngắn, sau đó, tự dưng anh bảo: “Mấy cái việc nhà nhỏ xíu này anh quơ tay một phút là xong, nhưng anh... bận quá. Em làm luôn đi nhé!”. Là anh bận chăm chút cho “nhà” anh trên “phây”. Thời gian sau giờ cơm tối là “giờ vàng” để anh “nổ” cùng bạn bè. Anh còn bảo, anh mê “phây” là “tốt phước” cho em lắm rồi, anh mà mê nhậu, mê bồ chắc giờ này em vừa nách con vừa chạy ngoài đường lo đánh ghen ấy chứ!

Lâu lắm rồi, hình như tôi chỉ nói chuyện được tám giờ mỗi ngày khi ở công sở, thời gian còn lại là chăm con và “câm” cho chồng chú tâm “làm việc lớn”. Ngày của tôi kết thúc lúc 10 giờ đêm, cũng có khi là 11 giờ. Lên giường thì chồng đã ngủ được một giấc, sinh lực đã phục hồi, vậy là phải làm tiếp “trách nhiệm” của người vợ! Cái khoản “trách nhiệm” này cũng rất ư… trách nhiệm, vì không nghe được những thủ thỉ yêu thương của chồng, càng không có dạo đầu dạo cuối...

Tôi sợ người “câm” là tôi ngày nào đó sẽ “điếc” với những năn nỉ ỉ ôi, những hứa hẹn… muộn màng của chồng.

Vợ mê muội, chồng mệt mỏi

Lần này, tận mắt chứng kiến cảnh con khóc không thành tiếng mà vợ vẫn vô tư “hun khói” cả nhà để tẩy phong long, anh không thể nhịn nổi.

Đi làm về đến cổng, anh hốt hoảng khi thấy khói bốc ra mù mịt từ nhà mình. Nghe tiếng khóc ngặt nghẽo của đứa con mới tám tháng trong phòng ngủ, anh lo quá, quẳng xe chạy vội vào nhà. Khói phủ khắp nhà, dưới bếp nổ lốp bốp mà không thấy vợ đâu, anh cuống quýt cả lên loay hoay bế con chạy ra ngoài.

Lúc đó vợ anh mới lù lù xuất hiện, trên tay cầm cái chổi rành đang cháy dở lửa đỏ rực, huơ lên huơ xuống. Anh bực mình quát vợ “Em làm cái trò gì vậy, không sợ con bị ngạt à”. Nào ngờ, vợ anh đanh mặt nạt lại: “Anh đừng có ồn ào, em đang xông phong long, nói nhiều mất thiêng”. Anh tức quá, chạy xuống bếp, dội ngay gáo nước vào cái thau đầy than, bồ kết, muối và thuốc xông đang “nhả” khói um cả nhà. Quả thật, đến nước này thì anh hết chịu nổi sự mê tín ngày càng quá đáng của vợ…

Nhiều lần, anh góp ý với vợ: đã đành “Có thờ có thiêng, có kiêng có lành” nhưng cứ mê muội như vậy thì khổ cả chồng lẫn con. Đứa con trai mới học lớp ba đã thuộc nằm lòng lời dặn của mẹ, sắp thi hay làm bài kiểm tra là cu cậu nhất định không đụng đến chuối hay trứng, kể cả xúc xích cũng không vì sợ điểm kém. Ngày con đi thi học kỳ thôi mà chị bắt anh ra đứng canh cổng từ sớm, lúc nào không thấy bóng dáng “đàn bà” mới chở con đi.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Vì kiêng kỵ quá mức, lắm lúc, vợ anh làm mất lòng nhiều người. Nhớ hồi mới sinh bé thứ hai được ba tháng, cô anh lên thăm, bồng cháu rồi nựng: “Yêu quá cơ, mập mạp thế này, nhìn chỉ muốn cắn một cái thôi à”. Vợ anh đã phủ đầu ngay: “Phủi phui cái mồm ăn mắm ăn muối của bà, chỉ tổ độc mồm thôi”. Sau lần ấy, bà cô tức giận bỏ về, chẳng thấy quay lại thăm cháu lần nào. Vợ anh cứ càm ràm mãi chuyện này, con người ta đang nhỏ xíu mà “quở” mập mạp thế là xui phải biết. Rồi đến chuyện, Tết năm ngoái, ngay sáng mồng một ông chú họ anh đã lặn lội từ dưới quê lên để chúc Tết khiến vợ anh không mấy hài lòng. Bởi theo quan niệm của vợ, tuổi của ông chú không hợp để “xông đất” nhà anh. Thế là, ra năm, cứ có chuyện gì xảy ra là vợ anh đổ riết cho ông chú đã ám vía xui xẻo…

