Vợ khôn?

Tôi tự hỏi chẳng biết chồng chị có hạnh phúc không khi lấy được cô vợ quá “khôn khéo”. Và liệu anh có bao giờ cảm thấy cô đơn...

Lâu lâu mới có dịp họp nhóm bạn học cũ thời đại học, chị râm ran kể chuyện chồng con. Chị bảo ông xã trước khi lấy chị rất cá tính, thuộc dạng ương ngạnh, nhưng chỉ 5 năm chung sống đã nghe lời chị răm rắp. Mới đầu đám bạn ồ à, ai cũng tưởng chị dùng biện pháp “giường chiếu” để chinh phục chồng. Chị phẩy tay, lắc đầu, cười: “Đó chỉ là phụ thôi. Cái chính là lời ăn tiếng nói. Đàn ông nào mà chẳng thích ngọt. Ngọt mật mới chết ruồi”.
Để chứng minh cho kết quả chị “huấn luyện” chồng thành công, chị kể ra rả. Chị gặp chồng thông qua mai mối. Sau hai tháng tìm hiểu thì kết hôn. Trước khi cưới nhau, chồng chị có một nhóm bạn độc thân vui tính hơn chục người. Vì độc thân nên các anh làm đồng nào xào đồng ấy. Không bia bọt nhậu nhẹt thì cà phê tán dóc. Chồng chị là trưởng nhóm của cái hội độc thân ấy nên việc chung chi càng mạnh tay hơn. Ngay cả khi làm đám cưới, chồng cũng phải mượn tiền của bà con dòng họ. Nhưng chỉ một năm sau ngày cưới, vợ chồng chị đã gom góp tiền mua được miếng đất ngoại thành.
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Để có kết quả này, chị phải mạnh tay tách chồng ra khỏi nhóm bạn độc thân ấy. Chị gọi điện hết tỉ tê rồi đến nặng nhẹ cho từng người trong nhóm bạn. Chị than nghèo kể khổ… nói chung là đủ mọi phương cách để các bạn thấy khó mà lui. Dần dà, quanh anh chẳng còn người bạn nào, chị mới yên tâm.
Sau khi tách thành công nhóm bạn, chị lại lên kế hoạch đẩy chồng ra xa những người bà con, họ hàng mà theo chị thì “lợi dụng” chồng chị là chính. Chị khuyên chồng phàm việc gì không có lợi cho quan hệ, công việc làm ăn của mình thì anh chỉ nên chơi xã giao. Chẳng biết chị dỗ dành thế nào mà chồng nghe theo như bị bỏ bùa. Không người bà con nào dám bén mảng đến nhà vợ chồng chị. Ngay cả cha mẹ chồng hay cha mẹ ruột của chị, mỗi lần sang thăm cháu ngồi chưa nóng chỗ đã phải vội vã về ngay.
Từ khi mở tiệm buôn bán phụ tùng xe máy, chị càng có dịp đăng đàn “dạy” chồng. Chị nói đàn ông chỉ mèo mỡ khi trong túi rủng rỉnh tiền bạc. Phụ nữ muốn giữ chồng thì phải giữ túi tiền của anh ta trước. Sau một ngày buôn bán, chị sờ túi trên, nắn túi dưới, móc đến những đồng tiền lẻ cuối cùng. Chị kể nhiều bận anh chạy xe SH, quần áo bảnh bao mà xe hết xăng không có tiền đổ. Anh phải điện thoại gọi vợ ra cây xăng trả tiền. Chị cười hô hố, bảo “thấy cũng tội nhưng thôi thì kệ”. “Không nên đối xử tốt với đàn ông, họ hay sinh tật. Nhưng cái sự đối xử xấu ấy, mình chỉ nên để trong lòng, còn trước mặt thì vẫn phải giả lả, ngọt ngào”. Đám bạn ai cũng bảo chị giả tạo. Chị cười xòa. Chị bảo thời nay mối quan hệ nào cũng phải kiểu cách như vậy mới “lâu bền, tốt đẹp”.
Ngoài chuyện xiết chặt tiền bạc của chồng, những khi tiệm vắng khách hay ế ẩm, chị lại tỏ ra rầu rĩ, thở than. Chị kể lể ngày xưa chị có ti tỉ người giàu có, bảnh bao theo đuổi nhưng thương anh nghèo mà có ý chí nên vẫn nhận lời lấy anh. Chị cứ thổn thức bằng những lời ngọt nhạt để anh thấy ray rứt mà cố gắng phấn đấu. Anh lại chạy đôn, chạy đáo tìm cách làm cho cửa tiệm buôn bán tấp nập trở lại. Anh cày ngày, cày đêm cốt chỉ để vợ vui vẻ, hài lòng.
Trong khi anh ngày càng héo hon vì gánh nặng tiền bạc, công việc thì chị lại trẻ trung, phơi phới. Chị bảo, nhiều người phụ nữ ngu ngốc, suốt ngày chỉ biết cắm mặt làm lụng, lấy tiền về lo cho chồng con mà không biết tu bổ nhan sắc. Đàn ông chẳng bao giờ biết ơn, còn chê ỏng chê eo vợ vừa già, vừa xấu. Chị thì không như vậy. Chị cứ sắm sửa, ăn diện, nâng cấp nhan sắc để chồng “vừa yêu vừa xiêu” mà vắt sức ra lao động phục vụ cho mẹ con chị.
Tình cờ một lần ghé nhà chị, tôi gặp anh. Người ta nói phụ nữ sau khi lập gia đình thường già nhanh hơn chồng, nhưng xem ra trường hợp của chị thì ngoại lệ. Anh đang ngồi uống bia một mình. Chị bảo mỗi tối “cấp” cho anh hai lon bia để anh bồi bổ sức khỏe. Vừa thấy bạn vợ, anh lúng túng, ngượng ngập. Tôi cười đùa, cố ý châm chọc: “Bia ngon không có bạn hiền, sao uống được anh?”. Chị cười mỉa: “Úi dào! Bạn với chả bè làm gì cho rắc rối. Tụ tập ăn nhậu đông đúc lại sinh chuyện”. Anh im lặng, uống từng ngụm bia, ánh mắt xa xăm. Trông anh như một đứa trẻ lớn xác bị vợ giam giữ, canh chừng.
Tôi tự hỏi chẳng biết chồng chị có hạnh phúc không khi lấy được cô vợ quá “khôn khéo”. Và liệu anh có bao giờ cảm thấy cô đơn khi mỗi ngày vợ càng rào kín mọi mối quan hệ xã hội của anh?

