Câm lặng sống cùng chồng

Hình như tôi chỉ nói chuyện được tám giờ mỗi ngày khi ở công sở, thời gian còn lại là chăm con, “câm” cho chồng chú tâm “làm việc lớn”.

Bốn năm chồng vợ có dài lắm không mà anh thay đổi quá nhiều như thế? Mà hình như anh chỉ thay đổi khi ở nhà với vợ, còn ra đường hoặc nhận điện thoại là anh huyên thuyên như thể… lâu lắm rồi mới gặp lại bạn cũ.
Tôi và anh cùng đi làm chung công việc nhưng mỗi chiều tôi phải tranh thủ về sớm để đón con, trong khi anh bận lê la đâu đó. Mãi đến khi căn nhà nhỏ dậy mùi thức ăn anh mới trở về. Khi thì anh nói bận giúp người bạn cùng cơ quan việc này việc kia, lúc lại bảo gặp bạn cũ nên quên… về phụ vợ. Về nhà, anh ném quần áo lung tung trên bệ cửa, trên máy giặt, trên đầu giường… rồi đủng đỉnh ngồi vào bàn ăn. Tôi còn bận con chưa kịp dọn, anh vẫn ngồi yên đó chờ, khi nào tôi “nhờ” anh mới miễn cưỡng đi rinh nồi cơm, lết đôi dép lệt xệt ra chiều bất mãn đi lấy từng cái chén, từng đôi đũa mà miệng lẩm bẩm: “Tưởng có vợ được vợ hầu ai dè phải hầu vợ”. Tôi không muốn đôi co, cuộc sống đã quá nhọc nhằn rồi, hiểu được cho nhau thì tốt, không hiểu thì thôi, cần chi phải giải thích.
Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Lâu dần, tôi tự dưng thành “người câm” trong nhà mình vì áp lực công việc và chăm sóc con cái. Anh đi sớm về trễ nhưng luôn “tốt bụng” để sau giờ làm đi giúp đỡ người này người khác, mặc tôi nháo nhào với vòng quay của trăm việc không tên. Tôi càng “câm” hơn vì mỗi lúc muốn tâm sự với chồng, anh đều gạt ngang: “Anh nhiều tuổi hơn em. Em nghĩ gì, muốn nói gì anh đều biết cả. Thôi… khỏi nói, ngủ đi để mai đi làm”. Anh ngủ chứ tôi có ngủ được đâu. Đống quần áo dơ trong máy giặt đang chờ. Thau chén cũng cần phải rửa. Nhà không lẽ không lau?

Ngày xưa anh cũng biết chia sẻ việc nhà với tôi. Nhưng, chỉ được một thời gian ngắn, sau đó, tự dưng anh bảo: “Mấy cái việc nhà nhỏ xíu này anh quơ tay một phút là xong, nhưng anh... bận quá. Em làm luôn đi nhé!”. Là anh bận chăm chút cho “nhà” anh trên “phây”. Thời gian sau giờ cơm tối là “giờ vàng” để anh “nổ” cùng bạn bè. Anh còn bảo, anh mê “phây” là “tốt phước” cho em lắm rồi, anh mà mê nhậu, mê bồ chắc giờ này em vừa nách con vừa chạy ngoài đường lo đánh ghen ấy chứ!
Lâu lắm rồi, hình như tôi chỉ nói chuyện được tám giờ mỗi ngày khi ở công sở, thời gian còn lại là chăm con và “câm” cho chồng chú tâm “làm việc lớn”. Ngày của tôi kết thúc lúc 10 giờ đêm, cũng có khi là 11 giờ. Lên giường thì chồng đã ngủ được một giấc, sinh lực đã phục hồi, vậy là phải làm tiếp “trách nhiệm” của người vợ! Cái khoản “trách nhiệm” này cũng rất ư… trách nhiệm, vì không nghe được những thủ thỉ yêu thương của chồng, càng không có dạo đầu dạo cuối...
Tôi sợ người “câm” là tôi ngày nào đó sẽ “điếc” với những năn nỉ ỉ ôi, những hứa hẹn… muộn màng của chồng.

Điều gì thay đổi một người đàn bà?

Mình không tưởng tượng nổi. Mình học xong đại học, về quê công tác là đã thấy trong xóm có một cô “gào”.

