Tình yêu mù quáng của người đàn bà

Chỉ cần gặp anh, tim chị lại rộn ràng. Yêu anh, chị bỏ quên hết những mối quan hệ khác. 

Với chị, anh có lẽ là cơn bão, một cơn bão lớn đổ ập vào đời chị. Chị chưa hề có sự chuẩn bị, chưa hề có cái mà người ta gọi là kinh nghiệm trong tình yêu. Thế nên, bảy năm qua, chị lầm lũi bên anh, cứ tưởng anh là lẽ sống của đời chị, cứ ngỡ tình yêu là tất cả trên thế gian này.
Gặp anh trong một buổi tiệc sinh nhật của người bạn, anh khá nổi bật nhờ vẻ điển trai lại hát hay, vui tính; chị để ý ánh mắt anh thường hướng về phía mình. Tim chị đập rộn ràng, mặt đỏ bừng, tay chân lóng ngóng. Anh chủ động làm quen với chị. Bảy năm qua, chị vẫn yêu anh say đắm như hôm đầu tiên ấy. Chỉ cần gặp anh, tim chị lại rộn ràng. Yêu anh, chị bỏ quên hết những mối quan hệ khác. Thậm chí, đôi lúc chị quên mất mình còn có bố mẹ già nơi quê xa. Thi thoảng, chị gửi cho bố mẹ ít tiền, họa hoằn lắm mới gọi một cuộc điện thoại.
Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Con gái có thì, mẹ chị nhiều lần bảo, chị phải xem lại, xem anh rốt cuộc có chung tình không. Một người con trai yêu thật lòng sẽ không để người mình yêu đợi lâu như thế. Chị cười trừ, phớt lờ lo lắng của mẹ, chỉ cần anh yêu chị là đủ. Nghe anh ốm, chị lo sốt vó, chạy ngược chạy xuôi mua thuốc, nấu cháo. Thế mà mỗi lần cô em gái ốm, chị lại cằn nhằn vì cái tội không biết tự chăm sóc cho mình. Nhận lương, chị dè sẻn với cô em gái đang ở trọ cùng chị để sắm cho anh bộ vest hợp thời. Đằng nào cũng là chồng, không chăm sóc cho anh thì chăm cho ai. Thế nên, anh nom ngày càng phong độ, trẻ trung, trong khi chị ốm yếu, xanh xao đi nhiều.

Anh được cử đi học xa mấy năm, chị cắm cúi làm, tiết kiệm tiền gửi thêm cho anh chi tiêu. Bởi thế, ngày chia tay, anh bảo anh mắc nợ chị, rồi anh sẽ trả bằng cách yêu thương vợ mình sau này. Chị nghe, lòng tan nát, lại lẩn thẩn nghĩ phải chăng kiếp trước nợ nần gì anh nên kiếp này phải trả chừng ấy năm tháng con gái như thế. Nghe anh bảo, nếu đến với cô gái ấy, anh chẳng phải lo gì về sự nghiệp. Anh phân bua, anh yêu chị nhưng tình yêu đó đã đến lúc nên dừng lại cho những điều to tát hơn. Anh đã cho chị thấy, năm tháng dẫu dài, kỷ niệm dẫu đậm sâu, nhưng nếu người ta muốn vứt bỏ thì nó cũng sẽ như hạt bụi, chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Mất quá nhiều thời gian để chạy theo những yêu thương một cách mù quáng, chị khóc òa như một đứa trẻ trên vai mẹ. Chị bắt đầu chuyên tâm cho công việc. Trước đây, vì anh, vì tình yêu chị đã bỏ bê quá nhiều. Chị cố gắng từng chút một tìm lại bản thân của ngày xưa. Ba mươi tuổi, con đường phía trước vẫn thênh thang, chị sẽ bắt đầu lại nhưng không phải từ tình yêu.

Cưới người “xa lạ”

Đám cưới diễn ra trong sự hoan hỉ của hai họ, nhưng chỉ vừa sau tuần trăng mật, nhiều cặp vợ chồng đã rơi vào khủng hoảng.

