![]() |
Ảnh minh họa. |
![]() |
Ảnh minh họa. |
Tôi đã thấy ánh mắt họ nhìn nhau trong đám tang cha vợ mình. Cái ánh mắt khắc khoải, đớn đau ấy ám ảnh tôi suốt những ngày qua. Chẳng lẽ họ vẫn yêu nhau sau gần 20 năm xa cách?
Tất cả hiện về trong tôi như những thước phim quay chậm. Ngày ấy tôi yêu Vân, theo đuổi Vân như một gã si tình cuồng điên. Tôi không thể chấp nhận một thực tế là Vân và Kha đã là một cặp đôi, không thể chấp nhận để vuột mất người con gái mình yêu vào tay kẻ khác. Đúng là một tình yêu điên rồ.
Tôi có nhiều tiền. Cha tôi là quan chức cấp cao của thành phố. Tôi muốn gì được nấy, chỉ duy nhất cái mà tôi muốn nhưng không thể có là trái tim của Vân.
Cơ hội đã đến khi mẹ nàng mắc bệnh hiểm nghèo. Tôi đã ra tay nghĩa hiệp bằng tiền bạc và uy quyền của cha. Có hề gì bởi những thứ ấy đã cứu sống người mẹ thân yêu của nàng. Tôi chỉ muốn Vân trả ơn bằng một việc làm rất bình thường: Đến dự sinh nhật của tôi.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Nhưng Vân không giết tôi dù tôi đã trao tận tay nàng con dao Thái Lan nhọn hoắc. Nàng nhìn tôi bằng ánh mắt mà có lẽ trước khi bước xuống mồ, tôi cũng không thể nào quên. Nó vừa khinh bỉ, vừa đau đớn, vừa xót thương. Cuối cùng nàng chậm rãi: “Tôi sẽ lấy anh. Chỉ xin anh một điều là không được nói với anh Kha về buổi tối hôm nay. Nếu không, tôi sẽ giết anh. Tình yêu của anh đúng là một tình yêu điên rồ”.
Sau đó, tôi không biết Vân nói gì với Kha mà hắn bỏ đi biệt xứ. Chính xác là hắn đi biệt đúng 10 năm rồi quay về. Khi ấy, hắn là trưởng phòng kinh doanh của một công ty mà gia đình tôi chiếm cổ phần chi phối. Vậy là muốn gì thì gì, tôi cũng phải đối diện với hắn. Đúng hơn là hắn phải đối diện với tôi. Trái đất quả là chật hẹp.
Tôi không nói cho Vân biết điều đó vì dù chúng tôi đã sống với nhau 10 năm, có hai mặt con nhưng trong ánh mắt của vợ tôi vẫn xa xăm một bóng hình. Chưa bao giờ Vân nhìn thẳng vào mắt tôi. Đó là một trong những điều khiến tôi điên nhất bởi tôi biết rằng nàng không muốn tôi trông thấy ở trong đó là nỗi nhớ thương một người khác.
“Tôi không yêu anh, mãi mãi vẫn không bao giờ yêu anh. Xin anh nhớ cho điều đó”. Có lần không kềm được tôi đã đánh Vân. Nàng nói với tôi như vậy nhưng vẫn không hề ngước nhìn tôi. Lần khác, để chọc tức Vân, tôi đã làm một chuyện điên rồ là cặp bồ với cô thư ký của mẹ tôi. Tin đến tai vợ tôi, nàng vẫn câm nín.
Tôi không thể nói hết những điều mà Vân đã khiến tôi bị ức chế suốt bao năm chung sống. Chẳng lẽ vì tôi quá yêu nàng, tìm đủ cách để chiếm đoạt nàng mà đã gây nên tội tày đình như vậy hay sao? Suốt bao nhiêu năm chung sống, nàng chưa bao giờ xưng một tiếng “em” với tôi. Hoặc là nói trống không, hoặc chỉ một tiếng “tôi” lạnh lùng.
Vậy mà trong lòng tôi chưa lúc nào hết yêu nàng. Có lẽ vì cái mà tôi đang có trong tay không phải là một trái tim. Chính vì vậy, tôi thề phải bắt nàng yêu tôi, cần tôi, mãi mãi thuộc về tôi. Đúng là chỉ những tình yêu điên rồ mới làm cho người ta thành u mê như vậy. “Anh đừng có mơ tưởng hão huyền. Tôi chưa bao giờ yêu anh và mãi mãi không bao giờ yêu anh. Hãy để cho tôi yên”.
