![]() |
Ảnh minh họa. |
![]() |
Ảnh minh họa. |
Mình mới bước qua tuổi 30 được vài tháng nay. 30 tuổi với 4 năm kết hôn, cuộc sống của vợ chồng mình trải qua biết bao mệt mỏi. Lý do vì cưới nhau mãi chưa có em bé, nên vợ chồng mình quyết định đi khám hiếm muộn. Nào ngờ mình bị vô sinh các mẹ ạ.
Trong phim, cô gái nhất quyết từ hôn, vì câu trả lời của vị hôn phu về ký ức đẹp nhất trong đời không phải là mình, mà về một bàn thắng thể thao từng ghi được. Đó cũng là lần đầu tiên, cả anh và em nhất trí với nhau, tình huống ấy là ngớ ngẩn, không thật. Đàn ông mà, làm sao đủ tâm trí để lãng mạn như kiểu chị em đòi hỏi được cơ chứ! Rồi anh hỏi, em xem anh chàng kia có đáng bị “xử” như vậy không?
Trước anh, em giả vờ im lặng, chăm chú vào những pha hài hước trên màn ảnh. Nhưng, trong suy nghĩ, em vẫn ủng hộ quyết định của vai nữ chính. Em cũng băn khoăn, vậy ký ức đẹp nhất của anh là gì, với ai, có liên quan chút nào đến hai mẹ con em không?
Em bỗng tự vấn, xem những khoảnh khắc nào là không thể quên trong đời. Để rồi bàng hoàng nhận ra, ngập ngời trong ký ức là hình ảnh anh, đơn giản và đời thường đến không tin được.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Em nhớ lần đầu tiên chúng mình đi ăn tối, khi đi bộ anh đã hai lần đổi bên, để em có thể an tâm mà nép vào phía không xe lúc qua đường… Nhỏ nhặt thôi, mà em mãi không quên. Cảm giác xúc động lúc ấy, chắc nói ra anh cũng không tin là em… sến tới mức đó! Một lần, anh đội mưa mang đến cổng công ty em mấy ly sương sa hột lựu ngọt lừ. Món chè đó, sau này bao nhiêu dịp em nếm lại, vẫn không sao tìm được cảm giác khó tả hôm đó.
Ngày em báo tin mình mang thai, anh đã chở em đến tiệm bán đầm bầu, kiên nhẫn ngồi chờ em thử hết cái này đến cái khác. Tiệm hoành tráng, toàn hàng đẹp, mấy cô nhân viên chu đáo ân cần, chỉ có em là vụng về lóng ngóng. Khi em đứng lên cái bục lớn, bối rối xoay một vòng để anh ngắm, anh đã buột miệng khen, em đẹp giống như cô dâu đang thử áo cưới. Em đã lặng nhìn anh rất lâu, hạnh phúc tràn lên mi mắt, không sao kìm giữ được. Không có sự so sánh nào làm em bất ngờ đến vậy. Bởi, mình đã không may mắn có được cùng nhau một đám cưới đầy đủ, rỡ ràng. Giây phút ấy, em biết mình thật sự thuộc về anh, vĩnh viễn là người đàn bà của riêng anh mà thôi.
Năm đó, khi con một tháng bốn ngày, em ra ngoài lần đầu tiên sau khi sinh, mới có “cơ hội” nhìn thấy anh lọng cọng ẵm con trên đôi tay vạm vỡ, đưa qua đưa lại, dỗ dành. Giọng đàn ông rổn rảng hát một bài nhạc, đâu như là… Tiếng chày trên sóc Bombo để ru con. Kỳ lạ thay, thằng nhóc vốn hay ra rả khóc lại nằm im trên tay ba nó, vẻ như lắng nghe! Hình ảnh cha con ấm áp đó, tuy buồn cười mà in dấu mãi lòng em.
Bình yên làm sao khi em nhận ra, ký ức về anh ngập tràn quanh em. Hôm qua. Hôm nay. Và mãi mãi.
Anh vọt xe ra đường sau khi ném lại câu: “Tôi không về đâu, đừng tìm!”. Thằng con bốn tuổi nép vào góc tường, khóc ngất. Chị lặng người, có phải anh xấu xí, cộc cằn hay thiếu hiểu biết gì, mà sao cứ đánh vợ?
Lần đầu anh tát chị là sau đám cưới tám tháng. Bao nhiêu lương thưởng của vợ chồng, tiền mừng cưới anh đều giao chị giữ chứ không lẽ giao cho ai? Vậy mà khi anh bảo mang tiền ra để mua đất thì chị báo “tin sét đánh”: Em xài hết rồi! Xài cái gì mà hai vợ chồng son, cơm cha mẹ chồng nuôi, lương còn nguyên, của nả sau cưới khá nhiều mà tám tháng đã xài hết! Hóa ra, chị học theo bè bạn, cho vay tiền góp. Lãi suất 12% “ngon ăn” tội gì không làm! Giờ người ta mượn không hẹn ngày trả, tới tìm thì hẹn lần hẹn lữa, mấy chị bạn ngày nào hứa “bảo kê” cho con nợ giờ cũng lặn mất tăm. Vậy mà chị còn già hàm: “Làm ăn có vầy có khác, nếu thuận buồm xuôi gió mang về bạc trăm bạc triệu anh có trách em không?”. Ừ thì làm ăn lúc vầy lúc khác, nhưng làm kiểu không biết “liệu cơm gắp mắm” như chị, hỏi sao chồng không bực?
![]() |
Ảnh minh họa. |
Hóa ra, chị hùn với chị em bạn mua bán hàng đa cấp trên mạng. Tiền gửi đi, hàng “treo” trên... trời không biết bao giờ có người mua. Mà người mua ấy lại cũng là người bị gạt tiếp chứ hay ho gì. Bàn tay anh lại giơ lên. 5 năm chung sống, ba lần chị bị chồng đánh. Có ai khổ hơn chị không chứ? Chị bù lu bù loa bảo kiểu này phải ly hôn chứ chồng gì mà đánh vợ như đánh... trâu làm sao chịu nổi?
Anh đi hai hôm vẫn chưa về. Người bảo tại anh mới ra cớ sự. Đã biết vợ là “chiếc túi thủng” mà cứ cất tiền vào. Đàn ông gặp chuyện phải ở nhà giải quyết, sao lại bỏ đi? Người nói tất cả là tại chị, được chồng tin yêu quá hóa... hư. Chị cứ khóc hu hu, than tại “số” mình khổ…