Thất vọng vì chồng, vợ dùng “đồ giả“

Từ phút ấy, tôi cứ bị ám ảnh mãi về cái đồ vật làm bằng cao su kia. Vợ tôi có nó để làm gì? Có từ bao giờ? Cô kiếm được ở đâu? 

Cách đây 6 năm, tôi và Hiên cưới nhau từ một tình yêu đẹp. Khi ấy, cả hai người đều không còn trẻ. Vậy mà khi gặp nhau, chúng tôi như bị cú sét ái tình.

Chỉ sau thời gian ngắn, đám cưới được tổ chức. Chúng tôi ấn định sẽ kéo dài tuần trăng mật và chọn Sa Pa là điểm đến, bởi cảnh sắc thiên nhiên và khí hậu nơi đây tuyệt diệu. Cứ tưởng đó là những ngày thiên đường nhưng không ngờ tôi đã “lực bất tòng tâm”.

3 đêm đầu, tôi hoàn toàn bất lực. Cứ hì hục suốt đêm đến vã mồ hôi (giữa căn phòng mát lạnh, phải đắp chăn) mà tôi vẫn không sao hoàn thành được sứ mạng. Tôi bèn bấm điện thoại hỏi một trung tâm tư vấn. Người ta nói trường hợp của tôi bình thường, chỉ là do yếu tố tâm lý. Họ khuyên hãy bình tĩnh, tự tin, chớ bị ám ảnh bởi việc “không thành” và cần sự hỗ trợ, gíúp sức của vợ, sẽ thành công. Hiên cũng động viên tôi là không có gì đáng ngại. Cô còn nói rằng mấy người bạn thân kể chuyện đêm tân hôn cũng bị trục trặc, phải tới dăm bảy lần sau mới… thành công. Khi đầu xuôi thì đuôi sẽ lọt. Tôi có phần yên tâm.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Thế rồi đến đêm thứ 4, “việc lớn” đã có kết quả... Nhưng cũng chỉ được chừng 1 phút, “binh lính” đã hỗn loạn ùa ra tung tóe, mặc dù tôi cố sức ghìm chúng lại. Đó là một thứ nước loãng toẹt, hơi trắng, giống như nước gạo. Và ngay lập tức, báu vật của tôi bẹp dí như lốp xe đạp bị xì hơi, dặt dẹo, rũ ra như một tên nghiện đang ngủ gật. Những ngày “trăng mật” sống ở Sa Pa sau đó, tôi đều “thành công” nhưng chỉ nửa vời, hời hợt như thế. Tôi hết sức bối rối và lo lắng. Nhưng vợ tôi thì luôn động viên và nói hãy bình tâm. Tôi thấy Hiên không buồn phiền, không tỏ ra thất vọng.