Vì vợ mê tín nên nhà anh cứ cúng kiếng liên miên, tốn kém cả tiền triệu. Mặc dù chuyện thờ cúng ông bà, xây lăng, tạ mộ, anh rất coi trọng nhưng vợ hở tí là mời thầy về cúng thì anh không thể nào đồng ý. Con anh bị sốt mấy ngày, vợ chồng đã đưa đi khám bác sĩ nhưng chị khăng khăng phải cúng, con mới khỏi bệnh vì chị đi coi bói, thầy bảo con anh bị người âm theo. Sáng mồng một đầu tháng, vợ rửa bát làm vỡ cái dĩa thì y như rằng tối đó, vợ anh đã mua lễ để cúng giải hạn. Nghe ai bảo chỗ nào có thầy xem đúng thì bằng mọi giá, vợ anh phải đi cho bằng được, có khi, qua tận tỉnh khác. Lần đầu, anh giật mình khi mới tờ mờ sáng đã thấy vợ dậy thắp hương, khấn vái rồi rón rén ra khỏi nhà. Cả ngày hôm đó, điện thoại của chị không liên lạc được làm anh vô cùng lo lắng. Riết dần quen, hôm nào chị có hành động như vậy, anh biết chắc là chị đang đi xem bói. Nhưng rồi, khi con bị ốm mà chị vẫn đi xem bói vì đã hẹn thầy thì anh nổi khùng…

Lần này, tận mắt chứng kiến cảnh con khóc không thành tiếng mà vợ vẫn vô tư “hun khói” cả nhà để tẩy phong long, anh không thể nhịn nổi. Sau khi dẹp xong đống “đồ nghề” của vợ, anh cương quyết tuyên bố, nếu chị không chấm dứt thói mê tín quá đà thì anh sẽ ly hôn. Mặc cho chị thút thít khóc, than vãn: chị làm vậy cũng vì gia đình chứ có phải lo cho bản thân mình đâu!....

Chẳng biết, nghe lời đe dọa, vợ anh có bớt mê tín hay không?

Vợ bệnh cũng không yên thân vì chồng vô tâm

Khi em bệnh nằm xuống thì cũng chẳng có giây phút nào được yên thân. Anh hết hỏi cái này lại hỏi đến cái kia.

“Em ơi, bấm nút nào để giặt đồ?”. “Em ơi, muốn hầm thịt thì bấm nút nào?”. “Em ơi, anh muốn hút bụi dưới sàn thì làm sao gắn mấy cái ống vô?”... Những câu hỏi liên tiếp của anh làm cho em muốn nhảy khỏi giường bệnh để tự tay mình làm lấy tất cả.

Anh có thấy thật là kỳ khi mà nhà mình đã xài máy giặt 15 năm nay rồi không? Chiếc máy hút bụi đó chính anh và em đi mua ở trung tâm điện máy lớn nhất thành phố và từ ý kiến của anh. Còn cái nồi áp suất cũng vậy. Nó được đem về nhà bởi anh thích ăn bò kho, gà hầm, chè đậu đen…

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Còn rất nhiều thứ khác trong nhà mình mà anh cùng em “tha” về với mục đích giúp cho em bớt nhọc nhằn hơn. Nhưng thật sự thì em cũng chẳng thiết tha gì đến những thứ ấy. Đơn giản là từ khi có chúng, anh không hề xem cách vận hành như thế nào mà cứ cho rằng chuyện đó là của em và các con.

Muốn giặt quần áo phải làm sao, muốn hút bụi thì như thế nào, nấu thức ăn bằng nồi áp suất thì bấm ở đâu..., anh không bao giờ tìm hiểu. Đôi lần em bận việc nhờ anh cho quần áo vô máy, anh làm đúng như vậy chứ không hề biết cho xà phòng, nước xả và bấm nút để giặt. Em nhờ đặt nồi cơm thì anh quên bấm nút nấu, để gạo sình lên. Nhờ rửa cái chảo không dính thì anh lấy miếng bùi nhùi bằng sợi kim loại chà cật lực... Riết rồi em chẳng muốn nhờ anh làm gì!

Đâu phải là em muốn giành hết công việc cho cực thân mà là vì anh chẳng chú ý, chẳng nhớ, chẳng muốn làm. Chính vì vậy mà bây giờ khi em bệnh nằm xuống thì cũng chẳng có giây phút nào được yên thân. Anh hết hỏi cái này lại hỏi đến cái kia, y như thể đây không phải là nhà của mình. Em mệt lắm rồi, từ giờ chẳng muốn làm gì nữa. Sao cái gì anh cũng không biết hết vậy?