Vợ “tân trang”

Em biết là mình đang quá lố, nhưng đôi lúc em chỉ muốn trả thù cái thời khốn khó đã lấy hết tuổi xuân của mình. Em sợ mất anh.

Lấy nhau khi hai đứa đều mới ra trường, vừa có việc làm, hai bên gia đình đều nghèo, chẳng giúp được gì. Ngày ấy cả hai vợ chồng cắm đầu cắm cổ kiếm tiền, chồng ngoài giờ dạy trên lớp là lao đi các lớp dạy thêm. Vợ ngoài giờ trên cơ quan về là may vá… cuộc sống cứ thế tất bật trôi qua với hai thằng nhóc phá như giặc.
Cuộc sống gia đình cũng dần ổn định, chồng sau khi chuyển sang làm kinh doanh, làm quản lý, bắt đầu có đồng ra đồng vào, nhà cửa khang trang hơn trước. Hôm kỷ niệm 20 năm ngày cưới, hai đứa bùi ngùi nhìn nhau, chồng bỗng giật mình, vợ thay đổi nhanh quá. Mới ngày nào là cô sinh viên mơn mởn, mỗi bước chân đi bao gã đàn ông nhìn theo, là niềm tự hào của chồng thì nay vợ xuống sắc quá dù mới hơn bốn mươi. Thế rồi phép lạ xảy ra, một ngày kia khi chồng đi làm về khuya, vào phòng ngủ, choáng khi thấy vợ diện bồ đồ ngủ bằng ren màu đen, mỏng dính, gương mặt đầy kiêu hãnh làm cho chồng phát hoảng, tưởng xảy ra chuyện gì. Thú thật, nhìn bỗng thấy thương cho thân hình cò hương mảnh khảnh của vợ trong chiếc váy ren chuẩn vốn dành cho người mẫu. Từ hôm ấy trong nhà đã xảy một cuộc “cách mạng”.
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Đầu tiên là vợ quyết định tập yoga bởi như vợ nói, yoga giúp mang lại sự khỏe mạnh cả về thể chất lẫn tinh thần. Tiếp nữa là vợ theo học các lớp thể dục thẩm mỹ, như vợ nói là để giúp hoàn thiện về vóc dáng, để xả stress... Việc vợ tập thể dục, chồng rất tán thành, có điều sao lúc này vợ bận bịu quá. Bữa cơm bắt đầu thiếu bàn tay vợ chăm sóc, tất cả khoán trắng cho cô giúp việc vốn vụng về trong nấu nướng, làm ba cha con chỉ biết nhăn nhó mỗi khi ăn. Ngoài cuộc “cách mạng” thể thao ra, vợ còn bắt đầu chuyển sang tân trang bên ngoài từ đầu tóc, son môi đậm đà, quần áo… Vợ đẹp, làm chồng ai chẳng hãnh diện, nhưng có điều việc vợ ăn mặc, trang điểm, chồng nhận thấy bắt đầu quá lố. Gương mặt nhiều lúc nhìn trắng bệch như người thiếu máu, son môi đậm đến đỏ choét. Nhiều bộ quần áo rõ ràng là không hợp với lứa tuổi lẫn vóc dáng của vợ. Hôm trước bà chị ruột chép miệng, sao cô ấy hồi xuân ghê vậy? Nghe ngượng chín mặt.
Hôm qua chồng đi làm về, nhà vắng lặng, cô giúp việc đang ngồi tán dóc ngoài cửa, hai thằng con còn đi chơi chưa về. Bước vào buồng riêng, chồng sững sờ thấy quần áo vứt tứ tung, phấn son lăn lóc khắp nơi, vợ đang ngồi một mình, đầu tóc bù xù, gương mặt thất thần nhìn mình trong gương, mặt nhòe nhoẹt nước mắt. Lại tưởng vợ gặp chuyện gì, chồng nhẹ nhàng ngồi xuống, ôm vai, hỏi. Vợ gục đầu khóc nấc. Em cũng biết là mình đang làm quá lố, nhưng đôi lúc em chỉ muốn trả thù cái thời khốn khó đã lấy hết tuổi xuân của mình. Em sợ mất anh. Có điều những thay đổi đó đã làm em mệt nhoài. Té ra vợ nghe ai đó nói, có chồng làm giám đốc, nếu không biết sửa soạn, chăm chút bản thân, không khéo mất chồng như chơi.
Thương vợ quá, té ra là vậy!

