Anh ạ, về thôi! Đừng để em một mình

Em sắp bước qua cái tuổi mà nhiều người cảnh báo bằng một câu hỏi thật khó trả lời: “Sao còn chưa chịu sinh con?”.

Cưới hơn bốn năm nhưng hai đứa sống bên nhau chưa quá một tháng. Em sắp bước qua cái tuổi mà nhiều người cảnh báo bằng một câu hỏi thật khó trả lời: “Sao còn chưa chịu sinh con?”.
Mới hôm nào tiễn anh đi du học, hẹn hai năm sau sum họp. Hai năm trôi qua, lấy được bằng thạc sĩ, anh nán lại xứ người vì không thể từ chối một cơ hội lập nghiệp vô cùng lý tưởng. Em cũng tất bật với việc ở công ty cùng trăm việc không tên khác. Thời gian trôi nhanh. Mình chỉ có thể gặp nhau qua điện thoại vào những buổi chiều, là lúc gần nửa đêm nơi anh sống.
Trong những câu chuyện phiếm xen lẫn nỗi nhớ thương, anh bảo thích nghe em kể về buổi chiều nơi em đang đứng. Đơn giản vì anh vẫn chưa lần nào được đặt bước chân lên những bậc đá, lối cỏ xanh trong khuôn viên nhà mình.
Ngôi nhà mới này mình đã quyết định mua bằng tiền tích lũy anh gửi về cho em. Tất cả thời gian rảnh rỗi em đều dành để làm đẹp nhà cửa. Em nâng niu từng giàn hoa, chậu cây cảnh. Khắp các ngóc ngách của khu vườn đều in dấu đôi bàn tay em. Em chịu khó một phần vì yêu cái đẹp, thích có được không gian riêng hoàn hảo; một phần khác, lớn hơn rất nhiều, là vì em trông đợi anh, mong sao ngày về anh sẽ yêu thích nơi này. Khi đó, chúng mình sẽ cùng bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc thật sự.
Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Chiều tan sở, vội vàng trốn khói bụi và sự đông đúc phố thị, em lặng lẽ rẽ vào lối nhỏ, men theo hàng cây rợp bóng xanh để tìm về chốn bình yên của mình. Ở đó, anh đang đợi em bằng một cuộc gọi quốc tế, đều đặn mỗi ngày. Đó cũng là cách để anh nhắc nhở vợ phải đi bộ 30 phút mỗi chiều nhằm giữ sức khỏe. Hai đứa nói chuyện phiếm linh tinh trong lúc em đi bộ. Rồi thế nào anh cũng thắc mắc em đã trồng thêm được những cây gì trong vườn, cách chăm sóc chúng ra sao, cây xanh trong hòn non bộ đã bám đá chắc chắn chưa, cây lộc vừng mùa này có trổ hoa không…
Huyên thuyên như đứa trẻ thích kể công, em hồn nhiên nói với anh tất cả những chuyện em có thể nghĩ đến. Nhưng, có một điều em không bao giờ hé lộ, là nỗi cô đơn. Dẫu mỗi cuối ngày anh vẫn đều đặn gọi thăm thì buổi chiều của em ở đây vẫn cô đơn đến xao lòng.
Em chưa kể anh nghe về ngõ sau nhà mình. Cánh đồng rộng mênh mông, bạt ngàn gió. Sau khi chia tay anh, em vẫn thường lang thang ở đó. Nếu anh ngày ngày tháng tháng một mình đứng trước những vệt nắng yếu ớt cuối cùng trong không gian bao la như thế, biết thời gian trôi rất nhanh trong khi em đang bước qua tuổi sinh nở muộn, anh mới cảm nhận được nỗi mong chờ héo hắt của em. Em có anh mà cứ như chỉ một mình.
Gia đình hai bên đều nhắc nhở, bảo vợ chồng mình sao ham làm giàu quá. Mấy đứa bạn phòng xa: “Coi chừng ổng có thêm vợ con bên đó nên bị níu kéo, không muốn về” khiến em có lúc cũng lung lay ý chí. Dù hết lời bênh vực anh, trong em thỉnh thoảng vẫn cộm lên một chút hoài nghi. Chỉ một chút thôi, rồi tan nhanh, vì đã có anh kịp trấn an. Ông sếp người bản xứ biết hoàn cảnh gia đình mình, hứa chi nhánh của công ty ở Việt Nam sẽ sớm được thành lập. Khi đó, anh sẽ trở về và ở lại dài lâu. Ông sếp nhắn nhủ em hãy cho anh thêm ít thời gian nữa.
“Ít thời gian nữa”, ừ, chỉ một chút thôi. Em vò võ chờ đợi mấy năm rồi, nay ráng thêm xíu nữa có đáng là bao. Nhủ lòng như thế cho vững tinh thần, nhưng sao trốn vào đâu em cũng không tránh khỏi nỗi buồn. Nỗi buồn đã biến thành nỗi lo khi sáng nay, bác sĩ bảo em không nên trì hoãn thêm nữa việc mang thai, cơ thể em có dấu hiệu sẽ mãn kinh sớm.
Anh ạ, về thôi. Đừng để em một mình với những buổi chiều chỉ được nghe giọng người thương từ miền đất xa xôi, nắng đã cuối ngày.