Yêu nhau đắm đuối, gắn bó khăng khít suốt thời gian dài, nhiều bạn trẻ tưởng như đã hiểu nhau đến chân tơ kẽ tóc, rồi mới làm đám cưới trong sự hoan hỉ của hai họ, nhưng chỉ vừa sau tuần trăng mật, nhiều cặp vợ chồng đã rơi vào khủng hoảng.

“Cú lừa” ngoạn mục

Chị Nguyễn Hoài Thu và anh Trịnh Hữu Tài (Ba Đình) yêu nhau từ năm thứ nhất đại học. Chuyện tình của họ như một bài thơ tình bất tận. Ngày tỏ tình, Tài làm cả trường choáng vì trái tim kết bằng hàng trăm bông hồng đỏ giữa sân trường. Còn chàng đứng bên, hát bài “Hello” đầy tình tứ. Hai người cùng ngày sinh, cùng nhóm máu, cùng thích nghe nhạc cổ điển, xem phim lãng mạn. Hai người gắn bó với nhau như hình với bóng. Chàng quê ở miền ngược, nàng đồng bằng nhưng nghỉ hè, tuần nào Tài cũng ngược xuôi vượt mấy trăm km đến thăm nhau. Tâm sự với bạn bè, lúc nào Thu cũng tíu tít: anh Tài của tao thế này, anh Tài của tao thế kia, khiến bạn bè phải ghen tị. Tình yêu kết thúc có hậu bằng đám cưới rình rang.

Nhưng họp lớp sau 5 năm ra trường, bạn bè ngỡ ngàng khi được tin Thu và Tài đã chia tay. Chia sẻ với mấy cô bạn, Thu lắc đầu ngao ngán: “Gã công tử hào hoa, bóng bẩy từ đầu tới chân bỗng hiện nguyên hình là kẻ lôi thôi,bẩn thỉu. Về đến nhà là rải quần áo, giày tất từ cửa vào đến phòng ngủ, tối lên giường không thèm đi tắm, tất đi 2-3 ngày không thay.

Đã thế, về đến nhà là nằm ườn trên ghế xem ti vi, chẳng buồn giúp vợ dọn dẹp, cơm nước. Những chuyện như xách nước cho nàng tắm, bóp vai khi nàng mỏi, rồi đọc thơ, kể chuyện cho nàng cười… đều trở thành dĩ vãng. Tớ như bị lừa vậy”. Còn Tài cũng bức xúc không kém: “Ngày xưa là sinh viên, chỉ nấu cho bát mì là thấy ngon, đến nhà ăn cơm thấy tươm tất, tưởng cô ta biết nấu nướng. Ai dè, về nhà mới thấy vụng thối vụng nát, cơm lúc nào cũng chỉ loanh quanh rau luộc, cá rán, trứng rán.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Tiếng thỏ thẻ oanh vàng cũng biến mất, suốt ngày cằn nhằn, ta thán, tróc nã đòi tiền. Lúc nào cũng đòi hỏi, anh phải làm cái này, cái kia cho em. Trời mưa tầm tã gọi điện bắt chồng mang áo mưa tới cơ quan. Chẳng biết thương chồng”.

Chị Đào Lê Minh (Đại Cồ Việt) cũng có tình yêu cháy rừng rực, bất chấp sự ngăn cản của bố mẹ. Chồng chị hơn chị 15 tuổi, nhà lại nghèo. Nhưng chị tìm thấy ở anh một người đàn ông lãng mạn, lạc quan, lại có ý chí vươn lên trong cuộc sống. Cưới nhau được 2 năm, chị mới nhận ra, ý chí của chồng đã lên “đến đỉnh”. Anh hoàn toàn hài lòng với vị trí trưởng phòng và ngôi nhà 25m2 của mình. Sự lạc quan của anh cũng có tính AQ vì gần như anh chẳng lo lắng, quan tâm đến bất cứ điều gì ngoài việc mỗi tháng đưa vợ 5 triệu đồng. Đểcon có thêm tiền mua sữa, học ở trường quốc tế, chị Minh gồng mình làm việc, bươn chải. Thất vọng, điên tiết, lúc đầu chị còn mắng mỏ, gằn hắt chồng. Sau thấy anh cứ trơ trơ, chị bỏ mặc, trong lòng đã xao động với một người đàn ông khác. “Tôi cần chồng làm gì khi nhờ gì, anh ta cũng cười hề hề bảo: “Thế là tốt rồi, cần gì thêm nữa rồi quên luôn hoặc vui với bạn bè đến nửa đêm mới về. Có chồng như thế cũng bằng không” - chị thẳng thắn.

