Vợ là tín đồ phong thủy

Tin là nhờ vào sự thay đổi phong thủy, em ngày càng lấn lướt.

Đi làm về, thấy em hì hụi xê xê, nhích nhích chiếc tủ lạnh, anh biết ngay em lại vừa nhận chỉ đạo từ xa. Mặt em tươi rói: “Anh, giúp em chuyển tủ lạnh sang bên kia”. “Chuyện gì nữa đây?” - anh hỏi. Em dừng tay, vẻ nghiêm trọng: “Biết sao tuần trước vợ chồng mình gây nhau không?
Là do bố cục nhà bếp không hợp phong thủy”. Em huyên thuyên giải thích, vừa rồi kể cho mẹ nghe chuyện hai đứa gây nhau, mẹ bỗng dưng hỏi… cái bếp gas để đâu. Biết bếp gas… bị kẹp giữa tủ lạnh và bồn rửa chén, mẹ la toáng lên: “Trời ơi! “thủy hỏa bất tương dung”, lửa bó buộc giữa hai luồng nước, hơi khí nóng không thoát được, sao nhà cửa êm ấm đây?”. Anh chỉ còn biết thở dài.
Những lúc quá khó chịu, anh lựa lời góp ý là em giãy nảy: “Anh muốn tai ương đổ xuống nhà mình phải không? Bất hạnh, xung đột trong gia đình xảy ra đều là do nhà cửa, vật dụng bố trí không thuận hợp. Anh không biết gì thì cứ nghe lời em đi”. Em viện dẫn, năm ngoái, chuyện anh đến thăm cô bạn cũ đang ốm nặng, bị đồn ầm thành anh ngoại tình khiến chức trưởng phòng thuộc về tay người khác, là do giường ngủ của hai vợ chồng đối diện với tấm gương tủ quần áo, hỏi sao không lục đục. Nghe lời em chuyển dịch chiếc giường, rồi không hiểu em đúng hay sự thật anh vô tội mà lời đồn đoán bỗng dưng không còn. Tin là nhờ vào sự thay đổi phong thủy ấy, em ngày càng lấn lướt. Cứ dăm bữa nửa tháng, nếu không nhích vật này sang phải một chút, kéo vật kia sang trái nửa bước chân hay xoay đổi chiều hướng chiếc giường, cái bàn, chiếc tủ… để tránh tai ương thì y như rằng, em ăn ngủ không yên. Rốt cuộc, có lần đứng từ ngoài nhìn vào, anh không khỏi ngao ngán thấy trong nhà vật dụng ngổn ngang, chương chướng, không gian sinh hoạt ngày càng teo tóp lại.
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Tất cả những thay đổi đó em đều nghe theo chỉ đạo của mẹ. Mẹ sống ở quê, cách hơn 500 cây số nhưng các con xảy ra chuyện gì, thể nào dăm bảy phút sau bà cũng biết. Tuy nhiên, thay vì nhìn nhận vấn đề theo chiều hướng tích cực, có tình, có lý, mẹ lại “đổ vấy” mọi chuyện cho nguyên nhân là từ cách trang trí nội thất. Mẹ yêu cầu chúng mình phải xê nhích vật dụng này, món đồ kia sao cho hợp phong thủy. Nghĩ chuyện tuần rồi mà lòng anh còn giận. Nửa đêm cu Bin sốt cao phải nhập viện, trong khi anh phải nghỉ việc chăm con thì em bận đi kêu thợ về đóng bít cánh cửa vì: “Mẹ bảo cửa sổ phòng con gần trụ điện cao áp, luồng “khí xấu” từ trụ điện ùa vào “bắt” bệnh nên phải đóng lại”. Đôi khi, anh không khỏi ngạc nhiên khi thấy mẹ dù ở xa, vẫn am tường nơi chứa đựng, đặt để từng vật dụng trong tổ ấm của mình. Đến chiếc mũ bảo hiểm anh hay mắc sau cánh cửa mẹ cũng biết, rồi dặn: “Cửa nhà phải thông thoáng để đón luồng “khí tốt”, đừng treo móc vật gì lên đó gây cản trở nghen con!”.
Sau đận mất chiếc ghế trưởng phòng ấy, tư thế ngủ của anh cũng bị đem ra mổ xẻ. Thì ra mẹ nhỏ to dặn dò con gái: “Đừng để nó nằm thế còng queo. Tướng ngủ mà cong cong, co ro trông khổ sở vậy biểu sao đường công danh thẳng thớm cho được!”. Không biết bao nhiêu đêm đang ngon giấc, anh bị em lay: “Anh lại nằm cong kìa!”. Bực bội, giận nhưng không thể trách được em bởi anh biết, em cũng đang mất ngủ vì lo canh giữ… thế ngủ ngay cho chồng. Sự nghiệp thăng tiến, công danh rạng rỡ đâu không thấy, chỉ thấy hai đứa đều gầy sọp, mắt thâm quầng, phờ phạc vì triền miên thiếu ngủ; công việc thì trễ nải, năng suất sút giảm...
Chuyện mua đất, xây nhà cách đây ba năm đến nay nhớ lại, anh còn rùng mình. Suốt hai tháng ròng, ngày nào hai đứa cũng ăn vội bữa cơm trưa rồi đội nắng đi xem đất. Mua được miếng đất đúng ý mẹ đã trần ai, chuyện xây nhà còn khủng khiếp gấp bội: “Xây nhà phải nở hậu, đúng hướng; cửa chính tránh chiếu thẳng vào nhà bếp mới êm ấm, thịnh vượng…”. Đồng ý với em, việc bố cục, bài trí, xây dựng nhà cửa là quan trọng; nhưng có cần thiết phải tuân theo như một tín đồ đến mức đôi giày cũng phải để sao cho “đường đời êm ái” không em? Anh nghĩ mãi không biết cuối cùng là mình nên thay đổi vật gì để em có thể nhận ra sự mệt mỏi, chán ngán của anh...