Chia nợ

Vất vả mưu sinh nơi xứ người, ngày trở về, chị còn phải cắn răng chia đôi số nợ của chồng để được... thuận tình ly hôn.

Xin ly hôn, lòi ra nợ

Chị Thanh kể, chị và anh Nguyễn Thành Vinh (cùng ngụ Đông Hải, Bạc Liêu) kết hôn năm 2005. Thời gian đầu, dù nghèo khó nhưng hai vợ chồng luôn quan tâm, yêu thương, chăm sóc nhau. Năm 2008, anh trai chị Thanh gợi ý chị sang Hàn Quốc lao động. Do gia đình khó khăn, anh Vinh cũng động viên vợ đi để kiếm chút vốn, mai này về buôn bán. Ngang trái của gia đình chị đã bắt đầu từ đó.

Để có tiền học tiếng Hàn và hoàn tất các thủ tục, hai vợ chồng chị Thanh phải vay mượn xóm giềng và người thân hơn 100 triệu đồng. Trong đó, có 70 triệu đồng của anh trai chị cho mượn. Sang Hàn Quốc được sáu tháng, chị đã gửi tiền về nhờ mẹ ruột đưa cho chồng trả khoản nợ anh chị đã vay. Khoản nợ vay của anh trai chị, dần dà chị Thanh cũng trả xong. Thỉnh thoảng, chị còn gửi cho chồng một ít tiền tiêu vặt, sắm sửa vật dụng trong nhà.

Một thời gian sau, qua bạn bè, người thân, chị Thanh biết chồng mình ở nhà không lo làm ăn, mà từ ngày chị đi, anh sinh ỷ lại, suốt ngày tụ tập bạn bè rượu chè, cờ bạc. Gọi về hỏi chồng, anh chối phăng, còn trách móc vợ nghe lời người này người nọ không tin tưởng chồng. Biết mẹ ruột của chị mách chuyện con rể ăn chơi, Vinh còn đến nhà nặng nhẹ, bóng gió. Chị Thanh nhiều lần điện thoại về khuyên lơn chồng nhưng anh để ngoài tai. Từ đó, chị không gửi tiền về nữa. Khi về nước, thấy tình cảm vợ chồng không còn, chị làm đơn ly hôn nhưng Vinh không ký, thậm chí còn nghi ngờ, ghen tuông, đánh đập, chửi mắng chị.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Không thể chịu đựng được, chị Thanh nộp đơn lên Tòa án nhân dân huyện Đông Hải (Bạc Liêu) đơn phương xin ly hôn. Trong phiên hòa giải, chị té ngửa với khoản nợ từ trên trời rơi xuống. Các chủ nợ nghe tin vợ chồng chị ly hôn đã rủ nhau đến tòa “quậy”, đòi trả nợ. Mỗi người chỉ vài ba triệu đồng nhưng cộng dồn lại đã lên đến gần cả trăm triệu đồng. Đã vậy, Vinh không thừa nhận khoản nợ trên là do anh ta vay mượn mà đổ hết cho chị Thanh, buộc chị phải trả nợ một mình. Các chủ nợ cũng nhắm vào chị đòi tiền vì biết chỉ chị mới có tiền trả. Khi chị phản ứng, họ la hét, chửi mắng, gây rối, khiến phiên hòa giải phải gián đoạn đến mấy bận.