Nàng vẫn như một chiến sĩ kiên cường, dù bị tù đày, tra vấn, vẫn giữ vững khí tiết, không phản bội lại lý tưởng tình yêu của mình dù có lần tôi uất ức quá đã bóp cổ nàng suýt chết. Khi tôi buông tay ra, nàng đã nói với tôi như vậy.
“Thằng Kha về rồi đó, cô có giỏi thì đến gặp nó đi”. Rồi cũng có ngày, tôi vì tức giận mà đã nói cho Vân biết người yêu của nàng đã quay về. Tôi thấy mặt Vân biến sắc nhưng sau đó, nàng lại điềm nhiên: “Chuyện ấy không liên quan đến tôi”.
Tôi nói cho Vân biết Kha đang làm ở chỗ tôi, vẫn ở một mình, chưa có người yêu. Tôi cố ý nói như vậy để nhử vợ mình sập bẫy vì tôi nghĩ với tình yêu sâu nặng như vậy, chắc chắn vợ tôi sẽ kiếm cách tìm gặp người tình.
Nhưng tôi đã lầm. Dù tôi thuê người theo sát từng bước chân của vợ tôi khi ra ngoài nhưng tuyệt nhiên, chưa bao giờ đồng tiền tôi bỏ ra có tác dụng. Vợ tôi đi làm, đi đón con, đi mua sắm hay về thăm nhà thì cũng một đường thẳng mà đi. Trời ơi, tại sao đến lúc tôi mong vợ tôi ngoại tình thì nàng lại cứ đoan chính như vậy? Phụ nữ quả là một khu rừng rậm bí hiểm mà đến chết những gã đàn ông điên tình như tôi vẫn không thể khám phá dù chỉ một góc nhỏ.
Vân đã vậy, còn Kha cũng không khác. Ngoài câu hỏi: “Vân khỏe không?” trong lần đầu đối diện với tôi, hắn tuyệt nhiên không hề nhắc đến nàng. Hắn vẫn lầm lũi làm việc, đi về trong khi có biết bao nhiêu người con gái trẻ đẹp vây quanh. Chính hắn cũng là một kẻ điên rồ trong tình yêu, cũng có một tình yêu điên rồ như tôi.
Có lần tôi nói với hắn: “Cậu cưới vợ đi chứ, không lẽ ở vậy suốt đời?”. Hắn lẩm bẩm: “Chuyện đó không liên quan tới ông”. Trời ơi, tôi chợt nhận ra cái cách nói chuyện của Kha với vợ tôi sao mà giống nhau vậy. Thảo nào, họ chẳng thể quên nhau dù đã bị tôi cắt lìa.
Cho đến ngày đám tang cha vợ tôi. Kha đọc thấy cáo phó và đến viếng. Tôi không ngờ người chết đã tạo cơ hội cho hai kẻ gian phu, dâm phụ trong tư tưởng tìm về với nhau. Ánh mắt vợ tôi nhìn người yêu cũ chứa đựng biết bao nhiêu điều. Họ chỉ nhìn nhau, không nói một lời mà tôi có cảm giác họ hiểu hết những điều hai bên muốn nói cùng nhau.
Tôi đã suýt chảy nước mắt khi nhìn cảnh tượng ấy. Hóa ra trong khoảng trời đen kịt của tình yêu mù quáng vẫn còn một chút ánh sáng của lương tâm. Ngay trước quan tài người chết, tôi đã hỏi Kha: “Ông còn yêu Vân lắm à?”. Trời ơi, hắn gật đầu.
Tôi suýt ngã quỵ nhưng đã cố dằn lòng. Bây giờ tôi không thấy ghét, cũng không thấy hận kẻ đã lấy mất trái tim người con gái tôi đã yêu và theo đuổi cả đời mình. Thay vào đó, tôi bỗng muốn vun đắp cho họ.
“Mày có điên không con? Tự dưng đem dâng vợ mình cho thằng khác là sao?”- mẹ tôi quát lên khi nghe tôi nói điều này. Tôi biết, dù mẹ tôi đã yếu nhưng bà vẫn có tiếng nói quyết định trong gia đình. Tôi đã kể với mẹ tất cả những điều tôi đã làm với Vân; vừa kể, tôi vừa khóc như một đứa trẻ. “Con thất bại rồi mẹ ơi. Con đã bất chấp tất cả để giành lấy vợ con từ tay người khác nhưng bao nhiêu năm qua, con chỉ chiếm đoạt được thể xác chứ không thể có được trái tim cô ấy. Cuộc sống bây giờ với con thật vô nghĩa…”.
