Tình yêu câm lặng

Tôi ngạc nhiên khi nhận ra đến giây phút này, tôi vẫn dành cho anh một tình yêu câm lặng đến nao lòng...

Lần đầu nhìn anh, tôi đã thấy trái tim mình đập vội. Tôi không phải loại người dễ dãi nhưng với anh, mọi quy tắc đã không còn giá trị. Tôi nhớ anh, một nỗi nhớ đôi khi thật dịu êm nhưng cũng có lúc cứ cồn cào.
Nhiều đêm tôi mất ngủ, đúng hơn là không dám ngủ bởi sợ những giấc mơ có anh sẽ không về khi tôi ngủ say. Tôi nhắm mắt lại, tự tạo cho mình những giấc mơ chỉ có 2 người, tôi và anh.
Không thể lý giải được vì sao trái tim tôi vụn vỡ ngay lần đầu gặp anh. Tôi không làm sao quên được giọng nói ấm áp, tiếng cười hào sảng và cả đôi bàn tay với những ngón thon dài của anh khi lướt trên phím đàn. Tôi thích ngắm bàn tay anh dù nơi ấy, ngón đeo nhẫn đã không còn tự do...
Tình yêu đơn phương đó đã theo tôi suốt những tháng năm dài. Tôi vờ như không quan tâm nhưng thật lòng không bỏ sót bất kỳ một điều gì về anh. Rất lạ lùng là tôi thấy vui khi biết rằng anh vẫn hạnh phúc với người mà anh chọn lựa dù ngón đeo nhẫn đã có chủ như mũi gai cắm vào trái tim tôi. Tôi hạnh phúc khi thấy mình đã đánh giá đúng về anh - một người đàn ông thủy chung, mẫu mực. Người phụ nữ nào có được anh hẳn sẽ là một trong những người hạnh phúc nhất…
Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Tôi cứ dõi theo anh như thế cho đến chiều nay… Cuộc gặp không phải tình cờ. Tôi đến để đưa tiễn người phụ nữ của anh. Chị đã ra đi sau những ngày dài chống chọi với bệnh tật. Anh ngồi trước mặt tôi. Mái tóc bồng bềnh ngày xưa giờ đã có vài sợi bạc. Nhưng ánh mắt, giọng nói và những ngón tay thon dài vẫn vẹn nguyên như lần đầu tôi gặp anh. 10 năm đã qua. Tôi ngạc nhiên khi nhận ra đến giây phút này, tôi vẫn dành cho anh một tình yêu câm lặng đến nao lòng...

Anh ạ, về thôi! Đừng để em một mình

Em sắp bước qua cái tuổi mà nhiều người cảnh báo bằng một câu hỏi thật khó trả lời: “Sao còn chưa chịu sinh con?”.

Cưới hơn bốn năm nhưng hai đứa sống bên nhau chưa quá một tháng. Em sắp bước qua cái tuổi mà nhiều người cảnh báo bằng một câu hỏi thật khó trả lời: “Sao còn chưa chịu sinh con?”.

Mới hôm nào tiễn anh đi du học, hẹn hai năm sau sum họp. Hai năm trôi qua, lấy được bằng thạc sĩ, anh nán lại xứ người vì không thể từ chối một cơ hội lập nghiệp vô cùng lý tưởng. Em cũng tất bật với việc ở công ty cùng trăm việc không tên khác. Thời gian trôi nhanh. Mình chỉ có thể gặp nhau qua điện thoại vào những buổi chiều, là lúc gần nửa đêm nơi anh sống.

Trong những câu chuyện phiếm xen lẫn nỗi nhớ thương, anh bảo thích nghe em kể về buổi chiều nơi em đang đứng. Đơn giản vì anh vẫn chưa lần nào được đặt bước chân lên những bậc đá, lối cỏ xanh trong khuôn viên nhà mình.

