Đi tìm người chồng hoàn hảo

Phụ nữ, có khi vẫn thường mơ những điều xa vời, chẳng hạn một người chồng hoàn hảo nào đó vốn đang sống trong một mái ấm khác.

Đừng phí công đi tìm, trong lúc hạnh phúc đôi khi đã ở trong tầm tay bạn.
Lạt mềm buộc chặt
"Anh ấy hoàn hảo quá, mình phải tìm kiếm đến bao giờ mới ra?" - Hãy thôi những câu hỏi mơ hồ như thế, để nhớ lại rằng có phải bạn từng cảm ơn cuộc đời vì đã mang người chồng hiện tại đến bên mình?
Có một điều mà nhiều người phụ nữ hiểu, nhưng lại không muốn chấp nhận để ứng dụng, là bản tính của những người chồng phụ thuộc phần lớn ở cách sống của người vợ. Một người vợ thông minh hoàn toàn có thể hình thành nên cách sống cho chồng ngay từ những ngày đầu nên duyên.
Nếu bạn cần chồng đỡ đần việc nhà, có thể ý nhị dịu dàng trong những lần nhờ vả đầu tiên. Sau đó, có thể khéo léo giao hẳn một vài trọng trách cho anh ấy, ví như đưa ra những gợi ý bâng quơ: “anh thật cẩn thận, luôn xem thật kỹ thành phần, hạn sử dụng trong mỗi sản phẩm, không đoảng như em”, “sao Cún nhà mình lại cứ thích quấn lấy bố, thích được bố bế thế nhỉ”... Nhưng hãy nhớ lựa thời điểm để đưa ra lời nói thích hợp. Nếu chồng bạn là người thể diện, thì đừng nhờ vả anh ấy khi có mặt người ngoài, hoặc nhờ vả bằng những kể lể mệt nhọc, oan ức, lên giọng.
Nếu bạn không muốn chồng mình thường xuyên đi nhậu về muộn, thì hãy dừng cằn nhằn, bỏ bê anh ấy với cơn say. Một người vợ thông minh có thể biết cách ngăn chặn những lần chè chén của chồng bằng cách nghĩ ra những cuộc hẹn bất đắc dĩ phải có anh ấy cùng đi; hoặc chịu khó bỏ công mời những “cạ cứng” của chồng về nhà để thể hiện sự đảm đang, gọn gàng, cởi mở của mình, để chồng có dịp hãnh diện về vợ; hay tế nhị nhắn một vài tin kiểu “ngà ngà say thôi anh nhé, lát nữa mình còn cuộc vui rất tuyệt đấy”, kéo anh ấy về nhà sớm từ một cuộc vui bạn bè.
Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Cứ như thế, hãy cố gắng sửa đổi những nhược điểm của người chồng bằng bản lĩnh của một người vợ “cao tay”. Đừng quá gay gắt trước những lỗi lầm, những điều chưa được từ chồng, hãy dùng sự mềm mỏng để đối lại với cái tôi có khi rất lớn của anh ấy.
Hãy là một người vợ độc lập
Chính tâm lý cho rằng, “đã là của nhau rồi thì không cần phải cố gắng tạo ấn tượng nữa”, thường khiến phụ nữ xuề xòa trong mọi vấn đề liên quan đến bản thân. Điều này đã đẩy tình cảm của người chồng dần đi về số “mo”, họ cũng không còn muốn cố gắng hoàn thiện hơn vì vợ mình nữa.
Một người vợ “đúng chuẩn” ở thời hiện đại là ngoài sự mềm mại rất nữ tính ra, còn phải có tinh thần và khả năng độc lập. Biểu tượng sắc đẹp Marilyn Monroe từng nói: “Thật sai lầm khi người phụ nữ mong đợi một người đàn ông xây dựng thế giới theo ý thích của cô ấy mà không tự kiến tạo nó cho mình”. Hãy sống cho gia đình vừa đủ thôi, để không quên dành thời gian, công sức kiến tạo nên một thế giới riêng mà đức lang quân nhìn vào đó cũng phải trân trọng, tự hào.
Nhưng dù sao đi nữa, người vợ cũng phải nhớ là trong tổ ấm hạnh phúc không bao giờ được thiếu căn bếp thường xuyên đỏ lửa. Nghĩa là dù bận việc ngoài xã hội đến bao nhiêu, người vợ, người mẹ vẫn cần làm tròn bổn phận chăm chút góc nhỏ của mình từ những điều ý nhị nhất. Đó là bữa cơm chiều sum vầy, là những bộ áo quần thơm hương, là một không khí bình yên cho tất cả các thành viên trong gia đình.
Và biết bằng lòng
Hãy biết bằng lòng với người sẽ luôn ở bên cạnh mình trong “60 năm cuộc đời”, học cách chấp nhận một vài khiếm khuyết của anh ấy (nếu bất đắc dĩ phải thế).
Đừng cảm thấy thật vất vả khi luôn phải cố gắng trở nên thật hoàn hảo trong mắt chồng. Chính bạn đang mưu cầu điều đó từ người bạn đời của mình, thì chồng của bạn biết đâu cũng vậy. Cuộc sống vốn công bằng và sòng phẳng, hãy trở thành một người vợ lý tưởng để có thể sở hữu một người chồng hoàn hảo.