Chồng đi coi bói

Tôi phát hiện anh đi coi bói để xem anh nên tiếp tục sống với tôi hay lấy một người phụ nữ mà anh đã có quan hệ sâu đậm...

Tôi gặp anh khi đã bước qua tuổi 30, cái tuổi mà người ta gọi là “gái ế”. Khi đó, tôi đang là một giảng viên của một trường đại học, anh là cảnh sát khu vực mới chuyển về phường tôi. Chúng tôi đến với nhau qua mai mối của một… bà già nhiều chuyện hàng xóm.

Có lẽ tôi chấp nhận anh vì đã quá căng thẳng với sự lo lắng của ba má và những hỏi thăm: chừng nào cưới chồng của họ hàng, bạn bè; còn anh thì có lẽ do nhìn thấy ở tôi một cô vợ hoàn hảo, bởi tôi có nhan sắc trung bình khá, nghề nghiệp ổn định và là một bà chị hai được tiếng đảm đang trong chung cư.

Thế nhưng, dù rất lo lắng về việc lấy chồng muộn của tôi, nhưng ba má tôi vẫn cương quyết phản đối mối quan hệ này, với lý do là nghề nghiệp của anh. Cuối cùng, sau câu khẳng định của tôi: “Ba má không cho, con cũng cưới. Trong nhờ, đục chịu, con sẽ không làm phiền gì ba má nếu không có hạnh phúc”, ba má tôi đành chịu thua, để tôi về làm vợ anh.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Hơn mười năm vợ chồng, tôi không ít lần nhận ra ba má tôi ngăn cản là... đúng. Chúng tôi khác nhau từ cách sống, cách nghĩ, cách sinh hoạt; nhưng vì đã hứa với ba má không bao giờ than phiền nên tôi đã cố vượt qua mọi điều để chịu đựng. Hai đứa con theo nhau ra đời, tôi tự an ủi: cuộc hôn nhân này đã có ý nghĩa. Thế nhưng, trong khi tôi bằng lòng với vị trí một giáo viên thì anh luôn bức bối vì sự nghiệp không bằng bạn bè. Anh tìm đủ mọi cách để vươn lên và tức tối vì tôi không chịu giúp anh làm điều đó. Tôi đã cương quyết không đưa anh tiền chạy chức, cũng không chịu quà cáp để lấy lòng cấp trên của anh. Đó cũng là mâu thuẫn lớn nhất của gia đình tôi.