Vợ hồi xuân, chồng... hồi hộp

Hy vọng qua một thời gian, vợ anh sẽ về lại “vị trí cũ”. Chứ em cứ hồi xuân như vầy hoài, chắc anh “lão hóa” sớm…

Ngày trước, mấy lão bạn anh hay dọa: “Vợ mà hồi xuân là ông khổ đấy nhé!”. Nghe vậy, anh chỉ cho là tầm phào, bụng thầm nhủ: “Vợ hồi xuân tức là trẻ lại, vậy thì sướng chứ sao lại khổ?”. Không ngờ, đến khi vợ thực sự bước vào giai đoạn hồi xuân, chồng mới “biết đá, biết vàng”.

Vợ chồng bao nhiêu năm, anh đã quen với cái vẻ ngoài giản dị của em. Ai ngờ, vừa hồi xuân là em thay đổi cái rụp, làm cả ba cha con anh choáng váng. Em chưng diện, chăm chút nhan sắc kỹ hơn. Nếu em làm đẹp, chưng diện một cách vừa phải, phù hợp với lứa tuổi thì anh chẳng có gì để than vãn; thậm chí còn mừng, còn khuyến khích. Đằng này, em chưng diện, em làm đẹp toàn theo kiểu quá lố, khiến anh đau đầu hết sức.

Mỗi ngày em hồi xuân là mỗi ngày cha con anh hồi… hộp, vì không biết hôm nay vợ mình - mẹ mình sẽ diện bộ cánh theo “trường phái” thời trang nào. Hôm nay em mặc bộ đầm ba bốn màu sặc sỡ, hôm khác em lại chơi bộ đồ của mấy em gái tuổi teen, đến nỗi con gái phải thốt lên: “Mẹ còn teen hơn con!”. Teen với sặc sỡ còn đỡ, có khi em còn hứng lên, diện đồ theo “trường phái gợi cảm”. Nói thật với em, nhìn em - đã gần lên chức bà ngoại - mặc cái áo mỏng tang theo kiểu xuyên thấu, hay cái áo hai dây thiếu trước hụt sau, anh chẳng thấy gợi cảm gì hết mà chỉ muốn nổi da gà…

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Từ ngày em hồi xuân, cái tủ mỹ phẩm của em to hơn hẳn. Em tậu cơ man nào là son, là phấn, là sữa, là kem… đủ loại. Lúc trước, đi đến chỗ nào mang tính chất trang trọng em mới trang điểm. Còn bây giờ, em trang điểm mọi lúc mọi nơi. Ra đầu ngõ mua bó rau em cũng phải dặm phấn, tô son. Thậm chí, nhiều khi ở nhà em cũng trang điểm, chẳng hiểu để làm gì?

Nhưng anh khổ nhất là cái vụ đi sửa sắc đẹp của em. Em xăm lông mày, xăm môi, rồi sửa mũi, hút mỡ bụng. Thậm chí, cái vòng 1 em cũng đi nâng cấp. Kết quả là đẹp đâu anh chưa thấy, chỉ thấy vợ mình ngày càng lạ hoắc. Đấy là chưa kể đến chuyện tốn kém tiền bạc. Từ ngày em siêng đi thẩm mỹ viện, ngân quỹ gia đình hao hụt thấy rõ…

Anh bực lắm, cũng góp ý em nhiều lần, hồi xuân thì hồi xuân, làm đẹp thì làm đẹp, nhưng phải đúng mực, hợp với lứa tuổi. Khổ nỗi, hễ anh nói là em giận, vì giờ em đã đổi tính, nhí nhảnh hơn, “teen” hơn ngày xưa, nên rất dễ giận, dễ hờn. Nói đụng đến, là dỗi ngay: “Tôi hiểu mà, già rồi, làm gì cũng đâu bằng được mấy em gái trẻ. Anh chán tôi cũng phải”. Mà giờ em dỗi cũng y hệt như lúc mới cưới, cũng mặt mũi lạnh tanh, cũng không thèm nói chuyện, cũng bỏ cơm bỏ nước. Anh phải dỗ chán dỗ chê, em mới hết giận. Nhiều khi dỗ em, anh thấy mình cũng đang… hồi xuân, trở về cái thời trai trẻ, tìm cách làm lành với cô bạn gái hay hờn dỗi.

Trời không chịu đất thì đất phải chịu trời. Giờ anh hết dám “phản kháng”, chỉ biết cố gắng chịu đựng, hy vọng qua một thời gian, vợ anh sẽ về lại “vị trí cũ”. Chứ em cứ hồi xuân như vầy hoài, chắc anh “lão hóa” sớm…

Chán nản vì chồng “điêu toa“

Anh chuyên nói những lời không có thật về cháu với mẹ anh, làm vừa mất tình cảm vợ chồng lại mất tình cảm mẹ chồng con dâu.

