![]() |
Ảnh minh họa. |
![]() |
Ảnh minh họa. |
Phụ nữ là một bí ẩn của tạo hóa, bí ẩn đến mức nhiều khi không thể hiểu nổi. Bao nhiêu giấy mực văn chương, bao nhiêu sự kiện lịch sử đã thăng trầm theo cái bí ẩn ấy. Sự thật là, dù các chị em có thể nói chuyện suốt ngày, thở than kể lể rất nhiều, các sự kiện vẫn không vì thế mà đơn giản hơn, sáng rõ hơn. Nói “bí ẩn” nghe có vẻ sách vở, thực tế vẫn nghe than phiền rằng các bà “phức tạp quá”, hoặc các bà đang “phức tạp hóa” vấn đề.
Đây là một sự phức tạp: “Em vừa sinh con gái, được hơn một tháng tuổi. Bé đầu cũng là con gái. Gia đình chồng em không quan tâm đến cháu, nhưng lại muốn đặt tên cho cháu, chồng em thì hoàn toàn theo ý ba mẹ. Em thích con gái có chữ “thị”, gia đình chồng em không muốn. Ông bà chỉ muốn có cháu trai thôi. Tại sao em sinh con ra mà không được đặt tên con theo ý mình? Mấy hôm nay em rất buồn, nhiều lần nghĩ đến việc ly hôn…”.
Còn đây là một cách giải quyết phức tạp: “Em lập gia đình nhưng hai mẹ con vẫn ở nhà ông bà ngoại, đến nay đã hai năm. Chồng em đi làm xa nhưng tiền bạc không thấy mang về. Lo ngại anh có người khác, em giục chồng phải dành dụm để mua nhà, ra riêng, nhưng chồng em chỉ ừ ừ rồi thôi. Sau nhiều lần nhắc nhở không kết quả gì, em tự ý vay tiền mua một miếng đất. Không ngờ, miếng đất thuộc diện giải tỏa không làm được giấy tờ. Giờ em cũng không biết tính sao, chồng em rất giận nên mấy tháng nay không về…”.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Thế đấy, trẻ có sự phức tạp của trẻ, già có sự phức tạp của già, nghèo cũng tâm tư mà có của ăn của để cũng tâm tư. Bản thân những vấn đề của gia đình đã phức tạp, lại càng bị làm cho rối rắm thêm vì cách nghĩ vơ hết mọi chuyện vào mình, liên tưởng triền miên, kết dính chuyện này với hàng loạt những chuyện khác.
Trong tất cả các trường hợp, những người trong cuộc luôn mong muốn các nhà tư vấn sẽ đưa ra cho mình được giải pháp “khác thường”, “đặc biệt” nào đó và cơ bản là có thể giải quyết được ngay vấn đề họ đang gặp phải. Trả lời câu hỏi “tại sao” của phụ nữ thường không đơn giản, vì mỗi một câu trả lời luôn có nguy cơ kéo theo một câu hỏi “tại sao” nữa.
Thật ra, các giải pháp thường rất đơn giản nhưng chẳng có giải pháp nào có thể giải quyết được vấn đề ngay lập tức.
Đừng đi tìm những giải pháp ở bên ngoài ngôi nhà của mình. Những giải pháp thường có sẵn ngay trong nhà mà bạn không biết đó thôi. Hãy tách vấn đề thành từng chuyện nhỏ riêng biệt và giải quyết từng chuyện, đừng vò cho cuộn chỉ đã rối còn rối thêm. Hầu như trong tất cả mọi trường hợp, giải pháp đầu tiên vẫn là trò chuyện, trao đổi. Hãy nói rõ mong muốn của mình, đồng thời tôn trọng mong muốn của người khác. Đừng phủ định sạch trơn, đừng phỏng đoán và làm theo phỏng đoán, đừng định kiến…
Lời tham vấn có thể cần thiết, giải pháp mà tư vấn viên đưa ra có thể là rất tốt, nhưng người thực hiện giải pháp đó mới là điều quan trọng. Cùng một giải pháp nhưng có thể gỡ rối được chuyện này mà không gỡ được chuyện kia. Vậy nên, hãy coi chính bản thân mình đã là một phần rất quan trọng của giải pháp, lần lượt bước từng bước một, gỡ từng việc. Một quyết định như ly hôn hay ly thân không phải là giải pháp, chỉ là một cách đối phó mà thôi.
