Tôi khốn khổ khi bị vợ ép ăn, ép tắm

Tôi cảm thấy như bị bạo hành khi vợ luôn ép ăn, ép tắm và còn “tố” với bất cứ ai cô ấy gặp rằng tôi ở bẩn, lớn rồi cũng không chịu ăn uống tử tế, thua cả con.

Chuyện vặt vãnh chẳng có gì nhưng nhiều khi cũng ức chế và khó chịu; đã mất tự do thì chớ, lại còn cảm thấy bị bêu xấu, dìm hàng. Mỗi lần góp ý thì vợ lại mắng thêm, bảo cô ấy cũng chỉ muốn tốt cho tôi, lo cho sức khỏe và hình ảnh của tôi, tại tôi cứ như một đứa trẻ không chịu lớn nên cô ấy cứ phải chăm sóc, giám sát.

“Cái đứa trẻ không chịu lớn” mà vợ tôi chê bai ấy cao mét tám, là chủ lực kinh tế gia đình, chẳng những mua nhà lớn cho vợ ở, xe đẹp cho vợ đi mà còn báo hiếu cha mẹ hai bên đầy đủ, chu đáo. Trong cư xử hằng ngày, đối nội đối ngoại, không ai chê tôi trẻ con hay kém trưởng thành cả. Nhưng với vợ tôi, cái “tội” lười ăn, lười tắm là to nhất.

Tôi đúng là không thích tắm, nhất là mùa đông thì càng có cớ để dăm ba ngày mới tắm một lần. Hồi mới yêu, vợ đã phàn nàn và ra sức cải tạo tôi về chuyện này rồi, đến khi về chung một nhà thì càng cằn nhằn dữ. Tôi không phải không biết nghe lời vợ, cũng đã cố gắng tắm nhiều hơn nhu cầu của mình; nhưng cô ấy vẫn không hài lòng, cứ soi chuyện tắm bẩn hay sạch, nói điếc cả tai. Những lần đi nhậu về khuya, uống nhiều rượu bia, tôi muốn chỉ rửa mặt mũi tay chân rồi thay đồ đi ngủ, tắm lúc đó nguy hiểm, nhưng vợ cứ bảo tôi kiếm cớ để ở bẩn, than thở cho đến lúc tôi ngủ mất mới thôi.

Toi khon kho khi bi vo ep an, ep tam

Tôi ức chế khi suốt ngày bị vợ cằn nhằn chuyện ăn và tắm. (Ảnh minh họa)

Chuyện ăn cũng rất mệt mỏi. Tôi từ nhỏ đã ăn ít, kém đa dạng. Tôi không thích cá và rau nên ít khi động tới. Mẹ tôi cố gắng luyện cho tôi ăn được nhiều thứ hơn, nhưng nói chung cái gì không thích thì tôi chẳng muốn mất công ăn làm gì. Mẹ tôi sau thấy con trai vẫn phát triển chiều cao tốt, người tuy gầy nhưng khỏe mạnh thì cũng không làm khó tôi nữa.

Nhưng vợ tôi thì không chịu. Cô ấy cứ đưa các chuyên gia, các nhà khoa học ra để chứng minh tôi ăn uống như thế là không đủ chất, bây giờ chưa bệnh thì sau này sẽ bệnh, rồi thì kiểu ăn uống không lành mạnh sẽ làm gương xấu cho con cái.  Bữa cơm nào vợ cũng gắp rau các loại vào bát bắt tôi ăn, còn ép tôi ăn cá vì nó tốt cho sức khỏe hơn thịt... Tôi hay phải đi nhậu với bạn bè, đối tác nên thường cũng có ăn rồi, nhưng mỗi lần về nhà nếu không chịu ăn thêm những món "giã rượu, thải độc" mà vợ chuẩn bị thì kiểu gì cũng nhức đầu.

Ép ăn, ép tắm đã đành, để tăng thêm áp lực, vợ còn không từ bỏ cơ hội nào để kể về hai "tật xấu" của tôi trước người khác, dù thân hay sơ, mà toàn nói bằng giọng khá là bôi bác, dìm hàng chồng. Nhiều lúc đến xấu hổ khi trở thành trò cười qua miệng vợ, nhưng góp ý mãi mà cô ấy không bỏ. Vợ nói tính tôi sĩ diện nên cô ấy  phải làm thế mới có thể khiến tôi sửa đổi. Những lúc đó tôi thấy như mình bị bạo hành tinh thần vậy, mà chẳng làm gì được.

Tôi biết vợ cũng chỉ muốn tốt cho mình, nhưng thật ra cuộc sống đâu cần phải cứng nhắc và cầu toàn như thế, sống thoải mái một chút có tốt hơn không. Làm thế nào cho vợ hiểu đây?

