Bị bắt chia tay vì không nuôi nổi người yêu và cái kết

Chàng "đơ toàn tập" trước lời yêu cầu chia tay quá đỗi bất ngờ của gia đình nàng. Bố nàng ngồi cạnh im lặng đồng tình, còn nàng cúi mặt không phản ứng gì.

Ra trường 3 năm vẫn chỉ là một nhân viên quèn, gọi là ổn định với mức lương đủ chi tiêu chứ so với những anh chàng tuổi trẻ tài cao khác, chàng có xách dép chạy theo cũng không kịp. Biết mình không giỏi bằng người, chàng luôn cố gắng chăm chỉ làm việc, cũng khá được sếp tin tưởng. Thôi thì chàng chấp nhận thực tế rằng, với năng lực của mình cố gắng từ từ mới mong thăng tiến được.

có em người yêu bên nhau tới nay gần 1 năm. Yêu nàng và xác định dài lâu với nàng nên chàng chẳng tiếc nàng bất cứ thứ gì. không nặng gánh gia đình, thành ra lương có bao nhiêu đều chi tiêu cho mình và sắm sửa cho em người yêu hết. Thế mà nhiều khi vẫn bị người yêu kêu ca rằng chàng kém cỏi, so bì chàng với người yêu của đứa nọ đứa kia, mua cho bạn gái họ cái này cái khác đắt tiền lắm.

Hôm vừa rồi nàng dẫn chàng về ra mắt. Bố mẹ nàng sau khi hỏi han cặn kẽ mọi thứ từ gia cảnh, công việc, lương lậu của chàng thì mẹ nàng chép miệng: "Cô nói thật nhé, hai đứa khó mà đến với nhau được. Bởi với điều kiện kinh tế của cháu thì cháu không thể nuôi nổi em nó đâu, chẳng thể lo cho em nó một cuộc sống tốt khỏi thua kém bạn bè. Em nó nhiều lần cũng buồn phiền than vãn với cô chuyện đó, nhưng nó còn nặng tình nên vẫn yêu cháu đấy thôi. Hôm nay cháu tới tận đây thì cô cũng nói thẳng nói thật với cháu như vậy, hai đứa nên sớm chia tay để bớt đau khổ sau này".

Bi bat chia tay vi khong nuoi noi nguoi yeu va cai ket

Ảnh minh họa 

Bố nàng ngồi cạnh im lặng đồng tình, còn nàng cúi mặt không phản ứng gì. "đơ toàn tập" trước những lời nói quá đỗi bất ngờ của gia đình nàng, cứng họng không biết đáp thế nào. Mãi tới lúc về nhà chàng mới hoàn hồn được chút ít. gọi điện cho bạn gái, hỏi ý của nàng. Nàng thút thít: "Em vẫn yêu anh, nhưng bố mẹ em… Em không thể cãi lời bố mẹ được". Thật ra chàng biết, nàng dù có tình cảm song vẫn thầm bất mãn với chàng vụ chàng ít tiền, lúc này bố mẹ ngăn cấm càng khiến nàng có động lực để rời xa chàng. Lòng người đã không còn muốn, chàng cố níu kéo đâu ích gì, vì thế chàng đồng ý chia tay .

Bẵng đi một thời gian, nghe đâu nàng có tình mới, nhà có điều kiện lắm. Thi thoảng vào facebook của nàng xem, thấy nàng đăng ảnh đi chơi, đi ăn sang chảnh, quà cáp bạn trai tặng đều là hàng đắt tiền. xem xong lại thở dài tắt đi, chàng đã thôi không còn đau lòng, cũng mừng cho nàng tìm được đối tượng như mong muốn.

Nàng kết hôn trước chàng, về làm dâu nhà giàu, ở nhà lầu, đi xe hơi, tiền tiêu không phải nghĩ. cũng cưới vợ, hai vợ chồng đều là người làm công ăn lương, vợ chàng cũng đi làm kiếm tiền chứ không phụ thuộc hoàn toàn vào chàng. Cưới xong đôi bên gia đình cho chút vốn, cộng với tiền hai người dành dụm được để mua căn chung cư làm tổ ấm riêng. Cuộc sống yên ả, bình lặng mà ấm áp cứ thế trôi đi.

Một ngày, lúc ấy là thời điểm vợ chàng đang có bầu sắp sinh, chàng bất ngờ nhận được cuộc điện thoại của người yêu cũ. "Mình gặp nhau một lần được không anh, quán cũ nhé!", nàng khẽ khàng hỏi. im lặng một lát rồi đồng ý.