Đêm khuya… Nhà hàng xóm đột nhiên ầm ĩ. Tiếng người vợ đay nghiến chồng như xoáy vào đêm, xót gan xót ruột. Mình dứt luôn giấc ngủ vừa chớm. “Anh còn vác mặt về hả! Sao anh không chết ngoài lề đường xó chợ nào đó luôn đi! Về hành vợ hành con hả… hả… hả…”! Người đàn bà cứ như đem hết cái khổ mà đổ vào từng lời, nghe rát họng, nghe chấp chới, nghe xót lòng quá! Mình biết cô ấy, bán bún chả ở đầu ngõ, ông chồng chạy xe ôm, chở khách thì ít nhưng thích là chạy… rông luôn, chẳng thèm mò về nhà. Người trong xóm đồn, ổng chạy xe ôm nhưng là chạy xe tới… ôm con nhỏ làm tóc ở đâu đó phía bên kia cầu. Hôm nào ổng ở nhà thì yên, hôm nào ổng đi luôn thì nghe vài tiếng rấm rức, còn ầm ĩ kiểu này là biết ổng trở chứng về nhà giữa đêm.

Mới hai tháng trước… Cũng đêm hôm khuya khoắt. Cả xóm giật mình đổ tới nhà ổng. Cô vợ ngồi bệt giữa nhà, tóc tai rũ rượi, vừa thở dốc vừa gào lên những tiếng chói tai: “Tưởng tôi không biết hả? Tôi để yên cho anh là vì con. Vậy mà anh còn không biết thân. Anh đưa được cho tôi đồng nào chưa hả? Mà dám về nhà lấy tiền cho nó! Huhu… Anh cho tôi được gì hả…”. Cô càng gào càng lạc giọng. Đỏ mặt tía tai, ông chồng lao vào tát vợ rồi gầm lên “Thôi ngay!”. Vậy là cô vợ khóc rống đòi sống đòi chết. Mình nhớ, bố mẹ mình phải nhảy vào can thiệp, người can chồng, người khuyên vợ… Về nhà, không ngủ lại được, cứ mệt rũ như đi đánh trận…

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Sáng ra, mình kể chuyện với mẹ: “Đêm qua cô ấy lại chửi chồng. Đàn bà gì mà ghê quá!”. Mẹ thở dài: “Khổ quá hóa ra thế. Hồi mới về làm dâu xóm này, nó đâu có vậy. Đẹp lắm, hiền lắm mà…”.

Mình không tưởng tượng nổi. Mình học xong đại học, về quê công tác là đã thấy trong xóm có một cô “gào”. Vậy là bốn năm đủ thay đổi một người đàn bà sao? Riết rồi mình thấy sợ, thấy bao nhiêu lý tưởng, bao nhiêu mộng đẹp về cuộc sống hôn nhân như vỡ ra trong tiếng gào của cô ấy; thấy những hình dung về người phụ nữ dịu dàng, hiền đảm bỗng như hoang đường. Mà nếu ngày trước cô ấy đẹp thật, hiền thật, thì giờ cũng đã trơ mòn cả.

Sáng đi ngang hàng bún chả, ghé vào mua một ít về cho bố mẹ. Cô bán hàng quen miệng vẫn hay chửi xơi xơi, nhưng cả xóm đều công nhận cô nấu ăn ngon, nên hàng bún cứ đông khách. Mà cô chửi khách lắm lúc cũng như chửi chồng. Mẹ nói: “Rủa xả mãi nó thành quen miệng!”. Đến lúc chẳng cần phải giữ lại sự dịu dàng cho ai, thì dịu dàng làm gì nữa. Một mình gồng gánh nuôi hai đứa con là đủ khổ, đủ nhọc nhằn để người đàn bà quên luôn những điều vụn vặt ngày xưa. Mẹ kể, bán buôn khắc nghiệt đã đành, lại thêm ông chồng vừa phá của vừa trăng hoa, cưới nhau chưa tròn năm đã sinh tật, cô ấy khổ từ đó đến giờ. Họ hàng của cô ấy ở quê cả, không ai ở gần đỡ đần, chắc càng tủi thân. Mỗi lần cô ấy chửi, cứ thấy vừa giận vừa thương.