Tôi cố gắng chịu đựng điều đó cho đến một ngày tôi phát hiện anh đã đi coi bói để xem anh nên tiếp tục sống với tôi hay lấy một người phụ nữ mà anh đã có quan hệ sâu đậm hai năm nay. Phát hiện này khiến tôi choáng váng. Càng đau xót hơn, tôi biết vì người thầy bói đó nói ở với tôi sẽ tốt hơn nên lá đơn xin ly hôn của anh vẫn còn nằm trong tủ sắt ở cơ quan anh. Hóa ra, anh còn ở lại với mẹ con tôi chỉ vì lời... thầy bói. Giờ đây, tôi thật sự không còn muốn sống chung với anh nữa, chỉ muốn ly hôn để anh tìm người phụ nữ phù hợp với anh hơn và cũng để giải thoát cho mình.

Thế nhưng, nhìn cha mẹ già và nhớ lời hứa của mình, lại nhìn các con nhỏ dại, tôi lại chùn bước. Nhưng, sống thế này, tôi như người chết rồi. Tôi phải làm sao đây?

Tôi có nên đổ vỏ?

Cô gái ấy bị người yêu phản bội nên đau khổ, định tự tử. Tôi thấy tội nghiệp nên an ủi, giúp cô ấy vượt qua khó khăn, bế tắc.

Thế nhưng, sau đó, tôi phát hiện cô ấy đã có thai với gã kia. Tâm trạng của tôi thật khó diễn tả: vừa đau đớn, thất vọng, giận dữ vừa thấy tội nghiệp. Bây giờ cô ấy chỉ biết trông cậy vào tôi. Tôi phải làm sao đây? Cô ấy đề nghị tổ chức cưới, sau đó ly dị để tôi không phải vướng bận và cô ấy không mang tiếng…

Thanhkhoa…@gmail.com

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Bạn thân mến,

Theo những gì bạn kể thì giữa hai người dường như không có tình yêu. Bạn chỉ thấy thương hại, còn cô ấy thì cần một chỗ dựa tinh thần. Hơn nữa, cảm giác của bạn khi biết cô ấy có thai với người yêu cũ nói lên rằng bạn không phải là người rộng lượng, vị tha.

Có thể ngay lúc cô ấy muốn tự tử, bạn thấy mình có trách nhiệm cứu vớt một con người nên mới “tội nghiệp, an ủi và muốn giúp cô ấy vượt qua khó khăn”. Đơn giản vậy thôi chứ không hề có chuyện yêu đương gì ở đây. Vì vậy, tốt nhất là bạn nên hướng tình cảm đến một mục tiêu khác: Hai người chỉ nên là bạn bè. Bạn sẽ ở bên cạnh động viên, giúp đỡ trong thời gian cô ấy mang thai, sinh con.

Một khi chấp nhận sinh đứa bé có nghĩa là cô ấy sẵn sàng chấp nhận những khó khăn trong cuộc sống cũng như miệng đời thị phi. Vậy thì việc đề nghị tổ chức đám cưới rồi ly hôn có lẽ chỉ là suy nghĩ nhất thời của cô ấy. Nếu xung quanh hai bạn không còn ai khác thì có thể làm theo cách của cô ấy nhưng thực tế không phải như vậy.

Tổ chức đám cưới hoàn toàn không đơn giản, sau đó ly dị thì lại càng phức tạp. Bạn nên sáng suốt chọn lựa và quyết định, chỉ nên nghĩ đến hôn nhân và đám cưới khi các bạn thật sự yêu nhau, muốn mang lại hạnh phúc cho nhau.

U70 đua đòi ngoại tình

Chuyện ông Nam chồng bà Thu năm nay đã gần 70 tuổi còn đổ đốn ngoại tình với gái trẻ có chồng chẳng mấy mà lan truyền ra cả xóm...

Đang xới cỏ cho mấy luống lạc ở khu đồng màu, bà Thu, năm nay 67 tuổi, vội ngừng tay cuốc ngẩng đầu lên do có tiếng bà Lan là người hàng xóm gọi. Bà Lan vẫy tay gọi:

- Này, lại đầu bờ tôi bảo nhỏ cái này. Bà không thử về xóm xem thế nào chứ lúc tôi đi ngang qua cổng nhà cô Thìn thì thấy người ta kháo nhau ầm lên rằng ông Nam, chồng bà sang đó tằng tịu với cô Thìn và bị chồng cô ta bắt được…

- Thật thế sao? Bà Thu sốt ruột hỏi lại.