Ngôi nhà mới này mình đã quyết định mua bằng tiền tích lũy anh gửi về cho em. Tất cả thời gian rảnh rỗi em đều dành để làm đẹp nhà cửa. Em nâng niu từng giàn hoa, chậu cây cảnh. Khắp các ngóc ngách của khu vườn đều in dấu đôi bàn tay em. Em chịu khó một phần vì yêu cái đẹp, thích có được không gian riêng hoàn hảo; một phần khác, lớn hơn rất nhiều, là vì em trông đợi anh, mong sao ngày về anh sẽ yêu thích nơi này. Khi đó, chúng mình sẽ cùng bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc thật sự.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Chiều tan sở, vội vàng trốn khói bụi và sự đông đúc phố thị, em lặng lẽ rẽ vào lối nhỏ, men theo hàng cây rợp bóng xanh để tìm về chốn bình yên của mình. Ở đó, anh đang đợi em bằng một cuộc gọi quốc tế, đều đặn mỗi ngày. Đó cũng là cách để anh nhắc nhở vợ phải đi bộ 30 phút mỗi chiều nhằm giữ sức khỏe. Hai đứa nói chuyện phiếm linh tinh trong lúc em đi bộ. Rồi thế nào anh cũng thắc mắc em đã trồng thêm được những cây gì trong vườn, cách chăm sóc chúng ra sao, cây xanh trong hòn non bộ đã bám đá chắc chắn chưa, cây lộc vừng mùa này có trổ hoa không…

Huyên thuyên như đứa trẻ thích kể công, em hồn nhiên nói với anh tất cả những chuyện em có thể nghĩ đến. Nhưng, có một điều em không bao giờ hé lộ, là nỗi cô đơn. Dẫu mỗi cuối ngày anh vẫn đều đặn gọi thăm thì buổi chiều của em ở đây vẫn cô đơn đến xao lòng.

Em chưa kể anh nghe về ngõ sau nhà mình. Cánh đồng rộng mênh mông, bạt ngàn gió. Sau khi chia tay anh, em vẫn thường lang thang ở đó. Nếu anh ngày ngày tháng tháng một mình đứng trước những vệt nắng yếu ớt cuối cùng trong không gian bao la như thế, biết thời gian trôi rất nhanh trong khi em đang bước qua tuổi sinh nở muộn, anh mới cảm nhận được nỗi mong chờ héo hắt của em. Em có anh mà cứ như chỉ một mình.

Gia đình hai bên đều nhắc nhở, bảo vợ chồng mình sao ham làm giàu quá. Mấy đứa bạn phòng xa: “Coi chừng ổng có thêm vợ con bên đó nên bị níu kéo, không muốn về” khiến em có lúc cũng lung lay ý chí. Dù hết lời bênh vực anh, trong em thỉnh thoảng vẫn cộm lên một chút hoài nghi. Chỉ một chút thôi, rồi tan nhanh, vì đã có anh kịp trấn an. Ông sếp người bản xứ biết hoàn cảnh gia đình mình, hứa chi nhánh của công ty ở Việt Nam sẽ sớm được thành lập. Khi đó, anh sẽ trở về và ở lại dài lâu. Ông sếp nhắn nhủ em hãy cho anh thêm ít thời gian nữa.

“Ít thời gian nữa”, ừ, chỉ một chút thôi. Em vò võ chờ đợi mấy năm rồi, nay ráng thêm xíu nữa có đáng là bao. Nhủ lòng như thế cho vững tinh thần, nhưng sao trốn vào đâu em cũng không tránh khỏi nỗi buồn. Nỗi buồn đã biến thành nỗi lo khi sáng nay, bác sĩ bảo em không nên trì hoãn thêm nữa việc mang thai, cơ thể em có dấu hiệu sẽ mãn kinh sớm.

Anh ạ, về thôi. Đừng để em một mình với những buổi chiều chỉ được nghe giọng người thương từ miền đất xa xôi, nắng đã cuối ngày.

Đi tìm người chồng hoàn hảo

Phụ nữ, có khi vẫn thường mơ những điều xa vời, chẳng hạn một người chồng hoàn hảo nào đó vốn đang sống trong một mái ấm khác.

Đừng phí công đi tìm, trong lúc hạnh phúc đôi khi đã ở trong tầm tay bạn.

Lạt mềm buộc chặt

"Anh ấy hoàn hảo quá, mình phải tìm kiếm đến bao giờ mới ra?" - Hãy thôi những câu hỏi mơ hồ như thế, để nhớ lại rằng có phải bạn từng cảm ơn cuộc đời vì đã mang người chồng hiện tại đến bên mình?

Có một điều mà nhiều người phụ nữ hiểu, nhưng lại không muốn chấp nhận để ứng dụng, là bản tính của những người chồng phụ thuộc phần lớn ở cách sống của người vợ. Một người vợ thông minh hoàn toàn có thể hình thành nên cách sống cho chồng ngay từ những ngày đầu nên duyên.

