Bạn tranh trả tiền ăn, tôi không thể thốt được 1 lời

Vì số tiền trong hóa đơn gần bằng cả tháng lương của tôi.

Tôi có 3 người bạn thân từ thời cấp 3. Lúc đó còn vô tư, trong sáng nên chúng tôi chơi với nhau hết lòng. Dù trong nhóm có 2 đứa gia cảnh khá giả hơn nhưng chúng tôi không tính toán gì, vẫn công bằng với nhau.

Nhưng rồi thời gian trôi, tốt nghiệp đại học, tôi ra trường xin vào làm trong 1 công ty nhỏ, sau đó lấy chồng sinh con và bộn bề lo toan cuộc sống gia đình. Còn 3 người bạn thân, người đi du học, người đi buôn bán, người thì đi đây đó khắp nơi khám phá đất nước... Chúng tôi chưa có dịp gặp lại kể từ ngày ra trường.

Bạn tranh trả tiền ăn, tôi không thể thốt được 1 lời ảnh 1
Khi họ tiếp tục cười đùa và tranh luận, tôi ngồi đó, trái tim nặng trĩu. (Ảnh minh họa)

Thế nên lần này, nhân việc Trang - cô bạn đi du học rồi ở lại làm việc luôn bên Úc - về nước, chúng tôi hẹn gặp nhau để ôn lại chuyện cũ và cũng để xem giờ cuộc sống của nhau thế nào.

Chúng tôi hẹn nhau tại một nhà hàng nổi tiếng. Đây là lần đầu tiên tôi bước chân vào nơi này, mọi thứ đều lấp lánh và xa xỉ. Ánh mắt của những nhân viên phục vụ dường như cũng đánh giá từng bộ trang phục, từng cử chỉ của khách. Tôi cảm thấy mình thật lạc lõng.

Bữa ăn diễn ra trong tiếng cười vui vẻ, nhưng mỗi câu chuyện họ kể lại càng khiến tôi thấy mình xa lạ. Những chuyến du lịch sang chảnh, những dự án kinh doanh lớn, mọi thứ đều quá khác biệt so với cuộc sống hiện tại của tôi. Tôi chỉ có những câu chuyện về những đêm thức trắng vì con ốm, về những nỗi lo cơm áo gạo tiền. Thế nhưng 3 người bạn vẫn chăm chú lắng nghe và chia sẻ với tôi.
Đến khi bữa ăn kết thúc, hóa đơn được đưa đến. Hồng, người thành đạt nhất trong chúng tôi, với dáng vẻ tự tin, rút chiếc ví hàng hiệu bên trong đầy tiền mặt của mình ra. "Để tớ lo!" cô ấy nói, giọng đầy quyền lực.
"Không đâu, lần này đến lượt mình!" - Trang, chính là cô gái đi du học về, vội rút thẻ ngân hàng ra: "Đừng quên chúng ta tụ họp là để chúc mừng mình về nước". Cô bạn tên Giang còn lại cũng không thua kém, cầm điện thoại rồi hỏi nhân viên mã QR.

Chỉ có mình tôi là không thốt được 1 lời. Vì số tiền trong hóa đơn gần bằng cả tháng lương của tôi.

Khi họ tiếp tục cười đùa và tranh luận, tôi ngồi đó, trái tim nặng trĩu với sự tự ti. Tôi cảm thấy mình quá khác biệt với 3 người bạn còn lại. Tôi tự hỏi mình có nên tiếp tục giữ tình bạn này không khi mà khoảng cách giữa 4 người chúng tôi chênh lệch quá lớn?

*Tiêu đề bài viết đã được biên tập lại

Có nhiều buổi họp lớp đã đánh mất đi ý nghĩa tốt đẹp của nó

Nhiều người cho rằng, họp lớp chỉ là cuộc ăn, nhậu vô bổ nhưng cũng có ý kiến bày tỏ, đây là hoạt động ý nghĩa, đáng được trân trọng.

Họp lớp là một hoạt động để những người từng là học sinh và các thầy cô gặp mặt sau nhiều năm ra trường.

Buổi gặp nhằm tạo sự gắn kết giữa các thành viên từng chung một lớp học ngày xưa. Đồng thời, đây cũng là dịp để mọi người ôn lại kỷ niệm cũ, thăm hỏi, giúp đỡ nhau.

Cho ở nhờ lúc cơ nhỡ, bạn thân cướp luôn chồng và nhà của tôi

Tổ ấm đẹp như mơ giờ bị phá nát bởi bạn thân. Tôi dần mất niềm tin vào cuộc sống.

Tôi và Hoàng yêu nhau được 2 năm thì kết hôn. Sau đám cưới, chúng tôi được bố mẹ cho 1 căn nhà 4 tầng gần trung tâm thành phố để tiện đi làm.

Ngày tân gia, tôi có mời mấy cô bạn thân của mình đến chơi. Chúng nó đều xuýt xoa tôi số sướng, vừa lấy được chồng đẹp trai, vừa có nhà ở Hà Nội. Hoa - cô bạn thân nhất của tôi nửa đùa nửa thật rằng: "Nhà rộng thế này, 2 vợ chồng ở sao hết, khi nào bọn tao muốn xin ở nhờ thì đừng có quay mặt đi, giả bộ không biết đấy nhé...".

Đến khi về già mới biết, điều đáng buồn nhất là ba chữ này

Khi tôi lớn lên, tôi dần dần phát hiện ra rằng hầu hết các cơ hội trong cuộc sống đều được định đoạt hoặc mất đi, và có những điều rất hạn chế mà tôi có thể thay đổi.

Thay vì dành thời gian để kết bạn với nhiều người và đánh mất lòng tự trọng vì những cơ hội, tốt hơn là bạn nên tận hưởng cuộc sống một mình, và bạn sẽ nhận được nhiều hơn bằng cách để tự nhiên diễn ra.