Gặp nàng, nhìn nàng chẳng có vẻ gì phơi phới, tươi tắn của một người phụ nữ sống trong hạnh phúc cả. Nàng cười tâm sự với chàng mọi chuyện, còn chàng chỉ biết lặng thinh lắng nghe. Nàng kể, cưới xong nàng ở nhà không đi làm, vì đi làm cũng chẳng được bao nhiêu mà nhà chồng không cho đi làm nữa. Nàng nhanh chóng có thai rồi sinh con gái. Ban đầu nàng còn được chồng chiều chuộng, sau đó anh ta dần thờ ơ, lạnh nhạt, thường chìm trong những cuộc vui bên ngoài quên cả đường về với vợ. Nàng vò võ ôm con một mình ở nhà, bị bố mẹ chồng cấm ra ngoài nhiều, không cho tiền tiêu. Cần gì nàng đều phải ngửa tay xin chồng hoặc bố mẹ chồng. Cuộc sống tù túng, bí bách trong ngôi nhà to lớn khiến nàng bao đêm phải khóc thầm.

Bi bat chia tay vi khong nuoi noi nguoi yeu va cai ket-Hinh-2

Ảnh minh họa

"Em bây giờ đến tự do còn chẳng có, những thứ khác đều là mong ước xa vời quá anh ạ", nàng nức nở khóc. Nhưng chàng chẳng còn có thể ôm nàng vào lòng dỗ dành, lau nước mắt cho nàng như ngày xưa. Hai người giờ đã là chồng, là vợ của những gia đình khác nhau.

"Em hối hận lắm, em trách bố mẹ rất nhiều… Giá như ngày xưa em không nghe lời bố mẹ bỏ anh thì giờ đây em đâu phải rơi vào cảnh ngộ thế này. Mang tiếng làm dâu nhà giàu sang nhưng còn chẳng bằng lấy một người chồng nghèo như anh…", nàng nghẹn ngào. Rồi nàng có điện thoại, nghe loáng thoáng đầu dây bên kia hỏi nàng đi đâu, nàng vâng dạ rồi hứa hẹn sẽ về ngay. Cúp máy, nàng nhìn chàng buồn bã: "Hôm nay tâm sự với anh cho nhẹ lòng thôi, còn em biết em chẳng thể bỏ nơi đó mà đi được, em phải ở đấy để giữ quyền lợi cho con, với lại bố mẹ em cũng không cho bỏ…". Xong nàng xách túi vội vã quay người bước đi.

nhìn theo bóng lưng gầy nhỏ của nàng mà thở dài. Chung quy đây là con đường nàng đã chọn. Và cho tới giờ phút này, vẫn chỉ vì chữ "tiền" nàng luôn cố chịu đựng không muốn bứt mình ra. Sao nàng không hiểu, trên đời này sẽ chẳng ai cho không ai cái gì bao giờ, dựa dẫm, ỷ lại vào người khác, đợi người khác "nuôi" thì kết cục chẳng được vui vẻ đâu… 

Mãi mới chia tay được với bạn trai "tuyệt phẩm", trước khi đi anh ta còn tạo "cú bất ngờ"

"Tôi hiện tại cũng thỉnh thoảng nhớ lại những việc lúc đó, nhớ lại cái phòng cũ, cái váy chỉ 331 nghìn đồng mà tôi cũng không dám mua, cảm thấy có chút sợ hãi...", cô gái tâm sự

Người con gái khi yêu có rất nhiều tiêu chuẩn cho chồng tươi lai nhưng quan trọng nhất vẫn là tài chính. Dựa vào tài chính ổn định, cả hai có thể xây dựng một tổ ấm hạnh phúc, không cãi vã hay gây gổ chỉ vì miếng cơm manh áo. Nhưng không phải ai cũng có thể tìm được một người đàn ông có dung nhan hợp nhãn lẫn tiền tài, danh vọng đủ đầy. Nếu thiếu vắng những yếu tố đó, cánh mày râu nhất định phải có chí tiến thủ - ước mơ làm giàu cháy bỏng để có thể đảm bảo cuộc sống sung túc về sau cho gia đình mình.

Ngay trong đêm tân hôn, tôi đã bị chồng đánh bầm dập vì lý do không ngờ

Đến với chồng do mai mối nên từ lúc quen đến lúc cưới chỉ vỏn vẹn 2 tháng. Cũng chưa muốn kết hôn nhưng có lẽ duyên số nên chúng tôi đành bó buộc vào nhau.