Sống riêng, nợ chung

Giải thích về khoản tiền nợ, Nguyễn Thành Vinh kể, để có tiền lo cho vợ đi học tiếng Hàn, học nghề trước khi đi, hai vợ chồng đã thống nhất vay khoản nợ trên. Suốt 5 năm chị Thanh không gửi tiền về trả lãi và nợ gốc. Mỗi kỳ đến hạn trả lãi cho chủ nợ mà Vinh phải mượn nơi này lấp nơi kia, lãi mẹ sinh lãi con, từ 30 triệu đồng nay đã lên gần trăm triệu. Vinh yêu cầu chị Thanh muốn ly hôn thì phải một mình trả số nợ đó vì nó không liên quan đến anh ta. Vinh cũng không thừa nhận việc đã nhận tiền của chị Thanh gửi về cho anh ta trả nợ.

Chị Thanh tha thiết xin tòa xem xét lại, hai vợ chồng không có con chung, chị đi làm ăn xa gom góp, dành dụm. Những ngày tháng chị xa nhà, mỗi người tự bươn chải lo cho cuộc sống của mình. Anh Vinh ở nhà còn có ruộng đất của cha mẹ cho mượn canh tác nhưng anh không lo làm ăn, mà chơi bời sinh ra nợ nần. Theo chị, các khoản nợ này là do anh ta chi tiêu cá nhân trong khoảng thời gian chị không gửi tiền về cho anh.

Nói là vậy nhưng chị lại không có bất cứ giấy tờ nào chứng minh đã gửi tiền cho anh trả nợ. Chị gửi tiền vào tài khoản của mẹ chị, bà thì không chứng minh được là đã giao tiền cho anh. Trong khi có mặt tại phiên tòa, các chủ nợ của số nợ 30 triệu đồng đều xác nhận số tiền cho mượn khi đó là cả hai vợ chồng đến nhận. Chị đi làm ăn xa, ở nhà anh có trả lãi hẳn hoi.

Tòa nhận định, khoản nợ được vay trong thời kỳ hôn nhân nhằm mục đích sử dụng cho nhu cầu chung của gia đình và chi phí cho việc chị đi xuất khẩu lao động. Nay chị Thanh không cung cấp được chứng cứ đã gửi tiền trả nợ nên tòa xét xử vợ chồng chị mỗi người phải có trách nhiệm trả phân nửa số nợ trên cho các chủ nợ. Nghe tòa tuyên bố, chị bật khóc, Vinh hả hê nhìn chị Thanh giễu cợt.

Chị ra về, từng bước chân nặng trĩu. Khoản tiền ít ỏi tích góp bao năm nơi xứ người, giờ phải đội nón ra đi theo hai tiếng “nợ chung”. Hỏi chị có kháng án không, chị lắc đầu chua xót: “Tiếc lắm, nhưng thôi… 12 bến nước, gặp phải bến đục nên đành chịu!”.

Ngàn chiêu giữ mẹ già ở phố

Không muốn mẹ một mình sống thui thủi ở quê, chị Huyền tìm mọi cách để mẹ ra Hà Nội. Nhưng mẹ chị vẫn không chịu rời khỏi quê hương.

Mẹ chị Huyền năm nay 70 tuổi. Bố chị mất đã 10 năm. Anh chị em chị Huyền đều sinh sống lập nghiệp ở xa, không ai muốn để mẹ sống một mình nhưng không hiểu thế nào cụ cứ ra thành phố được ít ngày với con rồi lại quay về quê. Con cái hay ai đó đề cập đến chuyện này, cụ đều gạt đi và nói: “Mẹ thích sống ở quê hơn”.