Cô chăm sóc tôi ân cần hơn. Mỗi lần vào cuộc, cô tận tụy thực hiện mọi thao tác mà chính tôi cũng thấy…. “ngượng” với hy vọng tôi sẽ có được hứng thú cao nhất để vượt qua… “ vũ môn”. Tôi càng băn khoăn không hiểu có phải vì tế nhị, thương tôi mà cô cố thể hiện như vậy?

Nửa tháng ở Sa Pa qua đi, về Hà Nội, việc đầu tiên là tôi tìm đến một trung tâm tư vấn, trực tiếp hỏi kỹ. Người ta nói rằng mới có nửa tháng, chưa có gì đáng lo ngại và dặn tôi thực hiện một số việc và cần tự tin, không được có mặc cảm thất bại mỗi khi “xung trận”. Thực hiện đúng lời tư vấn, sau đó, “sinh hoạt” của chúng tôi diễn ra lần nào cũng “trót lọt”. Tôi chỉ không hài lòng về việc không kéo dài được lâu, thường chỉ 1-2 phút. Được những người bạn thân đi trước có kinh nghiệm mách nước, tôi đã biết “bổ sung” sự yếu kém cuả mình bằng những hỗ trợ khác. Hy vọng vợ tôi đạt được “yêu cầu”. Nhưng vẫn không khắc phục được tình trạng: Tôi thì rất nhanh chóng lên được đỉnh, còn Hiên thì hình như vẫn cứ chơi vơi ở lưng chừng, có khi mới chỉ mon men dưới chân dốc.

Tuy nhiên, Hiên là một cô gái trí thức, đôn hậu và tế nhị, luôn thể hiện sự âu yếm dành cho tôi nên tôi không thể biết sự thực, vợ tôi cảm thấy thế nào, có hạnh phúc không. Chỉ biết rằng trong những lần như thế, cô cũng run rẩy và sau đó không có biểu hiện gì khiến tôi phải lo lắng. Tôi tạm thời yên tâm.

Một năm trôi qua, kể từ ngày cưới, Hiên vẫn không có thai, mặc dù chúng tôi gần như đêm nào cũng “sinh hoạt”. Chúng tôi quyết định đến bệnh viện khám. Kết quả là tôi vô sinh. Nhưng bác sỹ vẫn dặn là chưa vội thất vọng, hãy nhẫn nại, chịu khó chữa chạy, có thể thành công. Hiên buồn nhưng thương tôi nên đã an ủi, động viên và thể hiện quyết tâm kiên trì tìm thầy, tìm thuốc. Thời gian trôi đi, mặc dù đã vào Bệnh viện Từ Dũ ở TP.HCM chữa, vẫn không có kết quả. Tôi chủ động nói chuyện chia tay rất nghiêm túc với Hiên để cô không bị thiệt thòi. Nhưng Hiên đã gạt đi và khóc. Cô nói sẽ quyết tâm còn nước còn tát. Cuối cùng, nếu không chữa được, sẽ kiếm con nuôi. Tôi rất cảm động trước biểu hiện của Hiên, không nhắc lại chuyện chia tay vì cảm thấy có phần phũ phàng và xúc phạm đến vợ. Cô chăm sóc tôi ân cần, chu đáo hơn cả trước.

Chuyện của chúng tôi đến đây tưởng chẳng có gì đáng kể nữa. Nhưng… một lần, lúc Hiên đi làm vắng, do tìm một tài liệu cần thiết bị thất lạc nên buộc phải lục, kiếm ở mọi chỗ trong nhà, tình cờ tôi nhìn thấy một vật giấu dưới đáy ngăn kéo tủ, nơi chỉ để quần áo, đồ dùng riêng của Hiên. Tôi vô cùng sửng sốt trước một vật lạ mà trong đời chưa bao giờ nhìn thấy. Nhưng tôi biết ngay nó dùng để làm gì.