Do không quan tâm đến tính lâu dài của giải pháp, chị em thường không đủ kiên nhẫn để theo đuổi một cách làm nào đó trong thời gian dài. Thử một lần không được, thay vì cần thử lần hai, lần ba, chị em thường bỏ cuộc. Điểm yếu của phụ nữ là quá lệ thuộc vào cảm xúc, dễ bị cảm xúc đẩy đi chệch hướng. Sau một lần thấy không kết quả gì, chị em nản lòng, lại hỏi “có cách nào để...”, rồi phân bua “tôi đã làm rồi, tôi đã có thử rồi, nhưng…”.
“Đơn giản - đó chính là sự phức tạp đã được giải quyết”. Tuy nhiên, sống đơn giản không dễ dàng gì và cũng không mấy phù hợp với bản chất người phụ nữ. Thôi thì, phụ nữ hãy vẫn cứ bí ẩn, cứ phức tạp, nhưng nếu “đụng chuyện”, hãy tự nhắc mình điều đầu tiên là phải nhìn nhận sự vật đơn giản như chính bản thân nó, để tìm một giải pháp đơn giản, dễ thực hiện và kiên trì với giải pháp đó cho đến khi mọi chuyện trở nên đơn giản hơn…
Lâu lắm rồi tôi mới gặp lại chị. Ở cái tuổi 43 nhưng chị chẳng khác nào đứa trẻ 13, 14 tuổi. Không phải chị trẻ mà chị nhỏ, người bé tí tẹo, chỉ còn da bọc xương…
Chị có ba đứa em. Bố mẹ chị là công nhân. Năm chị học lớp 11, bố chị mắc bệnh nặng, qua đời. Mẹ chị phải về hưu non để ra ngoài làm kiếm tiền nuôi các con ăn học. Chị học xong lớp 12 thì nghỉ, đi làm để giảm gánh nặng cho mẹ.
Thời gian dần trôi. Lần lượt ba đứa em của chị học hết phổ thông, rồi lên cao đẳng, đại học và lập gia đình. Lúc này chị đã bước vào cái tuổi mà mọi người thường cho là... ế - 32 tuổi. Ba năm sau, chị gặp anh. Anh trẻ hơn chị năm tuổi, chẳng có việc làm, gia đình cũng nghèo khó. Nhưng với suy nghĩ “có còn hơn không”, chị nhắm mắt lấy anh.
Vợ chồng chị ở nhà mẹ đẻ, cuối tuần mới về nhà chồng. Thời gian đầu, anh có vẻ “ngoan”, gia đình vợ kêu làm gì thì làm nấy. Nhìn chị và anh quấn lấy nhau như đôi sam, mọi người ai cũng mừng cho chị. Một năm, hai năm, rồi bốn năm qua đi nhưng anh chị vẫn chẳng có con. Lúc đầu ai cũng nghĩ là lỗi do chị, vì chị đã lớn tuổi. Đến bệnh viện phụ sản khám thì bác sĩ cho hay chị hoàn toàn có khả năng sinh sản, “mắc mứu” nằm ở chỗ “tinh binh” của anh quá yếu. Gia đình chị, nhất là mẹ chị khuyên hai vợ chồng chị vào TP.HCM hoặc ra Hà Nội làm thụ tinh trong ống nghiệm, nhưng anh không đồng ý.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Tinh thần, thể xác ngày càng “xuống cấp”, chị quyết định ly hôn. Nhưng chưa kịp gửi đơn ra tòa thì em gái chị chia tay chồng rồi dẫn con về nhà mẹ ở. Thế là chị phải “hoãn” ý định bỏ chồng.