Nếu bạn cần chồng đỡ đần việc nhà, có thể ý nhị dịu dàng trong những lần nhờ vả đầu tiên. Sau đó, có thể khéo léo giao hẳn một vài trọng trách cho anh ấy, ví như đưa ra những gợi ý bâng quơ: “anh thật cẩn thận, luôn xem thật kỹ thành phần, hạn sử dụng trong mỗi sản phẩm, không đoảng như em”, “sao Cún nhà mình lại cứ thích quấn lấy bố, thích được bố bế thế nhỉ”... Nhưng hãy nhớ lựa thời điểm để đưa ra lời nói thích hợp. Nếu chồng bạn là người thể diện, thì đừng nhờ vả anh ấy khi có mặt người ngoài, hoặc nhờ vả bằng những kể lể mệt nhọc, oan ức, lên giọng.

Nếu bạn không muốn chồng mình thường xuyên đi nhậu về muộn, thì hãy dừng cằn nhằn, bỏ bê anh ấy với cơn say. Một người vợ thông minh có thể biết cách ngăn chặn những lần chè chén của chồng bằng cách nghĩ ra những cuộc hẹn bất đắc dĩ phải có anh ấy cùng đi; hoặc chịu khó bỏ công mời những “cạ cứng” của chồng về nhà để thể hiện sự đảm đang, gọn gàng, cởi mở của mình, để chồng có dịp hãnh diện về vợ; hay tế nhị nhắn một vài tin kiểu “ngà ngà say thôi anh nhé, lát nữa mình còn cuộc vui rất tuyệt đấy”, kéo anh ấy về nhà sớm từ một cuộc vui bạn bè.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Cứ như thế, hãy cố gắng sửa đổi những nhược điểm của người chồng bằng bản lĩnh của một người vợ “cao tay”. Đừng quá gay gắt trước những lỗi lầm, những điều chưa được từ chồng, hãy dùng sự mềm mỏng để đối lại với cái tôi có khi rất lớn của anh ấy.

Hãy là một người vợ độc lập

Chính tâm lý cho rằng, “đã là của nhau rồi thì không cần phải cố gắng tạo ấn tượng nữa”, thường khiến phụ nữ xuề xòa trong mọi vấn đề liên quan đến bản thân. Điều này đã đẩy tình cảm của người chồng dần đi về số “mo”, họ cũng không còn muốn cố gắng hoàn thiện hơn vì vợ mình nữa.

Một người vợ “đúng chuẩn” ở thời hiện đại là ngoài sự mềm mại rất nữ tính ra, còn phải có tinh thần và khả năng độc lập. Biểu tượng sắc đẹp Marilyn Monroe từng nói: “Thật sai lầm khi người phụ nữ mong đợi một người đàn ông xây dựng thế giới theo ý thích của cô ấy mà không tự kiến tạo nó cho mình”. Hãy sống cho gia đình vừa đủ thôi, để không quên dành thời gian, công sức kiến tạo nên một thế giới riêng mà đức lang quân nhìn vào đó cũng phải trân trọng, tự hào.

Nhưng dù sao đi nữa, người vợ cũng phải nhớ là trong tổ ấm hạnh phúc không bao giờ được thiếu căn bếp thường xuyên đỏ lửa. Nghĩa là dù bận việc ngoài xã hội đến bao nhiêu, người vợ, người mẹ vẫn cần làm tròn bổn phận chăm chút góc nhỏ của mình từ những điều ý nhị nhất. Đó là bữa cơm chiều sum vầy, là những bộ áo quần thơm hương, là một không khí bình yên cho tất cả các thành viên trong gia đình.

Và biết bằng lòng

Hãy biết bằng lòng với người sẽ luôn ở bên cạnh mình trong “60 năm cuộc đời”, học cách chấp nhận một vài khiếm khuyết của anh ấy (nếu bất đắc dĩ phải thế).

Đừng cảm thấy thật vất vả khi luôn phải cố gắng trở nên thật hoàn hảo trong mắt chồng. Chính bạn đang mưu cầu điều đó từ người bạn đời của mình, thì chồng của bạn biết đâu cũng vậy. Cuộc sống vốn công bằng và sòng phẳng, hãy trở thành một người vợ lý tưởng để có thể sở hữu một người chồng hoàn hảo.