Mẹ tôi làm thinh. Có lẽ bà cũng cho rằng những điều tôi nói là có lý… “Mày lựa lời mà nói với con Vân chớ tánh khí nó như vậy, cũng không chắc nó bằng lòng”- cuối cùng mẹ tôi nói như vậy.
Tôi chờ cho xong 49 ngày của cha vợ mình để nói với Vân về cuộc chia tay sắp tới. Tuy nhiên, ngày ấy đã qua lâu rồi mà tôi không thể nói được vì mỗi lần nghĩ đến điều đó, tôi lại thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Tôi đã quen có Vân trong cuộc sống này như thể người bệnh phải thở bằng dưỡng khí, bây giờ nếu rút ống thở đi thì tôi sẽ chết.
Nhưng nếu cứ sống lay lắt trong 4 bức tường của cái nhà tù mà tôi đã giam cầm Vân trong đó suốt bao nhiêu năm qua thì có lẽ đến một ngày nào đó, tôi cũng sẽ chết… Mà không, tôi sắp chết đến nơi rồi. Nay mai gì người ta cũng sẽ đăng cáo phó cho tôi. Đó chính là ngày trái tim tôi theo Vân về với người khác...
Trời ơi! Tôi đã làm gì ác mà bị đày đọa cả kiếp người như vậy?
Chị trưởng phòng tổ chức bực bội bảo tôi: “Cô về thu xếp chuyện nhà cho xong rồi hãy trở lại làm việc, tôi hết chịu nổi rồi!”.
Đâu phải chỉ chị sếp bực mình mà chính tôi cũng hết chịu nổi với cách hành xử của Khanh. Ngày nào anh cũng đến công ty réo tên tôi mà chửi. Rồi anh gọi điện thoại cho giám đốc yêu cầu sa thải tôi. Chưa hết, anh gọi điện cho bất cứ ai trong công ty mà anh tìm được số điện thoại. Anh rêu rao trên mạng là tôi theo trai, bỏ bê nhà cửa, chồng con.
Anh làm tất cả những điều đó chỉ để bêu xấu tôi, làm cho tôi phải xấu hổ, nhục nhã mà bỏ việc, quay về những ngày tháng ăn bám, sống phụ thuộc vào anh như một dây tầm gởi. Nhưng lòng tôi đã quyết, 10 năm đã quá đủ cho một sự hi sinh nhưng không hề được báo đáp.
Trong mắt anh, từ một người vợ vì thương chồng, yêu con, chấp nhận lùi lại phía sau để chồng rảnh rang lo cho công danh sự nghiệp, tôi bỗng trở thành một người thừa thãi, đáng khinh, chẳng bằng ai, đúng hơn là chẳng giống ai.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Hôm đó Khanh có rượu nên tôi không đôi co. Thế nhưng Khanh lại cho đó là “khi dễ” nên sấn tới bóp cổ tôi: “Tao nói với mày mà sao mày không trả lời? Mày không trả lời tao cho mày nín luôn”. Nếu không có bác Tư hàng xóm bất ngờ qua nhà mượn mấy cái ghế nhựa vì nhà có khách thì có lẽ tôi đã bị chồng bóp cổ đến chết.
Mấy hôm sau, Khanh lại kiếm chuyện: “Tiền tao đưa đâu hết rồi mà mày cho tao ăn như cho heo ăn vậy?”. Tôi biết Khanh kiếm chuyện nên cố dằn lòng: “Bây giờ cái gì cũng lên giá... Anh đưa 3 triệu đồng mỗi tháng, em gói ghém lắm mới đủ”. Khanh dằn mạnh chén cơm: “Hay là mày đút nhét cho bà già mày dưới quê?”.
Tôi hết chịu nổi rồi nên buông chén cơm: “Xin anh đừng có mày tao như vậy, nếu không, em không nói chuyện với anh nữa”.
Tôi vừa dứt lời thì đã nghe một tiếng “choang”. Chén cơm trên tay Khanh đã bay vô tường vỡ tan tành. Anh nhào sang túm tóc tôi: “Hôm nay mày dám trả treo hả? Vậy thì tao cho mày trả treo nè...”. Vừa nói, Khanh vừa đập mạnh đầu tôi vô tường.