Khách đông. Mình ngồi chờ. Vài người sốt ruột, vừa hối đã bị cô chủ gắt: “Đến sau mà cha, ráng chờ đi, không thấy người ta làm tối mắt đấy à!”. Mình nhìn động tác lật chả, chan nước mắm của cô, thấy uyển chuyển mềm mại quá, đâm cảm tình. Mà khuôn mặt cô vẫn còn rất trẻ trung, chỉ hơi khắc khổ. Nghĩ đàn bà mười hai bến nước, nhờ phước chồng thiệt. Như người này, nếu gặp anh chồng ngon lành, chắc vui vẻ phải biết.

Thằng con trai lớn bỗng đâu từ trong nhà chạy ra, hớn hở bá cổ mẹ: “Mẹ ơi, em ngủ rồi, em không khóc nữa, con phụ mẹ nha!”. Quay sang con, cô cười hiền lành, nựng nó một cái rõ to, rồi khen nó ngoan. Trời ạ, mình hết hồn. Trông dịu dàng quá thể. Đây chắc là người đàn bà “đẹp lắm, hiền lắm ngày xưa” mà mẹ nói. Ở bên con, trông cô ấy như tan hết vẻ khổ sở, khó chịu, nhọc nhằn, tiếng nói cũng nhẹ nhàng dễ thương. Mới đêm qua còn gào lên đó. Đúng là phụ nữ có quyền dịu dàng, dịu dàng như trời sinh ra họ là như vậy. Dù cuộc sống chẳng phải lúc nào cũng như dự định, mong cô vẫn luôn được hiền hậu như lúc này. Khốn nạn thay cho những ông chồng đã không biết giữ giùm vợ mình những khoảnh khắc dịu dàng như thế.

Muốn ly dị vì vợ suốt ngày... than thở

Thật sự, tôi đã quá chán ngán với những ngày tháng ngập trong bài ca than thở của vợ. Cứ thế này khéo tôi viết đơn li dị thật.

4 năm kết hôn với cô ấy thì có tới 3,5 năm tôi ám ảnh bởi cảnh vợ ngồi than thở. Cuộc sống của chúng tôi đâu có quá bi kịch tới nỗi tôi cảm giác như cô ấy đang phải chịu đựng quá sức. Tôi mất hết tự tin để làm chồng cô ấy.

Gần như ngày nào cũng thế, mỗi khi lướt Facebook là tôi lại bị đập ngay vào mắt những dòng than thở nẫu ruột của vợ. Hôm thì: Sáng ra đường gặp phải dở hơi lúc chờ đèn đỏ cứ bấm còi inh ỏi làm mình cáu, mất hết cả hứng. Hôm thì: Ước gì mình có xế hộp để ngày nào cũng tới công sở xinh tươi chứ không te tua với mũ bảo hiểm thế này. Hôm thì: Người ta chân dài mới có đại gia mua tặng xế hộp, mình chân ngắn chỉ có xe hai bánh, đội mưa là đúng rồi...

Tối về nhà thì cô ấy chuyển qua than trực tiếp. Toàn những chuyện đàn ông nghe đau cả đầu. Nào là cô đồng nghiệp đang bầu bí được mẹ chồng đi Singapore mua cho cả đôi giầy Salvatore Ferragamo hơn chục triệu để đi cho êm ái, an toàn trong khi mẹ tôi thì tới quả trứng cũng không mua cho con dâu hồi mang bầu.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Trong bữa cơm tiện thể tôi thông báo lương đã chuyển vào tài khoản, vợ lại thở dài: “Ôi cứ ba cọc ba đồng thế này bao giờ vợ chồng mình mới không phải nghĩ tới tiền nhỉ?”. Nhìn mặt cô ấy chảy dài ra làm tôi chán chẳng buồn bưng bát cơm ăn tiếp dù đã quá quen với điệp khúc ấy.

Nói thật tháng nào tôi cũng đủ định mức 20 triệu cho cô ấy. Thẻ ATM của tôi thì vợ giữ rồi. Nhà cửa đã lo xong, chi phí sinh hoạt như thế đâu phải quá ít ỏi cho một gia đình gồm hai vợ chồng, một đứa con.