Hai năm sau, khi chuyện của em gái đã lắng xuống, chị nói với mẹ sẽ bỏ chồng. Mẹ chị đỏ mặt tía tai: “Vì mẹ, mày cứ sống vậy đi. Em mày đã ly hôn, giờ mày mà ly hôn nữa, thiên hạ người ta sẽ chửi vào mặt mẹ mày đấy. Thôi thì mẹ lạy chị, chị thương lấy cái thân già của mẹ, đợi mẹ chết rồi chị muốn làm gì thì làm”…
Chị đành lặng lẽ ôm tủi nhục để sống mỏi sống mòn.
Nửa đêm, tiếng chuông cửa réo rắt khiến ông bà bật dậy. Vừa mở cửa, ông vừa đánh tiếng hỏi ai. Bên ngoài, tiếng cô con gái gấp gáp: “Bố mở cửa cho con”. Cửa mở, ông bà ngạc nhiên trước cảnh Ngân tay xách nách mang lỉnh kỉnh va li, túi xách. “Con quyết định sống ly thân ”. “Rồi cu Tít phải làm sao?”. “Nó sẽ sống cùng bố”. Ngân nói rồi lên phòng nằm khiến ông bà trăn trở cả đêm.
“Nguyên nhân là gì mà vợ chồng lại đến nông nỗi này?”, “Vẫn là chuyện dạy bảo cu Tít…”. Ông bà nhìn nhau thở dài “chuyện bé mà cả hai đứa xé ra to thế này sao?”. “Con không thể chịu nổi nữa”… Bà bấm máy gọi cho con rể. “Việc dạy bảo cu Tít, con cũng có quyền nhưng cô ấy cứ phản đối rồi gây chuyện. Lần này cô ấy thích sống ly thân hay ly hôn, con cũng… chiều”. Con rể bức xúc cúp máy luôn.
Cuộc hôn nhân của cô con gái chỉ êm ả trong thời gian chưa có cu Tít. Từ ngày có con, vợ chồng chúng nó liên tục cãi vã. Trước đây, bà nghĩ đó là chuyện vặt vì vợ chồng nào chẳng có lúc xô xát. Với lại, chúng nó cũng chỉ cãi nhau quanh cái chuyện cho con ăn cái này, mua cho con cái nọ, dạy con chơi kiểu gì chứ không phải ra ngoài “ăn chả ăn nem” hay cờ bạc, lô đề gì. Thỉnh thoảng, con gái giận chồng ôm con về nhà, ông bà phân tích thiệt hơn. Hai đứa hạ hỏa nhanh chóng rồi lại ríu rít bồng bế nhau về. Thế nhưng từ ngày cu Tít đi học, chuyện nuôi dạy đứa con duy nhất khiến hai vợ chồng bất hòa nhiều hơn.
Ảnh minh họa.
Ngân về nhà bố mẹ đến ngày thứ hai thì nhận được tin cu Tít theo đám bạn xấu lấy cắp đồ trong siêu thị. Hai vợ chồng hớt hải chạy đến khắc phục hậu quả và xin đón con về để dạy bảo. Về đến nhà, cả hai thi nhau đổ lỗi do cách dạy con của người nọ, người kia đã làm cho thằng bé hư hỏng. Cuộc chiến quy trách nhiệm của hai vợ chồng đang căng thẳng thì ông bà đến.
Chứng kiến cảnh con gái ký xẹt vào lá đơn ly hôn một cách kiên quyết còn con rể cũng chẳng ngần ngại ký ngay sau đó, ông bà buồn bã: “Lẽ ra giờ này các con phải nhận ra được sai lầm của cách dạy “trống đánh xuôi kèn thổi ngược” mà khắc phục chứ không phải ký nhanh vào lá đơn này”. Nhưng hình như mâu thuẫn giữa vợ chồng Ngân đã không còn gỡ được, chỉ có cu Tít đứng ngơ ngác ở góc nhà, lúng túng không biết trả lời thế nào khi bố mẹ hỏi “con sẽ đi theo ai”.