Chia nợ

Vất vả mưu sinh nơi xứ người, ngày trở về, chị còn phải cắn răng chia đôi số nợ của chồng để được... thuận tình ly hôn.

Xin ly hôn, lòi ra nợ

Chị Thanh kể, chị và anh Nguyễn Thành Vinh (cùng ngụ Đông Hải, Bạc Liêu) kết hôn năm 2005. Thời gian đầu, dù nghèo khó nhưng hai vợ chồng luôn quan tâm, yêu thương, chăm sóc nhau. Năm 2008, anh trai chị Thanh gợi ý chị sang Hàn Quốc lao động. Do gia đình khó khăn, anh Vinh cũng động viên vợ đi để kiếm chút vốn, mai này về buôn bán. Ngang trái của gia đình chị đã bắt đầu từ đó.

Để có tiền học tiếng Hàn và hoàn tất các thủ tục, hai vợ chồng chị Thanh phải vay mượn xóm giềng và người thân hơn 100 triệu đồng. Trong đó, có 70 triệu đồng của anh trai chị cho mượn. Sang Hàn Quốc được sáu tháng, chị đã gửi tiền về nhờ mẹ ruột đưa cho chồng trả khoản nợ anh chị đã vay. Khoản nợ vay của anh trai chị, dần dà chị Thanh cũng trả xong. Thỉnh thoảng, chị còn gửi cho chồng một ít tiền tiêu vặt, sắm sửa vật dụng trong nhà.

Một thời gian sau, qua bạn bè, người thân, chị Thanh biết chồng mình ở nhà không lo làm ăn, mà từ ngày chị đi, anh sinh ỷ lại, suốt ngày tụ tập bạn bè rượu chè, cờ bạc. Gọi về hỏi chồng, anh chối phăng, còn trách móc vợ nghe lời người này người nọ không tin tưởng chồng. Biết mẹ ruột của chị mách chuyện con rể ăn chơi, Vinh còn đến nhà nặng nhẹ, bóng gió. Chị Thanh nhiều lần điện thoại về khuyên lơn chồng nhưng anh để ngoài tai. Từ đó, chị không gửi tiền về nữa. Khi về nước, thấy tình cảm vợ chồng không còn, chị làm đơn ly hôn nhưng Vinh không ký, thậm chí còn nghi ngờ, ghen tuông, đánh đập, chửi mắng chị.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Không thể chịu đựng được, chị Thanh nộp đơn lên Tòa án nhân dân huyện Đông Hải (Bạc Liêu) đơn phương xin ly hôn. Trong phiên hòa giải, chị té ngửa với khoản nợ từ trên trời rơi xuống. Các chủ nợ nghe tin vợ chồng chị ly hôn đã rủ nhau đến tòa “quậy”, đòi trả nợ. Mỗi người chỉ vài ba triệu đồng nhưng cộng dồn lại đã lên đến gần cả trăm triệu đồng. Đã vậy, Vinh không thừa nhận khoản nợ trên là do anh ta vay mượn mà đổ hết cho chị Thanh, buộc chị phải trả nợ một mình. Các chủ nợ cũng nhắm vào chị đòi tiền vì biết chỉ chị mới có tiền trả. Khi chị phản ứng, họ la hét, chửi mắng, gây rối, khiến phiên hòa giải phải gián đoạn đến mấy bận.

