Tôi có 3 người bạn thân từ thời cấp 3. Lúc đó còn vô tư, trong sáng nên chúng tôi chơi với nhau hết lòng. Dù trong nhóm có 2 đứa gia cảnh khá giả hơn nhưng chúng tôi không tính toán gì, vẫn công bằng với nhau.
Nhưng rồi thời gian trôi, tốt nghiệp đại học, tôi ra trường xin vào làm trong 1 công ty nhỏ, sau đó lấy chồng sinh con và bộn bề lo toan cuộc sống gia đình. Còn 3 người bạn thân, người đi du học, người đi buôn bán, người thì đi đây đó khắp nơi khám phá đất nước... Chúng tôi chưa có dịp gặp lại kể từ ngày ra trường.

Thế nên lần này, nhân việc Trang - cô bạn đi du học rồi ở lại làm việc luôn bên Úc - về nước, chúng tôi hẹn gặp nhau để ôn lại chuyện cũ và cũng để xem giờ cuộc sống của nhau thế nào.
Chúng tôi hẹn nhau tại một nhà hàng nổi tiếng. Đây là lần đầu tiên tôi bước chân vào nơi này, mọi thứ đều lấp lánh và xa xỉ. Ánh mắt của những nhân viên phục vụ dường như cũng đánh giá từng bộ trang phục, từng cử chỉ của khách. Tôi cảm thấy mình thật lạc lõng.
Chỉ có mình tôi là không thốt được 1 lời. Vì số tiền trong hóa đơn gần bằng cả tháng lương của tôi.
Khi họ tiếp tục cười đùa và tranh luận, tôi ngồi đó, trái tim nặng trĩu với sự tự ti. Tôi cảm thấy mình quá khác biệt với 3 người bạn còn lại. Tôi tự hỏi mình có nên tiếp tục giữ tình bạn này không khi mà khoảng cách giữa 4 người chúng tôi chênh lệch quá lớn?