- Thì tôi cũng nghe láng máng là như vậy, bởi lúc tôi đi qua thấy đông người và ầm ĩ cả xóm, tôi hỏi có chuyện gì thì mấy người nói vậy, chứ tôi cũng không nhìn thấy cô Thìn hay ông nhà bà đâu cả…

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Được bà hàng xóm thông báo như vậy, bà Thu vội vàng bỏ dở buổi xới cỏ lạc chạy về làng xem sự thực như thế nào? Vừa đến sân nhà bà cũng gặp ngay cô con gái lớn lấy chồng cùng xóm ngồi ở bậc cửa. Thấy bà về nó khóc mếu bảo:

- Con cũng đang đi làm thấy người ta mách là bố mò sang nhà cái Thìn ngủ với nó và bị chồng nó bắt quả tang nên con vội chạy về ngay. Trời ơi, thế này thì xấu hổ với dân làng quá mẹ à!

- Thế ông ấy đâu rồi?- Bà Thu hỏi con gái.

- Thì chồng cái Thìn và người nhà nó gọi công an xã áp giải bố con lên hội trường xã rồi còn gì. Mà cả cái Thìn cũng phải lên…

Chuyện ông Nam chồng bà Thu năm nay đã gần 70 tuổi còn đổ đốn ngoại tình với gái trẻ đã có chồng chẳng mấy mà lan truyền ra cả xóm, cả làng khiến cho bà Thu và các con cháu của ông bà đều cảm thấy rất xấu hổ.

Một người đã lên chức ông nội, ông ngoại, đáng lẽ ra phải sống sao cho đúng mực, phải đạo lý để con cháu noi theo, đằng này ông đổ đốn chẳng khác nào bôi tro trát trấu vào mặt vợ, con và các cháu.

Sau cái vụ đó, ra đường thi thoảng bà Thu vẫn nghe tiếng thiên hạ người ta nói kháy đại loại như: “Lão ấy già còn dê”, “Chẳng khác gì con chó đực đi nhảy lung tung”… Nghe được những lời đàm tiếu ấy bà càng xấu hổ về người chồng già “mất nết” ấy.

Thực ra bà Thu quá hiểu tính của ông Nam - chồng bà từ khi còn trẻ. Vốn là một người ít nói, ít giao du và không hề mắt la mày láo với gái trẻ, gái lạ nên bà rất tin tưởng an tâm.

Thế nhưng, từ khi bước qua tuổi 50 chồng bà sinh đổ đốn khi hay la cà giao tiếp với những cô gái quá lứa lỡ thì trong xóm, hoặc những cô gái trẻ đã có chồng nhưng chồng hay vắng nhà.

Bà quá biết cái tính “mất nết” ấy của chồng nên đã không ít lần khuyên bảo. Có lần bà nói với ông:

- Ông già rồi, sống phải làm gương cho con cháu, đừng có tòm tem nhăng nhít vớ vẩn để xấu mặt mọi người.

Ông Nam vội bảo:

- Bà cứ lo xa, nghi ngờ không có cơ sở. Tôi ngần này tuổi rồi ai lại đi làm những cái chuyện không phải phép.

- Thì tôi là cứ dặn ông trước như thế, ông liệu mà sống…

Những buổi nói chuyện, “giáo huấn” vợ chồng như vậy thường là sau khi bà Thu nghe láng máng người làng, người ta đồn thổi ông đến nhà cô này, tạt qua cô nọ mà họ nhìn thấy.

Từ cái hôm ông Nam bị bắt quả tang ngủ với cô Thìn, bị ăn đòn và bị phạt vạ 10 triệu đồng thì ông cũng ít ra khỏi nhà, chỉ khi nào có việc cỗ bàn họ hàng ông mới đi.

Dường như ông cũng cảm thấy xấu hổ, bởi không xấu hổ sao được khi đã bước vào cái tuổi gần đất xa trời, con cháu đề huề mà còn đi làm cái chuyện ngoại tình khiến làng xóm cười chê.

Chuyện ngoại tình, "hủ hóa" trong xã hội thì ở thời nào cũng có và có khá nhiều, nhất là với những người trẻ.

Chuyện đổ đốn như ông Nam ở trên cũng không phải là hiếm, nhưng sự thể phần nào có thể "chấp nhận" được khi ông tìm những người bạn già để giãi bày “tâm sự”, đằng này ông lại đổ đốn đi tìm “cỏ non” để giải trí, vì thế khi chuyện vỡ lở ra và bị con cháu, xã hội cười chê là điều hiển nhiên.