“Mặt nạ” tất yếu

Kỳ vọng vào hôn nhân bằng tình yêu lãng mạn, ngay sau đám cưới, nhiều người vợ, người chồng trẻ bỗng nhiên cảm thấy như mình bị lừa, chàng trai lịch lãm, ga lăng ngày nào biến đổi thành một gã vô trách nhiệm, tùy tiện còn cô gái xinh đẹp, dịu dàng thoắt trở thành “con mụ bổi” xộc xệch, chua ngoa. Như thể, lúc yêu thì đeo mặt nạ tử tế, hào nhoáng còn lúc thành vợ chồng thì hiện nguyên bản chất. Hầu như các cuộc “ly hôn xanh” đều bắt nguồn từ phụ nữ. Mô típ chung khiến các bà vợ cảm thấy phẫn uất là chồng nhậu nhẹt, mải mê bạn bè bên ngoài, bỏ quên vợ ở nhà, về nhà thì lười biếng, không giúp vợ việc nhà, không chia sẻ khó khăn, thiếu lãng mạn, tâm tình. Cảm giác bị bỏ rơi, đơn độc, tự bơi để duy trì mái ấm bên cạnh người chồng vô tâm, hờ hững ngày càng đè nặng khiến nhiều chị em chỉ muốn ly hôn cho… rảnh nợ. Tuy nhiên, nhiều người chồng lại không nhận ra mình đang “ngược đãi” vợ về mặt tinh thần.

Theo chuyên gia tâm lý Trịnh Trung Hòa, khá nhiều cặp vợ chồng mâu thuẫn với nhau ngay những năm đầu chung sống, đôi khi vì những lý do rất vụn vặt. Đây là giai đoạn các nhà tâm lý gọi là thời kỳ “những chiếc mặt nạ rơi xuống”. Nhiều người quan niệm, sau đám cưới, tình yêu đã được đeo một cái “xích” to tướng, không thể chạy đi đâu nữa. Nếu là đàn ông để “quên” vợ ở nhà, đi lo những việc “trọng đại” hơn (sự nghiệp, tiền bạc, bạn bè) hoặc sa đà vàocác thú vui đã “để quên” mất thời còn bận “chinh phục“ nàng (chơi bời, nhậunhẹt). Điều này cũng đồng nghĩa với việc họ “quên” luôn những sự ga lăng, lịchsự đã khiến vợ mình tin cậy, yêu thương. Còn phụ nữ thì cậy quyền làm “vợ” nênbuông thả trong sinh hoạt, đua đòi ăn diện hoặc thiếu chăm sóc dung nhan, thiếuquan tâm đến chồng con, cẩu thả việc nội trợ, hay trịnh thượng, thiếu những lời“có cánh” khiến chàng hân hoan, sung sướng ngày xưa.

Ông Hòa nhận định, đây không phải là sự “giả dối” mà một số bạn trẻ vẫn cảm thấy như “bị lừa” mà chỉ là sự biến đổi trạng thái cảm xúc giữa hai thời kỳ yêu nhau và kết hôn. Khi đang yêu, muốn chinh phục người yêu, muốn “ghi điểm” với nàng (chàng), ai cũng có nhu cầu được tự thân chăm sóc, chiều chuộng, hết lòng vì người yêu, vươn đến những “chuẩn mực” của người đàn ông và phụ nữ hoàn hảo. Còn khi đối diện với những lo toan thường nhật của hôn nhân, đàn ông và phụ nữ phải thay đổi nhu cầu, hành vi thậm chí là mục đích sống. Ngày trước lãng mạn, giờ vì tiền, trước dịu dàng, sau đòi hỏi; trước chinh phục, sau “mặc kệ”… Cần phải hiểu sự thay đổi sau kết hôn là tất yếu. Nếu mang tâm trạng “bị lừa” nhiều bạn trẻ sẽ cảm thấy chán nản, mệt mỏi, thất vọng thậm chí có mong muốn được thoát khỏi cuộc hôn nhân với kẻ “giả dối”.