Đó là đồ… giả, làm bằng cao su đúc, màu hồng hồng, đen đen, cả kích cỡ lẫn màu sắc, độ rắn đều giống hệt “của quý” của đàn ông lúc cương cứng. Vật này chỉ có thể được sản xuất ở nước ngoài, chắc là để phục vụ những phụ nữ không chồng. Từ phút ấy, tôi cứ bị ám ảnh mãi về cái đồ vật làm bằng cao su kia. Vợ tôi có nó để làm gì? Có từ bao giờ? Cô kiếm được ở đâu? Tự cô đi tìm mua hay được ai tặng?... Rất nhiều câu hỏi xung quanh cái “vật thể lạ” này cứ quay cuồng trong đầu tôi.

Và tôi đã nghĩ ra ngay: Vậy là cô đã dùng nó để tự thỏa mãn, bởi tôi không làm được điều đó cho cô. Cảm giác cay đắng, tủi hổ xen lẫn tự ái, bực tức trào lên trong tôi. Tôi cất vật đó vào chỗ cũ, coi như không có chuyện gì xảy ra để Hiên không thể biết chồng mình đã nhìn thấy. Sau lần đó, tôi lại trỗi dậy ý nghĩ ly hôn bởi thấy mình hoàn toàn vô dụng, không làm nổi vai trò người chồng khiến vợ phải tìm cách thay thế bằng vật “nhân tạo”.

Thưa các anh chị. Tôi đang vô cùng bức xúc, không biết nên xử sự thế nào? Tôi có nên ly hôn không? Khi đặt lại vấn đề này, hẳn là vợ tôi phải hỏi lý do (vì tôi đã dập tắt ý định này). Tôi biết nói với vợ tôi ra sao? Có thể nói thẳng chuyện liên quan đến cái vật kỳ dị kia không?

Là đàn ông…

Là đàn ông, hắn có đủ bản lĩnh để nâng niu những điều yêu dấu trong cuộc đời và có đủ hơi ấm tỏa ra từ trái tim hào hiệp.

Chẳng ai nói với cô là đàn ông thì phải như thế nào, nhưng cô nghĩ cứ như “hắn” thì không thể gọi là đàn ông. Là một trong bảy nam nhân hiếm hoi trong lớp đại học toàn nữ, thế mà có bao giờ cô thấy hắn có chút nam tính nào như sáu tên kia đâu.

Lần đầu tiên cô thể hiện thái độ phủ nhận với hắn là khi bầu ban cán sự lớp. Hắn xung phong làm bí thư, cô gạch tên thẳng tay. Người gầy nhom, ẻo lả như con gái, nói năng nhẹ nhàng… không ra hơi, lại thích bon chen! Chẳng hiểu có phải vì thiếu một phiếu không mà lần ấy, hắn vuột mất chức bí thư. Nhưng trông hắn vẫn ra dáng quan chức lắm, ngày ngày quần tây áo sơ mi sạch tinh tươm lên lớp (có hôm bác giữ xe còn nhầm hắn là giảng viên!). Hắn là chúa đi học muộn, bao giờ thầy bắt đầu giảng chừng năm phút thì hắn mới rụt rè bước vào, lẻn ngay vào một góc cuối lớp. Cô ghét nhất loại con trai vô nguyên tắc, thiếu kỷ luật một cách… có quy luật như thế. Cộng thêm vài lần làm việc nhóm chung, cô khốn khổ vì không bao giờ tập hợp được hắn đến các buổi họp, cô điên người khi hắn trả lời tin nhắn: “Tui cần làm phần nào, bạn nhắn qua email nha, tui sẽ nộp đủ. Chứ đến họp, hết nửa buổi ngồi tám với ăn hàng không à…”, vậy là cô nghiến răng lưu tên hắn trong điện thoại: “T. đáng ghét!”.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Con người đáng ghét ấy trái ngược với mọi tiêu chuẩn vàng về đàn ông trong cô: phải “ra dáng”, phải phong trần chút đỉnh, phải cao to vạm vỡ, phải có mặt ngay khi con gái cần, phải ga lăng, phải… Hắn biến mất tăm trong mọi dịp con trai thể hiện mình. Biến đi đâu, cuối cùng cô cũng biết: hắn dành mọi thời gian rỗi rảnh không phải đến trường để đi làm thêm. Hóa ra, hắn lại còn… ham tiền, thiệt là ghét… hết sức!

Thực tập chung ở tỉnh xa, không ngờ hắn lại đỡ đần cô nhiều thứ. Lần đầu tiên cô nhận ra ánh mắt hắn ấm áp và đàn ông… Phải, “đàn ông” từ những chăm chút ân cần nhỏ nhất. 5h sáng, cả lũ con gái còn ngủ nướng, hắn đã dậy quét sân, lau nhà. Đi đường xa, hắn nhường cô áo khoác để tránh cái nắng oi nồng xứ cao nguyên. Hắn gồng lên chăm lo cho cả mười đứa nhắng nhít còn ham ăn ham chơi. Lần đầu tiên cô thấy hắn không… mềm yếu như vẻ ngoài. Là đàn ông, hình như không cứ phải phong trần bụi bặm, bởi trong vẻ mềm mỏng của hắn có bao nhiêu trách nhiệm và sự khoan dung mà cô ngỡ ngàng nhận ra mình thật an tâm khi dựa vào.

Cô cũng ngỡ ngàng khi hắn đùng đùng đứng lên cự lại đám thanh niên địa phương say xỉn chặn đường chọc ghẹo cô. Lần ấy cô sợ xanh mặt, cứ nghĩ lỡ tên say nào đó vung tay đánh hắn một cái, hắn làm sao đỡ nổi. Vậy mà chẳng hiểu ánh giận dữ cương quyết nào đó trong mắt hắn đã khiến mấy tên kia chỉ gầm gừ rồi văng tục, bỏ đi. Hắn quay lại, thấy cô rơm rớm nước mắt, khẽ gắt “Sợ gì chứ!”.

Sinh nhật cô được tổ chức ở chốn núi rừng giữa đợt thực tập. Hắn ngắt về mấy bó bằng lăng cắm thành một bình to để giữa phòng, rồi lặng lẽ nhét vào tay cô một dải dây dừa kết thành hình trái tim. Những vật bé mọn run lên trong tay cô. Lần đầu tiên cô thấy hắn… ga lăng theo kiểu rất “đàn ông”. Và, dù đôi mắt hắn ẩn nhiều xa xăm khó hiểu, cô biết mình đã gắn bó với hắn rồi.

Hắn đưa cô về quê chơi, kèm lời dặn trước: “Quê tui chẳng có gì, đừng trông chờ. Nhà tui nghèo lắm đó, đừng buồn nghe…”.

Mẹ hắn đứng đón ở cổng, cười móm mém khi vừa thoáng thấy xe hắn ló ra từ mấy lùm cây đầu con ngõ, rồi cười sượng khi thấy cô. Mẹ hắn không biết có khách, nên chẳng chuẩn bị gì. Cô lại bối rối nhận ra hắn phải gánh vác nhiều thứ quá: mẹ hắn già rồi, có bảy đứa con nhưng chỉ trông vào mình hắn thôi. Ai biểu hắn là đứa thảo nhất, học hành đàng hoàng nhất. Ông anh cất cái nhà, túng quá, hắn ráng kiếm thêm tiền giúp anh. Thằng em nghỉ học sớm, ở nhà làm vườn năm ba hôm lại cạn vốn, cũng hỏi hắn. Em gái út vừa qua lớp 12, cũng nhờ hắn luôn… Cô hiểu ra, đó chính là nguyên nhân của những lần hắn nghỉ học, trốn họp trước đây…

Trên đường về thành phố, cô nép đầu vào vai hắn, cảm thấy đôi vai ấy đủ rộng dài để cô tựa vào đó mà yên tâm về đến nhà mình.

Chẳng ai nói cho cô biết là đàn ông thì phải thế nào, nhưng giờ cô biết, hắn là người đàn ông của cô. Vẻ phong trần nam tính bên ngoài có thể mờ phai theo tháng năm, ga lăng hào hoa có thể chai sạn cùng sự quen hơi quen mặt. Nhưng… là đàn ông, hắn có đủ bản lĩnh để nâng niu những điều yêu dấu trong cuộc đời và có một hơi ấm tỏa ra từ trái tim hào hiệp, để ít nhất cô đã nhận ra.