![]() |
Ảnh minh hoạ. |
![]() |
Ảnh minh hoạ. |
![]() |
Hiện trường nơi xảy ra sự việc. |
Chồng tôi có một anh bạn chơi thân từ hồi cấp 1, gần nhà nhau, có thể gọi là bạn nối khố. Học hết đại học thì anh bạn đó ra nước ngoài du học rồi ở lại đó làm việc luôn. Trước kia tôi cũng chỉ gặp anh ấy 2 lần trong buổi họp lớp của chồng và 1 lần về quê thôi. Nhưng hồi đầu tháng Giêng, anh ấy về Việt Nam phát triển sự nghiệp. Vì thời điểm Tết nên chưa thuê được nhà, anh ấy ở nhờ nhà tôi 1 tuần.
Chồng tôi thì vui lắm vì có người chơi cùng, có người hợp cạ nói chuyện. Hai người đó còn đòi chung phòng 2 đêm đầu để ôn chuyện tâm sự. Tôi thì tự nhận thấy mình rất chu đáo. Hôm nào cũng nấu ăn rất chu đáo cẩn thận, dọn dẹp phòng sạch sẽ, nhiệt tình với khách.
Tôi biết là những ông bố bà mẹ đơn thân đều mạnh mẽ, kiên cường, tự do và hạnh phúc. Họ rất mệt mỏi và đang phải làm tất cả công việc, nhưng họ nên tự hào về bản thân.
Trái tim tôi đau đớn khi nghe một người bạn thân kể về việc ly hôn của cô ấy. Lý do để họ không thể hàn gắn thì vô vàn, nhưng ngay cả khi không còn là vợ chồng nữa, cô ấy vẫn nói với anh ta: "Em rất xin lỗi nếu những gì em đã làm khiến anh cảm thấy buồn".