Cô thân mến!

Một lần nữa cháu muốn nhận những lời chia sẻ từ cô. Tới giờ cháu không muốn nghĩ tới ai ngoài cô nữa. Cô dành thời gian chia sẻ cô nhé.

Cháu xin nhắc lại câu chuyện của cháu mà cô từng tư vấn. Cháu năm nay 28 tuổi, con cháu được 8 tháng, lấy chồng tới giờ này đã được 3 năm, hiện đang công tác ở huyện. Từ cơ quan cháu về nhà chồng khá xa nên hồi chưa có con, cháu về hàng tuần vào chiều thứ 6. Giờ thì không về được thường xuyên nữa cô ạ. Và từ đó xung đột cũng xảy ra.

Như thư trước đã nói, hai vợ chồng cháu đến với nhau mẹ cháu không đồng ý lắm nên giờ khó khăn cháu chỉ muốn tìm đến cô. Cô cũng biết ở thư trước, hôm 10/3 cháu từ chỗ làm về nhà chồng rất vui vẻ. Rồi con khóc, hai vợ chồng chưa có kinh nghiệm chăm con, chưa biết cách dỗ con, chồng lại gia trưởng, cục tính và hai đứa cãi nhau.

Nhưng chuyện không dừng ở đó, bố mẹ chồng cháu đã gọi bố mẹ cháu sang nói chuyện nhằm giáo dục cháu, họ nói cháu láo toét. Cháu cũng chấp nhận, chỉ phản ứng một cách bình thường, nghĩ rằng dù gì chuyện cũng đã xong.

Khoảng 2 tuần sau, chồng cháu lên thăm con. Lên được tầm khoảng 3 tiếng thì anh bảo về. Cháu chỉ bảo anh về thì về đi, nhưng nhớ để tiền cho con và bác (bác là chị gái mẹ chồng cháu lên trông con giúp cháu). Anh không những không đưa mà vợ chồng cháu lại một trận cãi nhau.

Anh bảo không có tiền, anh đưa tiền cho mẹ hết rồi muốn lấy thì lấy từ mẹ (chồng cháu làm lái xe nên thu nhập cũng được nhưng tiền được bao nhiêu anh đưa cho mẹ hết cô ạ). Cháu nghĩ mình khó khăn mới xin chồng nhưng giờ thì thấy mình phụ thuộc quá. Tiền lương của cháu được 3 triệu mà thôi.

Hôm qua cháu gọi điện về cho mẹ chồng, bảo mẹ hỗ trợ tiền cho cháu và bác ở trên này thì mẹ cháu cũng nói là ừ. Mẹ còn nói thêm là cháu giờ sống nhờ vào đứa con, còn nói những chuyện không có thật khiến cháu bực mình quá cô ạ.

Cháu biết mẹ nghe anh, toàn nói những gì tốt đẹp về mình và đơm đặt cho cháu nhiều thứ. Cháu nói với mẹ chồng “nếu sự thật như anh nói con đã phục sát đất luôn, con thấy oan uổng quá mẹ ạ”. Mẹ bảo hôm nào hai đứa về ngồi trước mặt mẹ nói chuyện, nói hết ra cho mẹ nghe thử.

Tại sao một người đàn ông mà miệng lại điêu thế hả cô? Người ta vợ láo còn bảo vệ cho vợ để giữ tình cảm mẹ chồng con dâu nhưng đằng này, lại nói những lời không có thật về cháu với mẹ anh, như thế chả phải vừa mất tình cảm vợ chồng lại mất tình cảm mẹ chồng con dâu hay sao. Cháu buồn quá, rã rời chân tay khi nghe nhưng lời mẹ chồng nói lại.

Giờ cháu không cần gì cả, cháu mong cô khuyên cháu nên làm gì với tình huống như vậy.

Cô lại giữ kín email giúp cháu.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Cháu thân mến!

Cô không nhớ thư trước cô viết gì, chỉ nhớ một cô gái 28 tuổi mà khá vụng chăm con, vụng ứng xử. Cô có trách và có nhắc cháu là nên già dặn lên vì mình không trẻ nữa, đáng lý mình phải nhiều kinh nghiệm lên chứ. Thư lần này, qua cách diễn tả và hành văn, cô tiếp tục thấy cháu lóng ngóng, vụng và dại nữa.

Dù là gần 30 tuổi, nhưng ai cũng lóng ngóng với con đầu. Tưởng lấy nhau là lên tiên như thế mãi, không đâu, đàn ông họ mau no xôi và cũng sớm chán chè sau hôn nhân ngay. Gặp phải ông chồng cục tính mà con nhỏ léo nhéo là họ nổi khùng lên ngay mà. Như chồng cháu không hiếm, rồi con đầu vừa lơn lớn thì đã tòi đứa khác, lúc ấy cô vợ lãnh đủ.