Sống riêng, nợ chung

Giải thích về khoản tiền nợ, Nguyễn Thành Vinh kể, để có tiền lo cho vợ đi học tiếng Hàn, học nghề trước khi đi, hai vợ chồng đã thống nhất vay khoản nợ trên. Suốt 5 năm chị Thanh không gửi tiền về trả lãi và nợ gốc. Mỗi kỳ đến hạn trả lãi cho chủ nợ mà Vinh phải mượn nơi này lấp nơi kia, lãi mẹ sinh lãi con, từ 30 triệu đồng nay đã lên gần trăm triệu. Vinh yêu cầu chị Thanh muốn ly hôn thì phải một mình trả số nợ đó vì nó không liên quan đến anh ta. Vinh cũng không thừa nhận việc đã nhận tiền của chị Thanh gửi về cho anh ta trả nợ.

Chị Thanh tha thiết xin tòa xem xét lại, hai vợ chồng không có con chung, chị đi làm ăn xa gom góp, dành dụm. Những ngày tháng chị xa nhà, mỗi người tự bươn chải lo cho cuộc sống của mình. Anh Vinh ở nhà còn có ruộng đất của cha mẹ cho mượn canh tác nhưng anh không lo làm ăn, mà chơi bời sinh ra nợ nần. Theo chị, các khoản nợ này là do anh ta chi tiêu cá nhân trong khoảng thời gian chị không gửi tiền về cho anh.

Nói là vậy nhưng chị lại không có bất cứ giấy tờ nào chứng minh đã gửi tiền cho anh trả nợ. Chị gửi tiền vào tài khoản của mẹ chị, bà thì không chứng minh được là đã giao tiền cho anh. Trong khi có mặt tại phiên tòa, các chủ nợ của số nợ 30 triệu đồng đều xác nhận số tiền cho mượn khi đó là cả hai vợ chồng đến nhận. Chị đi làm ăn xa, ở nhà anh có trả lãi hẳn hoi.

Tòa nhận định, khoản nợ được vay trong thời kỳ hôn nhân nhằm mục đích sử dụng cho nhu cầu chung của gia đình và chi phí cho việc chị đi xuất khẩu lao động. Nay chị Thanh không cung cấp được chứng cứ đã gửi tiền trả nợ nên tòa xét xử vợ chồng chị mỗi người phải có trách nhiệm trả phân nửa số nợ trên cho các chủ nợ. Nghe tòa tuyên bố, chị bật khóc, Vinh hả hê nhìn chị Thanh giễu cợt.

Chị ra về, từng bước chân nặng trĩu. Khoản tiền ít ỏi tích góp bao năm nơi xứ người, giờ phải đội nón ra đi theo hai tiếng “nợ chung”. Hỏi chị có kháng án không, chị lắc đầu chua xót: “Tiếc lắm, nhưng thôi… 12 bến nước, gặp phải bến đục nên đành chịu!”.

Vợ nói, đàn ông trụ cột là phải...

Vợ nói làm chồng là phải cáng đáng hết trong ngoài, không được hạch hỏi tiền nong của vợ. Tôi “ngậm bồ hòn”, đóng tròn vai người chồng hoàn hảo.

Trước giờ tôi vẫn luôn quan niệm, đàn ông là phải gánh vác việc nặng nhọc, là trụ cột để vợ con nương tựa. Không chỉ “cày cuốc” kiếm tiền, tôi luôn gánh phần “việc nặng” như dắt xe, đưa đón con mỗi ngày, thậm chí lau nhà… tôi cũng làm để vợ đỡ cực.

Vợ tôi xem những việc ấy đương nhiên là phần của chồng. Hôm nào tôi mệt mỏi hay kẹt “độ” với bạn, nhờ vợ đi rước con, vợ bảo: “Ra đường khói bụi muốn chết, anh làm sao thì làm”. Có hôm tôi về muộn, nàng dựng xe trước nhà chờ chồng. Vợ tôi đã từng bị mất một chiếc gắn máy cũng vì lý do “dắt xe là nhiệm vụ của chồng”.