Bạn đọc góp ý với tác giả, xin nhập ý kiến vào box bình luận bên dưới.

Nếu bạn có những khúc mắc trong cuộc sống, xin đừng ngần ngại gửi cho chúng tôi để nhận được sự sẻ chia chân thành và lời khuyên nghiêm túc của độc giả. Ý kiến xin gửi đến tamsu@vtc.gov.vn.

Vợ cứ bí tiền lại vay tình cũ, tôi nghi ngờ thì sững người

Sững người vì những lời nói tựa dao đâm của vợ, tôi cảm thấy uất hận vô cùng. Không giữ được bình tĩnh tôi tát vợ một cái và buông những lời nặng nề, khó nghe.

Tôi là kiểu người trầm tính, ngại giao tiếp, thích sự ổn định. Vì vậy, tốt nghiệp ra trường tôi xin vào làm kỹ thuật ở công ty gần nhà. Vì không giỏi giao tiếp, quan hệ với các lãnh đạo nên tôi có làm giỏi mấy cũng chỉ là nhân viên, không được cất nhắc thăng chức.

Sau 3 năm đi làm tôi lấy vợ, vợ tôi là người làng bên. Cô ấy là kế toán, lương cũng không nhiều nhưng vợ tôi hoạt bát lắm. Cô ấy trái ngược với tôi, quen biết rộng, nhiều bạn bè và nhận cả việc về nhà làm kiếm thêm thu nhập. Cũng vì vợ chồng lương thấp, 2 đứa con nhỏ chi tiêu tốn kém, vợ không làm thêm chẳng biết lấy tiền đâu ra. Chẳng lẽ có gia đình rồi lại ngửa tay xin tiền bố mẹ.

Cưới nhau rồi, chồng thay đổi đến nỗi tôi không nhận ra

Nói xong anh bỏ đi, rồi cũng chẳng mua máy hút sữa gì cả. Em lại phải dùng tay nặn từng tí một, đau đến ngất đi được.

Nghĩ mà chán các chị ạ. Đang yên đang lành thì lấy chồng, cứ tưởng yêu nhau hơn năm thắm thiết vậy thì cưới về sẽ hạnh phúc. Vậy nhưng mới cưới được 3 năm mà em đã vỡ mộng toàn tập rồi các chị ạ.

Trước kia em cũng học đại học, nhưng ngành khó xin việc nên đành phải đi làm công nhân. Cũng trong thời gian làm tạm ở đây em gặp chồng.

Vợ đòi ly hôn vì trong cơn say tôi lỡ nhắc tên người yêu cũ

"Hôm đó, vì quá vui, cũng có thể vì có chút tâm trạng khi gặp lại người cũ, tôi đã uống khá nhiều, quá giới hạn cho phép của tôi...".

Tôi đã từng có một tình yêu thời sinh viên, cả hai học cùng lớp. Đó là mối tình đẹp cho đến khi cả hai ra trường. Cô gái tôi yêu sau khi ổn định công việc liền theo lời cha mẹ kết hôn với một chàng trai khác.

Cô ấy nói: "Anh giờ công việc chưa ổn định, mà đời con gái như hoa có thì. Em yêu anh nhưng em không dám trái lời bố mẹ. Thôi thì mình coi như có duyên mà không có nợ". Lúc đó không hiểu sao tôi không giận em, chỉ hận mình còn tay trắng không thể giữ được tình yêu ở lại.

Vo doi ly hon vi trong con say toi lo nhac ten nguoi yeu cu

Gọi tên người yêu cũ trong cơn say, tôi bị vợ đòi ly hôn. (Ảnh minh họa: Sohu).

Nhiều năm trôi qua, tôi rồi cũng ổn định sự nghiệp, lấy vợ, sinh con, gia đình về cơ bản đủ đầy yên ấm. Tôi không còn nghĩ gì về mối tình ấy nữa, nếu có, nó cũng chỉ thoáng qua như cơn gió thoảng bay.

Cho đến cuối tuần vừa rồi tôi đi tham dự đám cưới của một người bạn học chung lớp đại học. Cậu ấy là người cuối cùng kết hôn, vì vậy nên cả lớp gần như đều nhân cơ hội này mà tham gia gặp mặt đầy đủ. Và tôi gặp lại em ở đó.

Em không giống người con gái tôi đã từng yêu thuở nào. Dẫu biết, đối với phụ nữ, thời gian chính là kẻ thù vì nó khiến nhan sắc tàn phai. Nhưng vượt xa hình dung của tôi, trông em khác quá, gầy và già đi nhiều quá. Hỏi qua vài bạn hay liên lạc mới biết cuộc sống của em khá vất vả. Chồng em bất tài vô dụng, em phải lăn lộn bươn chải nuôi ba đứa con. Phụ nữ mà phải lao đi kiếm tiền vì nặng gánh gia đình thì thời gian đâu mà trau chuốt nhan sắc.

Tôi đã trộm nhìn em một lúc lâu, cho đến khi bị ánh mắt của em bắt gặp. Em chủ động lại gần, chủ động hỏi han. Em khen tôi mập ra, phong độ hơn thời còn đi học. Em kể hoàn cảnh của mình, mặc dù tôi không hỏi. Cuối cùng em nhìn tôi và nói: "Em đúng là số khổ anh ạ. Chứ ngày đó mà lấy anh thì…".

Em bỏ lửng câu nói ở đó, có lẽ nhận ra mình vừa nói điều không nên nói. Tôi cũng giả lơ lảng sang chuyện khác. Nhưng quả thật, gặp nhau rồi, tình cảm đã ngủ quên bao năm như sống dậy. Tôi thương và xót em vô cùng. Tự nhiên lúc đó tôi lại nghĩ, trong cuộc đời này có nhiều điều rất đáng tiếc, cũng như tôi bây giờ, khi đã đủ năng lực để chăm lo cho em thì đã quá muộn.

Hôm đó, vì quá vui, cũng có thể vì có chút tâm trạng khi gặp lại người cũ, tôi đã uống khá nhiều, uống quá giới hạn cho phép của tôi. Tôi không nhớ buổi tiệc đã kết thúc như thế nào, tôi và bạn bè đã chia tay ra sao. Tôi chỉ biết, lúc tôi tỉnh dậy thì đã nửa đêm, vợ tôi đang ngồi ở đầu giường, mắt đỏ hoe. Tôi hỏi:

- Em sao thế? Sao giờ này còn chưa đi ngủ?

- Chúng ta ly hôn đi.

- Em mơ ngủ à. Nửa đêm nửa hôm đi nói cái chuyện điên rồ gì thế?

- Phải, tôi điên, tôi đang điên rồi đây. Hôm nay anh đã đi đâu? Đã gặp ai? Gặp nhau hàn huyên còn chưa đủ, còn lưu luyến. Ả thì nhắn tin cho anh. Anh thì trong cơn say gọi tên ả. Nếu là anh, anh có điên lên không?

Tôi vừa tỉnh rượu, đầu đau như búa bổ, vẫn cố nghĩ xem vợ đang nói chuyện gì. Tôi cầm lấy điện thoại, hai tin nhắn người cũ gửi tới trong zalo vợ đã xem. Tin nhắn cũng chẳng có gì ghê gớm lắm. Cô ấy chỉ nói tôi say quá nên cô ấy bắt taxi cho tôi về. Cô ấy còn nói nhìn tôi thành đạt cô ấy rất mừng, cũng rất tiếc, dù thế nào cũng rất vui vì gặp lại và chúc tôi luôn hạnh phúc. Còn trong cơn say tôi đã gọi tên cô ấy thì… Không thể nào, làm gì đến mức ấy.

Tôi hỏi vợ tôi, tôi đã nói gì trong cơn say mà khiến vợ giận đến mức ấy. Vợ tôi nghe tôi hỏi xong thì mặt đỏ gay lên, nói mà như hét: "Anh gọi tên cô ta, anh nói anh giận cô ta đã bỏ rơi anh, thương cô ta vì cô ta bất hạnh. Anh còn nói nếu cô ấy không bỏ anh thì cuộc đời cô ấy đã khác. Bao nhiêu năm nay anh sống với tôi nhưng trái tim lại nghĩ về cô ấy đúng không? Anh còn nói nhiều nữa, có muốn nghe nữa không?".

Không! Tất nhiên là tôi không muốn nghe. Vợ tôi có lẽ không phải tự nhiên đang yên đang lành mà bịa ra những lời nói đó. Tôi quàng tay ôm vợ, bảo tôi uống nhiều quá, lý trí bị mụ mị đi rồi, vợ đừng chấp người say, say thì nói năng lung tung, là rượu nói chứ lý trí còn biết gì mà chấp nhặt chứ.

Nhưng vợ tôi lại xô tôi ra, nói rằng khi người ta say mới là khi sống thật, vì không còn tỉnh táo để che đậy lòng mình. Người say thì không bao giờ nói dối. Vợ quả quyết trong tim tôi vẫn còn người cũ, lại còn khẳng định: Tình yêu ngày xưa cộng với tình thương bây giờ, trước sau gì cũng sẽ khiến tôi dây dưa lại với người cũ.

Tôi biết vợ tôi đang ghen, đang giận nên đã tưởng tượng quá nhiều. Tôi không biết làm thế nào cho vợ tin tôi với người cũ thực sự đã tình đoạn nghĩa tuyệt bao nhiêu năm nay rồi. Chỉ vì vài lời lúc say mà vợ quy kết tôi như thế thì bất công cho tôi quá.