Theo thống kê của ngành tòa án, nếu như năm 2011 nước ta có gần 88.000 vụ ly hôn thì năm 2012 con số đó là 95.000. Trong đó, số cặp vợ chồng 18 - 30 tuổi ly hôn là 34,7%; từ 30 đến dưới 50 tuổi ly hôn là hơn 55%; người ly hôn hơn 50 tuổi chỉ chiếm 8,7%.

Chồng đi coi bói

Tôi phát hiện anh đi coi bói để xem anh nên tiếp tục sống với tôi hay lấy một người phụ nữ mà anh đã có quan hệ sâu đậm...

Tôi gặp anh khi đã bước qua tuổi 30, cái tuổi mà người ta gọi là “gái ế”. Khi đó, tôi đang là một giảng viên của một trường đại học, anh là cảnh sát khu vực mới chuyển về phường tôi. Chúng tôi đến với nhau qua mai mối của một… bà già nhiều chuyện hàng xóm.

Có lẽ tôi chấp nhận anh vì đã quá căng thẳng với sự lo lắng của ba má và những hỏi thăm: chừng nào cưới chồng của họ hàng, bạn bè; còn anh thì có lẽ do nhìn thấy ở tôi một cô vợ hoàn hảo, bởi tôi có nhan sắc trung bình khá, nghề nghiệp ổn định và là một bà chị hai được tiếng đảm đang trong chung cư.

Thế nhưng, dù rất lo lắng về việc lấy chồng muộn của tôi, nhưng ba má tôi vẫn cương quyết phản đối mối quan hệ này, với lý do là nghề nghiệp của anh. Cuối cùng, sau câu khẳng định của tôi: “Ba má không cho, con cũng cưới. Trong nhờ, đục chịu, con sẽ không làm phiền gì ba má nếu không có hạnh phúc”, ba má tôi đành chịu thua, để tôi về làm vợ anh.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Hơn mười năm vợ chồng, tôi không ít lần nhận ra ba má tôi ngăn cản là... đúng. Chúng tôi khác nhau từ cách sống, cách nghĩ, cách sinh hoạt; nhưng vì đã hứa với ba má không bao giờ than phiền nên tôi đã cố vượt qua mọi điều để chịu đựng. Hai đứa con theo nhau ra đời, tôi tự an ủi: cuộc hôn nhân này đã có ý nghĩa. Thế nhưng, trong khi tôi bằng lòng với vị trí một giáo viên thì anh luôn bức bối vì sự nghiệp không bằng bạn bè. Anh tìm đủ mọi cách để vươn lên và tức tối vì tôi không chịu giúp anh làm điều đó. Tôi đã cương quyết không đưa anh tiền chạy chức, cũng không chịu quà cáp để lấy lòng cấp trên của anh. Đó cũng là mâu thuẫn lớn nhất của gia đình tôi.

Tôi cố gắng chịu đựng điều đó cho đến một ngày tôi phát hiện anh đã đi coi bói để xem anh nên tiếp tục sống với tôi hay lấy một người phụ nữ mà anh đã có quan hệ sâu đậm hai năm nay. Phát hiện này khiến tôi choáng váng. Càng đau xót hơn, tôi biết vì người thầy bói đó nói ở với tôi sẽ tốt hơn nên lá đơn xin ly hôn của anh vẫn còn nằm trong tủ sắt ở cơ quan anh. Hóa ra, anh còn ở lại với mẹ con tôi chỉ vì lời... thầy bói. Giờ đây, tôi thật sự không còn muốn sống chung với anh nữa, chỉ muốn ly hôn để anh tìm người phụ nữ phù hợp với anh hơn và cũng để giải thoát cho mình.