Nếu anh gặp em từ đầu…

Anh đã từng mường tượng, ví như anh chị gặp nhau ngay từ đầu thì chẳng ai phải trải qua bể dâu đau khổ.

Bây giờ, thiên hạ sẽ gọi hai người là rổ rá cạp lại, nửa đường đứt gánh nên vá víu nhau cho đủ cặp đủ đôi để đi tiếp đường đời dài rộng mênh mông này. Nhưng, lần đầu gặp nhau, anh biết, chị thực sự là một nửa của cuộc đời anh. Người ta nói, tình yêu là vậy, cơ hồ ai cũng có một nửa của riêng mình, chỉ là người may mắn gặp đúng lúc, người gặp muộn mà thôi. Giờ thì anh đã tin.

Vợ cũ của anh là người đàn bà ích kỷ. Cô ấy có thể bỏ con đói khóc ở nhà để ham vui theo đám bạn. Ngày bạn anh giới thiệu hai người với nhau, anh biết cô ấy là người ham vui như thế, nhưng cứ nghĩ ở đời chẳng có ai hoàn hảo, anh cũng chẳng cao sang gì, chỉ là một công chức nhà nước, lương tháng tằn tiện mới đủ sống. Rồi vì nhiều lý do, mà lý do lớn nhất là mẹ anh đang bệnh nặng, bà muốn trông thấy anh lấy vợ và nhanh chóng có cháu để bà mãn nguyện. Thế nên, anh hỏi cưới cô ấy.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Anh thở phào vì đã hoàn thành được ý nguyện của mẹ khi mẹ anh cũng kịp nhìn thấy đứa cháu đích tôn trước lúc nhắm mắt. Anh chăm chỉ làm việc, kiếm thêm thu nhập để lo cho vợ con. Ngược lại, vợ anh chỉ biết chưng diện, bỏ mặc gia đình. Điều gì đến cũng đến, cô ấy thẳng thừng bảo anh ly hôn bởi cô ấy đã có người khác. Anh cố khuyên răn vì không muốn đứa con chưa đầy hai tuổi phải xa bố mẹ. Cô ấy cười và buông ra một câu khiến cả đời này anh chẳng bao giờ quên, rằng nó đâu phải con anh. Anh chẳng còn hơi sức để suy sụp, đứa cháu mà mẹ anh hôn hít trước khi nhắm mắt hóa ra là cháu của người ta. Anh bị lừa đã đành, lại khiến mẹ anh cũng bị lừa nốt.

Cô ấy dắt con đi theo nhân tình và cũng là cha của đứa bé. Tội nghiệp thằng bé lúc xa anh cứ khóc hết nước mắt gọi ba. Anh nhớ thằng bé đến gầy rộc, anh chơi với nó, cho nó ăn, dỗ nó ngủ, bảo thế sao chẳng thương chẳng nhớ. Anh bỏ việc ở thành phố và về quê với số vốn ít ỏi.

Lần đầu gặp chị, thấy cái dáng tần tảo của chị gánh rau đi chợ sớm anh đã có cảm giác thân quen. Chị chọn cho anh bó rau xanh non nhất rồi bày anh cách xào sao cho ngon. Chị đẹp mặn mà không trau chuốt, nhưng đôi mắt cứ buồn u uẩn dù nụ cười luôn thường trực trên môi.

Mấy bận đi chợ sớm, chị dừng lại trước cửa nhà anh, đưa cho anh bó rau anh thích. Đáng ra chị cũng có chồng, nhưng trong ngày cưới, khi chị chờ đợi để làm cô dâu thì chú rể không xuất hiện. Anh ta lừa chị, lừa cả gia đình chị. Bẽ mặt với làng xóm, lại bị gia đình chì chiết nên chị bỏ đi và đến lập nghiệp tại nơi này. Câu chuyện buồn của chị được người hàng xóm kể lại khiến anh thương chị hơn.

Hôm anh trúng gió, nếu chị không ghé qua đưa rau thì anh không biết mình sