Tôi ly hôn sau 12 năm phát hiện chồng ngoại tình

Có một ngày, tôi vô tình đọc được dòng tin nhắn của một cô gái trẻ gửi cho chồng tôi, khi anh ấy đang mải dọn dẹp bữa tối kỷ niệm ngày cưới, và chỉ vài tuần sau đó, chúng tôi ly thân.

Toi ly hon sau 12 nam phat hien chong ngoai tinh

Ngày cưới của tôi là ngày 20/5/1983, và cũng đúng vào ngày này 25 năm sau, cuộc hôn nhân của tôi kết thúc.

Nhưng phải tới 12 năm sau chúng tôi mới ly hôn.

Mọi người chắc sẽ cho rằng tôi hẳn không còn chút bàng hoàng hay đau khổ gì khi nhận được đơn xin ly hôn từ chồng sau nhiều năm sống ly thân như vậy. Nhưng sự thật là tôi vẫn cảm thấy rất đau lòng, như thể một người thân mà tôi đã không gặp trong nhiều năm qua vừa mới qua đời.

Thật đáng tiếc, tôi nghĩ. Tất cả những điều "đáng lẽ" hay "có thể", cũng như những giấc mơ về tương lai tốt đẹp hơn mà mình từng ấp ủ bao năm qua sẽ không bao giờ xảy ra được nữa. Nhưng tôi không hề tiếc nuối vì đã có 4 người con chung với anh, cũng như nhiều kỷ niệm quý báu khác trong cuộc hôn nhân đã qua của mình.

Ly hôn không bao giờ là dễ dàng với bất kỳ ai, nhưng sau ngần ấy năm xa cách, lẽ ra tôi không nên cảm thấy hụt hẫng đến như vậy khi đón nhận tin tức đó. Tuy nhiên, thật nực cười, vì một phần trong thâm tâm tôi luôn nghĩ rằng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra với mình.

Nhiều người thắc mắc tại sao chúng tôi phải chờ đợi một khoảng thời gian quá dài như vậy rồi mới đi đến quyết định ly hôn? Lý do đầu tiên là vì hai vợ chồng tôi đều không muốn đi bước nữa và có thêm con cái. Chúng tôi có thể có những mối quan hệ nhưng sẽ không ràng buộc về trách nhiệm.

Sau khi ly thân, chúng tôi vẫn giữ lại ngôi nhà chung để các con có chỗ đi về. Chúng tôi cũng quyết định, vì ngôi nhà là tài sản chung đáng giá duy nhất của cả hai, nên chúng tôi sẽ không ly hôn cho đến khi nào có thể bán ngôi nhà "được giá".

Trong khi đó, chồng cũ của tôi thuê một căn hộ nhỏ nơi anh có thể thoải mái gặp gỡ người phụ nữ kia. Còn tôi đảm nhận việc nuôi dạy và chăm sóc con cái trong ngôi nhà chung của hai vợ chồng.

Vì vậy, tôi có ngôi nhà và 4 đứa trẻ để yêu thương, chăm sóc, trong khi đó, chồng tôi có được sự tự do và sẽ chi trả các hóa đơn hỗ trợ mẹ con tôi. Đôi bên cùng có lợi, tôi và anh vẫn duy trì mối quan hệ tôn trọng lẫn nhau, tất cả vì con cái, cuộc sống của chúng tôi vẫn cứ tiếp diễn đều đều như thế…

Rồi một ngày, anh ấy cùng bạn gái chuyển đến một ngôi nhà mới và sinh thêm một bé gái. Thực sự lúc đó, tôi cảm thấy có đôi chút ghen tị với hạnh phúc mới của chồng mình. Lúc đó, tôi hỏi chồng liệu anh có muốn ly hôn để chính thức tái hôn hay không, nhưng anh từ chối.

Ly hôn hay không giờ cũng chả làm tôi bận tâm nữa rồi, và cả chồng tôi cùng bạn gái của anh ấy có lẽ cũng vậy.

Chúng tôi trở thành một gia đình lớn bất đắc dĩ. Tôi, anh, vợ mới của anh, cùng các con chung con riêng cùng nhau ăn tối và tổ chức sinh nhật cho các thành viên, hoặc cùng chào đón các dịp lễ lạt đặc biệt khác.

Có một sự thật là dường như các cặp vợ chồng cần rất nhiều thời gian để nói lời chia tay. Trừ những lý do bất khả kháng, thì hầu hết mọi người đều cảm thấy không có gì phải vội… ly hôn.

Nhưng ngoài tất cả những lời biện minh chín chắn, hợp lý, một phần trong tôi chưa bao giờ muốn ly hôn là vì nhiều lý do khác.

Tôi đã dành 25 năm cuộc đời mình ở bên cạnh người đàn ông này và quãng thời gian đó đầy ắp những kỷ niệm đẹp. Chúng tôi cùng nhau nuôi nấng con cái, cùng biết rõ về gia đình của nhau và đặc biệt yêu quý các bà mẹ của nhau.

Tôi biết được mọi thứ về chồng của mình, từ thói quen, sở thích đến những tật xấu của anh ấy, và anh ấy cũng vậy. Anh ấy giống như một người anh trai yêu quý, một người bạn thân thiết từ thời thanh xuân của tôi, và cũng là người nắm giữ những bí mật của cuộc đời tôi.

Ly hôn đồng nghĩa với việc không còn mối quan hệ chính thức nào giữa hai chúng tôi nữa. Nghĩa là chúng tôi sẽ trở thành hai người riêng biệt đi trên hai con đường khác nhau và không có mối ràng buộc chính thức nào nữa.

Tôi biết là điều này nghe thật ngớ ngẩn, nhưng tôi muốn duy trì mối quan hệ nào đó với chồng mình. Tuy nhiên, khi con cái đã lớn, có gia đình riêng của chúng, thì ngôi nhà chung có thể được rao bán, và ngày tôi chấp nhận lời đề nghị bán nhà của chồng cũng là ngày anh đưa cho tôi đơn ly hôn.

Tôi cảm thấy tổn thương khi chồng tôi lại quyết định đột ngột như vậy. Và rồi tôi quyết định rằng mình sẽ chuyển đến thành phố khác để bắt đầu một cuộc sống mới.

Ly hôn quả thực không dễ, có những cuộc hôn nhân tồn tại trong tình trạng "hấp hối" rất rất lâu trước khi người ta quyết định cho nó một kết thúc dứt điểm. Có phải chỉ riêng tôi không, hay bạn cũng đã từng bắt gặp những "cặp vợ chồng" chấp nhận sống trong cảnh hôn nhân chỉ còn giá trị trên giấy tờ?

Chuyện như đùa: Ly hôn xong, gái xinh mở tiệc mừng cùng bạn bè

(Kiến Thức) - Để mừng ly hôn chồng thành công, cô gái Thái Nguyên mở tiệc chiêu đãi bạn bè tưng bừng.

Chuyen nhu dua: Ly hon xong, gai xinh mo tiec mung cung ban be
Mới đây, cộng đồng mạng xôn xao trước những bức ảnh của một cô gái đến từ Thái Nguyên tổ chức tiệc mừng ly hôn chồng thành công cực kỳ hoành tráng. Bữa tiệc có sự tham gia của đông đảo bạn bè thân thiết, trông ai cũng phấn khởi, vui vẻ như vừa bắt được vàng.

Trả lời 3 câu hỏi này trước khi quyết định ly hôn kẻo hối hận

Trước khi quyết định ly hôn, nhiều người chọn cách nhờ người thân, đồng nghiệp tư vấn mà quên mất rằng điều quan trọng nhất đó là hỏi chính mình.
 
 

Khi chúng ta băn khoăn không biết có nên ly hôn hay không, xin hãy hướng về trái tim mình và tự hỏi bản thân những câu hỏi dưới đây. Một khi trong lòng đã có câu trả lời rõ ràng, chúng ta sẽ tự biết nên quyết định thế nào.

Sự thật cay đắng sau đơn thuốc của người chồng trẻ

1 tuần sau đó, tôi đặt lên bàn lá đơn ly hôn. Tất nhiên chồng tôi khi đó chỉ cười rồi không ngần ngại ký đơn cùng lời thách thức. Anh ta nghĩ tôi sẽ không bao giờ dám làm điều đó.

Làng tôi có nghề thợ xây cha truyền, con nối, có gia đình công việc đã đến tay thế hệ thứ 4, thứ 5 xách xô, cầm bay ăn cơm thiên hạ. Tôi về làm dâu nhà chồng khi tôi 20 tuổi, chồng 25 tuổi mà chồng đã có thâm niên làm thợ trong đội xây dựng của chú ruột chồng được 7 năm. Vợ, chồng trẻ mới cưới nhưng bữa cơm ríu rít, đầm ấm bên nhau là điều xa xỉ, bởi chồng luôn phải theo công trình nay đây, mai đó.

Đến khi tôi mang bầu, có thương vợ lắm thì một tháng chồng cũng chỉ tranh thủ về với tôi được vài ba hôm. Tôi về nhà mẹ đẻ sinh con gái đầu lòng theo tục lệ ở làng. Ngày bế con ra viện tôi tủi thân nước mắt vòng quanh vì lúc ấy chồng tôi theo đội đi xa nhà cả mấy trăm cây số.

Qua lễ đầy tháng của con, mới thấy chồng tay xách nách mang nào quà cho vợ, nào quà cho con, rồi ôm mãi con bé chẳng muốn rời mà tôi cảm động không nói nên lời. Chồng tôi ít học vì theo nghề từ trẻ, nhưng anh thật hiền lành, tốt bụng nên trong xóm, ngoài làng ai cũng yêu quí. Đi làm xa thì thôi, chứ có mặt ở nhà là chồng luôn tay, luôn chân khi việc đồng áng, lúc việc nọ, việc kia giúp bố, mẹ giúp vợ, thậm chí việc hàng xóm, láng giềng cần đến anh cũng không chối từ.

Bạn bè tôi lẫn bạn bè anh đều cho rằng tôi tốt số, lấy được chồng vừa khỏe mạnh, được trai lại chiều vợ, thương con khó ai sánh bằng. Biết ơn chồng tôi cũng cố gắng chu toàn việc lao động cùng bố, mẹ chồng, việc nội trợ trong nhà và nuôi nấng chăm sóc con gái cho chồng yên tâm với công việc nặng nhọc, vất vả của mình ở chốn xa quê.

Su that cay dang sau don thuoc cua nguoi chong tre
Xa nhà, chồng tôi dính bẫy tình của gái làng chơi. (Hình minh họa)
Vợ, chồng trẻ vắng hơi nhau lâu cũng dễ sinh chuyện, nên thấy chồng tôi thưa ghé nhà, mẹ chồng giục để cháu gái cho bà trông, thu xếp lên thăm chồng kẻo "nó nhớ...". Thế nhưng công việc của chồng nay tỉnh này, mai huyện khác, lại ăn cơm bụi, ngủ lán tranh, tôi có theo chân chồng cũng bất tiện, vì vậy tôi nén lòng chờ chồng tranh thủ về với mẹ con tôi, chứ chưa một lần đến nơi chồng làm việc.

Ngày đầy tháng con gái chồng bận không về được, vậy mà đến hôm thôi nôi cho con, tôi thật buồn vì chồng báo vẫn không thể có mặt, với lí do công trình đang vào giai đoạn nước rút, để kịp bàn giao nhà cho chủ. Buồn một chút thôi chứ đã chấp nhận lấy chồng làm nghề ăn cơm thiên hạ mà muốn lúc nào chồng cũng ở bên cạnh thì lấy đâu ra tiền nuôi con? Thế nhưng lâu quá chồng chưa ghé nhà làm tôi sinh nghi, vì anh em trong đội thợ quanh làng thỉnh thoảng vẫn về thăm vợ, con còn chồng tôi luôn kêu bận để vắng nhà. Ngày trước lĩnh lương xong mà không về được thì chồng hoặc là gửi bọn thợ mang về cho tôi, hoặc dồn lại 2 đến 3 kì lương có dịp lại đưa cho vợ không thiếu một đồng.

Vậy mà nay chồng không có lương cho mẹ, con tôi mà nghe đâu vừa rồi chồng tôi còn vay của mẹ anh một số tiền kha khá để chữa bệnh gì đó, nhưng lúc tôi hỏi thì mẹ chồng bảo họ chỉ đồn đãi linh tinh...

Sốt ruột, không yên tâm tôi giao con gái cho mẹ chồng rồi theo địa chỉ bọn thợ báo tôi tìm đến nơi chồng làm việc. Gặp chú ruột của chồng, ông bảo chồng tôi xin nghỉ buổi sáng nay để vào viện lấy thuốc chữa bệnh gì đấy mà đến chú chồng cũng không nói rõ.

Chồng ngỡ ngàng, lúng túng khi thấy tôi trong lán trại của anh, anh giấu vội túi thuốc và tờ đơn của bác sĩ. Tôi phải làm căng là nếu tôi không được biết bệnh tình của chồng tôi sẽ đưa đơn ra tòa ngay.

Lúc ấy chồng tôi mới thú nhận vì trót mê mẩn cô gái trẻ làng chơi, cô ta chiều chuộng chồng tới bến và cũng lột đến đồng lương cuối cùng của chồng rồi "lại quả" cho chồng căn bệnh giang mai, khiến chồng không dám về quê sợ lại lây cho vợ...

Tôi chết điếng khi rõ sự tình của chồng, tôi phải làm sao bây giờ, tôi còn đứa con gái bé bỏng của tôi ở quê nữa.