Thế nhưng, nhìn cha mẹ già và nhớ lời hứa của mình, lại nhìn các con nhỏ dại, tôi lại chùn bước. Nhưng, sống thế này, tôi như người chết rồi. Tôi phải làm sao đây?

Tân hôn hào hứng, chồng thú nhận vô sinh

Tôi đã ngỡ mình nghe nhầm hoặc có thể chồng tôi vì quá lo lắng mà nói nhầm. Nhưng không, anh lặp lại anh không có khả năng sinh con...

Choáng váng, sốc, hụt hẫng như bị đẩy rơi xuống tận đáy địa ngục, cảm giác bị lừa dối… Tôi vẫn còn quay cuồng với mớ bòng bong này. Không biết nên làm gì tiếp theo đây. Tôi chỉ mới cưới có một ngày.

27 tuổi tôi đi lấy chồng. Anh hơn tôi 7 tuổi. Tưởng chừng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất khi có được người đàn ông hết mực yêu chiều mình, luôn tâm lý, được cả bố mẹ chồng và cả anh chị em bên chồng ra sức tái hợp, yêu mến. Ngày hôm qua, tôi đã khiến đám bạn thời cấp ba ở quê và cả những người bạn đại học của mình phải ghen tỵ khi xúng xính trong chiếc váy cưới đắt tiền, cùng chồng bước vào khán phòng trang hoàng rực rỡ dưới sự chứng kiến đầy đủ người thân, quan khách. Ngày hôm qua – ngày mà tôi đã chờ đơi sau ba năm yêu nhau, tôi đã tưởng mình là cô dâu hạnh phúc nhất. Nhưng thật nghiệt ngã và chẳng ai có thể ngờ….

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Khi tiệc tàn. Khách tan. Hai chúng tôi về phòng tân hôn ngay tại khách sạn 5 sao nơi tổ chức tiệc cưới, sau một ngày bận rộn và mệt nhoài, khỏi phải nói dù mệt nhưng tôi vẫn tỏ ra phấn khích, cười nói và thể hiện cho chồng mình thấy rằng tôi vui sướng khi được làm vợ của anh đến thế nào. Tôi bối rối, e ấp chờ đợi giây phút đêm tân hôn. Nhưng rồi đột nhiên, chồng lặng lẽ đến bên ngồi cạnh tôi và nói ngập ngừng:

“Vợ ơi, có điều này anh muốn nói cho vợ biết. Hy vọng vợ hiểu và thông cảm, được không?”

Điều gì đã xảy ra với anh vậy? – tôi chỉ biết hỏi chồng mình như vậy.

“Sự thật, anh là người vô sinh. Anh không có khả năng sinh con. Anh không thể cho em được làm mẹ………”

Tôi đã ngỡ mình nghe nhầm hoặc có thể chồng tôi vì quá lo lắng mà nói nhầm. Nhưng không. Sau câu hét toáng của tôi “Cái gì”, anh đã lặp lại rõ hơn từng từ từng chữ một rằng anh không có khả năng sinh con.

Bộ váy cưới vẫn còn trên người chưa kịp được chồng mới cưới cởi hộ. Lớp trang điểm vẫn còn trên khuôn mặt tôi chưa kịp rửa nhưng giờ phút ấy có lẽ những giọt nước mắt như mưa tuôn cũng đã làm phai bớt phần nào. Có ai đã từng rơi vào hoàn cảnh nghiệt ngã như tôi chưa vậy. Hãy cho tôi một lời khuyên nên làm gì bây giờ. Đêm tân hôn của tôi đã trở thành ác mộng. Không có giây phút động phòng. Không có niềm vui, hạnh phúc. Tôi phải làm gì bây giờ đây. Đau khổ và hận người chồng mới cưới của mình quá. Nhưng nghĩ đến nét mặt trắng bệch, cúi gằm nhìn xuống trong im lặng của anh khi tôi hỏi “Tại sao anh không em biết sớm hơn” là lòng tôi lại nhói đau.