Trước nay khi vợ chồng gây gổ, tôi luôn nhịn Khanh vì sợ xấu hổ với hàng xóm, nhưng lần đó, bản năng sinh tồn đã khiến tôi vùng dậy. Lấy hết sức bình sinh, tôi xô mạnh Khanh ra rồi chạy ra trước nhà la lớn: “Bớ người ta, giết người...”.
Chẳng mấy lúc mà bà con hàng xóm đã có mặt đông đủ. Khanh xấu hổ nên bỏ lên lầu, bác tổ trưởng dân phố và chị cán bộ phụ nữ gọi mãi vẫn không chịu xuống. Cuối cùng mọi người ra về sau khi căn dặn tôi, có chuyện gì thì phải kêu lớn như vậy.
Tối đó, sau khi dỗ hai đứa nhỏ ngủ, tôi chốt chặt cửa phòng, không dám ngủ vì sợ Khanh tiếp tục kiếm chuyện. Thế nhưng cả đêm đó không có chuyện gì. Sáng ra, vừa trông thấy tôi, Khanh đã cười nhạt: “Cô giỏi lắm nhưng đừng tưởng tôi chịu thua. Tôi chán cái bản mặt cô lắm rồi. Cô cứ ở nhà với hai đứa nhỏ, mẹ con tự lo đi”.
Tôi không biết Khanh định làm gì, mãi mấy hôm sau tôi mới nghe anh dọn đến ở với một người đàn bà làm chung công ty. Họ bồ bịch với nhau đã lâu, tôi có nghe đồn đãi nhưng không dám hỏi Khanh vì biết chắc, hỏi lơ mơ là ăn đòn.
Khanh đi biền biệt, không về cũng chẳng gọi điện thoại. Ba mẹ con tôi phải vay mượn tiền của anh em, bạn bè sống đắp đổi. Đến lúc ấy tôi mới thấm thía thân phận tầm gởi của mình. Giá mà tôi có công việc, có thu nhập thì đâu khốn khổ như bây giờ.
“Cô phải tìm một công việc để làm chớ không thể cứ mãi phụ thuộc vào chồng như vậy. Cô thấy rồi đó, chồng bỏ đi là mẹ con nheo nhóc”- chị cán bộ phụ nữ nói vậy khi đem tiền đến cho tôi mượn. Chị bảo có chỗ quen, có thể xin cho tôi làm nhân viên văn phòng, ít nhất thì cũng đủ tiền rau cháo...
Tôi đi làm được mấy bữa thì Khanh đến công ty quậy tưng bừng. Giám đốc công ty dù rất thông cảm nhưng cuối cùng cũng hết chịu nổi, phải cho tôi nghỉ việc. Tôi tự mình đi tìm nơi khác. May mắn là có một công ty đang cần nhân viên phục vụ. Tôi xin, họ nhận liền.
Lần này tôi làm được gần 1 tháng thì Khanh mới tìm đến. Vậy là bổn cũ soạn lại. Chồng tôi vẫn giở thói Chí Phèo như cũ. Trời ơi, tôi hết chịu nổi rồi, tôi bị ức chế lắm rồi. Tôi gọi điện thoại về quê cho anh hai của Khanh nhưng ông anh chồng chẳng giúp được gì vì “cái thằng đó nó du côn lắm, anh không dám rớ vô đâu”.
Tôi cầu cứu chị chồng ở gần đó thì chị cũng chịu thua: “Ai mà nói được nó, chị sợ nó lắm. Lơ mơ nó cào nhà chị”. Tôi lại báo tổ dân phố. Bác tổ trưởng lại dặn “chừng nào nó quậy thì la thiệt lớn...”.
Trời ơi, tôi phải làm sao đây? Hết cách rồi, giờ tôi phải tự cứu thôi. Tôi không biết chồng tôi đi, về lúc nào, tốt nhất là tôi phải thủ sẵn một con dao nhọn, cùng đường tôi sẽ liều với anh ta chớ tôi hết chịu nổi rồi. Cuộc sống bây giờ giống như hỏa ngục thì thà liều một phen sống mãi rồi ra sao thì ra...
Tôi điên lắm rồi. Nếu cần tôi cũng sẽ thành Chí Phèo chứ lần này tôi nhất định không buông xuôi cuộc đời mình vì một người chồng mà trong mắt anh ta, vợ con không chỉ là của nợ mà còn không phải là con người...