Nhưng chúng cháu ở xa nhau quá, khoảng cách nhiêu khê thì tốn kém, dễ xa mặt cách lòng. Vợ vì công việc ở huyện, âm thầm với con nhỏ, gánh hết mọi việc, chồng về thăm vừa mệt vừa bực vì con nó cứ chắn ở giữa. Có những ông chồng chỉ ham vợ (ham xác thịt của vợ) chứ không ham con dù tính sở hữu về con có khi rất đậm. Những người ấy bản năng lớn, tính người nhỏ, thế thôi.

Có lẽ vì đi đi về về mãi mà vợ chồng cháu gặp nhau không thuận. Trong khi đó chồng cháu lại gần với mẹ ruột của cậu ấy hơn, gì cũng mẹ, nghe lời mẹ, tiền giao mẹ giữ. Mà chồng cháu đã từng chê trách cháu không thuận với mẹ chồng nên càng ít yêu cháu đi.

Có vấn đề ở tình yêu từ phía chồng cháu. Có vấn đề từ tính cách của cậu ta khi không giúp cháu nuôi con mà đẩy tay hòm chìa khóa cho mẹ ruột. Làm sao khiến một người đàn ông yêu và lo toan trọn vẹn cho mình? Đó là cả một nghệ thuật cháu ơi, hình như cháu thiếu phần kỹ năng và cả kỹ xảo nữa, lại bất lợi ở khoảng cách với chồng.

Con mới có 8 tháng, không mỏi mệt gì chuyện vợ với chồng được. Còn quá ít thâm niên để bảo là hiểu thấu nhau và chán nhau. Chỉ vì các cháu chưa thu xếp hợp lý chỗ ăn chỗ việc và chỗ để ở như mọi đôi bình thường.

Cô tin khi đã thực sự gom về một mối thì con đó, càng lớn càng đáng yêu, chồng sẽ bình tĩnh và sẽ thay đổi. Hãy nghĩ đến phương án sống một nơi chứ đừng đay nhau từng vụ từng việc rồi bảo bế tắc, tuyệt vọng.

Khi mẹ chồng bảo hai đứa về để nói chuyện trước mặt mẹ thì mình về, có gì đâu mà ngán. Chuyện sao nói vậy, để mẹ nghe bằng hai tai và mẹ hòa giải. Và nên đề nghị mẹ cắt một phần tiền lương của chồng cháu để chu cấp chính thức cho cháu nuôi con và nuôi cả dì ruột của chồng đang phụ giúp mình ấy.

Cái lý bố phải cùng mẹ nuôi con luôn thuộc về phụ nữ, chừng nào họ khước từ cái quyền ấy, hãy tính sau.

Chồng đổi tính vì “súng hết đạn”

(Kiến Thức) - Tôi 53 tuổi, còn chồng tôi 58. Chúng tôi ở riêng, kinh tế khá dư dả, cuộc sống rất thoải mái. Sáng, chiều, hai vợ chồng tôi cùng đi tập thể dục, ai cũng khen chúng tôi hạnh phúc mỹ mãn.

Tôi 53 tuổi, còn chồng tôi 58. Chúng tôi ở riêng, kinh tế khá dư dả, cuộc sống rất thoải mái. Sáng, chiều, hai vợ chồng tôi cùng đi tập thể dục, ai cũng khen chúng tôi hạnh phúc mỹ mãn. Thế nhưng, cách đây khoảng nửa năm, chồng tôi có trục trặc về sinh lý. Ông ấy không thể cương mỗi lần gần gũi vợ. Ông ấy tỏ ra buồn phiền, hay cáu gắt, rồi ngấm ngầm đi mua các biệt dược (nói để “tăng đạn”) về ngâm rượu uống. 
Sợ ông rước thêm bệnh vào người, tôi bắt ông vứt bỏ hết mấy thứ đó, bảo tôi không cần, hết nhu cầu rồi. Tuy nhiên, ông lại cho rằng tôi lạnh nhạt, không còn hứng thú với chồng. Từ đó ông lại càng khó tính, đặc biệt không còn muốn tôi tham gia các hoạt động tập thể. Đi đâu ông cũng vặn vẹo, tra xét, có khi đùng đùng lôi tôi giữa chốn đông người về nhà, làm tôi mất mặt. Tôi không biết phải làm sao để ông ấy trở lại như xưa, cuộc sống hiện tại ngột ngạt quá - Vũ Xuân Hoa (Hải Dương).