Gặp chuyện gì cô ấy cũng có thể tìm ra lí do than thở dù là chuyện vui. Tôi có đặt một chuyến du lịch Nha Trang để cả nhà có thời gian thư giãn bên nhau sau một năm làm việc vất vả. Khi tôi thông báo về bất ngờ này thì việc đầu tiên cô ấy làm là than thở ngay: “Trời ơi, sao anh không hỏi ý kiến em. Ôi sao đặt phòng với vé đắt thế này. Em mà đặt thì chỉ rẻ bằng nửa thôi”.

Tôi tụt hết cả hứng. Chồng không tâm lý thì cũng than mà chồng cố gắng ghi điểm lại càng bị mất điểm với vợ. Thật sự quá mệt mỏi để chạy theo vợ tôi!

Nếu tôi cố tình bỏ ngoài tai để khỏi mệt người, đau đầu thì nhận ngay được cả tràng trách móc: Anh không quan tâm tới vợ con, Anh có con nào rồi nên mới không thèm để ý tới vợ phải không? Dạo này anh quá đáng lắm, không coi vợ ra gì cả...

Nếu xét tiêu chuẩn của một gã chồng tử tế mà các chị liệt kê thì tôi cũng đạt tới 9 điểm. Khỏe mạnh, cao ráo, mặt mũi sáng sủa, biết kiếm tiền, yêu chiều vợ con, thậm chí tôi còn biết chia sẻ việc nhà với vợ.

Với tư cách là một người chồng, tôi chưa bao giờ để vợ con thiếu thốn gì từ vật chất tới tình cảm. Cả ngày đi làm quần quật, chiều là tôi vội về nhà đỡ đần vợ cơm nước. Hôm nào vợ bận thì đi chợ giúp vợ. Con ốm đau tôi cũng không ngại đêm hôm dậy đắp khăn, hạ sốt, bế con cho vợ nghỉ ngơi.

Ngày lễ, ngày kỉ niệm không quên mua quà, mua hoa, chở vợ đi ăn. Hầu như những mong muốn của vợ trong tầm tay là tôi cố thực hiện cho vợ vui...

Nói như bà chị bạn thân thì “tôi mà vứt ra đường thì gái nó tranh nhau”. Thế nhưng ở nhà thì tôi chẳng khác gì của ôi thiu, vô tích sự trong mắt vợ. Tôi cứ làm bất cứ điều gì lại nghĩ rằng thể nào cũng nhận được những lời chê bai của vợ. Làm chồng mà mất hết tự tin trước mặt vợ thì quá nhục mặt đàn ông!

Sự khó chịu cứ tích tụ mỗi ngày trong tôi, chán nản tới mức tôi không muốn làm gì cả cho vợ khỏi ý kiến. Không làm thì mật độ những câu than thở, trách móc của vợ lại dầy lên gấp cả chục lần. Tôi sợ về nhà, sợ những tin nhắn kêu than của cô ấy, thậm chí giờ tôi sợ cả việc nhìn thấy vợ mỗi ngày.

Nhìn anh nhân viên cấp dưới, lương ba cọc ba đồng nhưng lúc nào cũng được vợ tôn vinh làm tôi ghen tị. Mỗi lần được mời tới nhà ăn cơm hay cơ quan, phòng tụ họp các gia đình, nghe cách vợ anh khen chồng mà tôi không hiểu nổi tôi kém anh ta gì mà vợ tôi chỉ biết chê bai.

Anh ta vừa già, vừa lù đù, chuyên làm hỏng việc công ty, đã thế còn rượu chè. Tháng giỏi lắm anh ta mang về cho vợ nổi 7 triệu mà vợ anh ta coi chồng mình như thánh.

Tối qua, khi cô ấy lại luôn mồm kêu than về chuyện bố mẹ chồng không quan tâm tới con dâu, tôi đã định đưa thẳng lá đơn li dị vào mặt cô ấy và bảo: Đây, cô kí đi. Tôi sẽ giải phóng cho cô để tìm thằng khác ngon lành tử tế hơn mà lấy làm chồng cho khỏi than.

Thế rồi tôi cố nuốt cơn giận để không làm loạn nhà cửa. Song thật sự, tôi đã quá chán ngán với những ngày tháng ngập trong bài ca than thở của vợ. Cứ thế này khéo tôi viết đơn li dị thật.