Tôi năm nay 28 tuổi, mới kết hôn được một tuần nhưng có lẽ tôi có chết cũng không bao giờ quên được trận đánh bầm dập của chồng đêm tân hôn. Tôi quen chồng qua sự giới thiệu của một chị đồng nghiệp. Từ lúc yêu đến cưới chỉ vỏn vẹn 2 tháng nhưng có lẽ do duyên số nên mặc dù không thích chồng lắm tôi vẫn quyết định cưới.

Trước chồng, tôi từng có sinh viên với Tú suốt 6 năm trời. Lúc Tú mới ngỏ lời tìm hiểu, tôi đã nghĩ rằng tôi và Tú không thể bên nhau lâu vì Tú quê ở Huế, tôi quê ở tận Lào Cai. Bố mẹ tôi nhất định sẽ không cho tôi làm dâu ở một nơi xa như vậy. Huống chi tôi là con gái độc tôn của ông bà.

Nhưng người tính không bằng trời tính, tôi và Tú lại hợp nhau đến từng chút một. Càng yêu, càng hiểu nhau, tôi và Tú đều quấn lấy nhau không rời. Chúng tôi đã có một đẹp cho đến ngày cả 2 cùng tốt nghiệp.

Sau khi tốt nghiệp, Tú ngỏ ý muốn đưa tôi về lập nghiệp. Trong khi đó, bố mẹ đã có một chân chắc chắn ở quê cho tôi. Mẹ tôi lo lắng cho tôi đến hao mòn cả người. Bà liên tục phân tích nếu tôi ở xa gia đình thì thế nào, ra sao, tủi thân...

Chưa kể nhà Tú cũng không phải kiểu có kinh tế. Mẹ Tú mới bị tai biến nên gần như kinh tế phụ thuộc vào tiền lương của quán cắt tóc của bố Tú và Tú. Nghe mẹ nói nhiều, cộng thêm khoảng cách xa nảy sinh trống vắng, tôi dần dà cũng suy nghĩ lại và quyết định nói lời chia tay với Tú. Nhưng mãi sau đó 2 năm, chúng tôi mới chính thức dứt điểm khỏi nhau.

Ngay trong dem tan hon, toi da bi chong danh bam dap vi ly do khong ngo

Ảnh minh họa

2 năm sau khi chia tay Tú, tôi cũng nguôi phần nào thì gặp chồng bây giờ. Đúng lúc đó, Tú lại liên hệ lại với tôi nói rằng còn nhớ và yêu tôi lắm. Nhưng anh cũng không thể rời xa gia đình. Mọi thứ lại ùa về khiến tim tôi đau nhói. Tôi chỉ biết nói với Tú rằng, chúng tôi có duyên mà không có phận.

Hôm đi chụp ảnh cưới, thấy tôi nghe điện thoại từ Tú, chồng đã tát tôi một cái đau điếng. Nếu hôm đó tôi không kiềm chế thì chắc chúng tôi sẽ không chụp ảnh cưới được chứ đừng nói gì đến chuyện cưới hỏi. Tôi nhớ trong cơn tức giận, chồng đã văng tục chửi bây với tôi. “Mày chặn số thằng đó ngay cho tao. Mày mà còn liên lạc với nó, tao giết cả lũ”, tôi vẫn nhớ anh ấy đã đe dọa như vậy.

Kể từ hôm đó, tôi chặn số, không liên lạc gì thêm với Tú nữa. Chồng tôi cũng nguôi giận và đám cưới của 2 đứa diễn ra rình rang, không gặp sự cố gì. Tuy vậy, trong lòng tôi vẫn cảm thấy buồn bã, bất trắc khi lấy anh ấy. Đêm tân hôn có lẽ là đêm cay đắng nhất cuộc đời tôi. Trước kia yêu Tú, tôi và anh đã quan hệ nên khi chồng thấy tôi không còn trinh anh ta đã hành hạ, mắng nhiếc thậm chí đánh tôi đến thâm tím mặt mày.

Chuyến trăng mật đành phải hủy vì nhìn tôi không khác gì bị tai nạn. Tôi chỉ biết khóc chứ không hề giải thích bất cứ câu nào. Tôi nghĩ anh ấy đã không tin tôi nên dù tôi có nói cũng chẳng ích gì.

Suốt mấy ngày nay, tôi chẳng nói gì với chồng. Đêm đến, tôi cũng ôm chăn ra ghế sofa ngủ. Tôi với anh ấy mới cưới chưa được 1 tuần mà anh ấy đã thế này. Tôi không hiểu sau này làm sao tôi có thể chung sống với người chồng vũ phu, ghen tuông, lắm tật xấu như vậy.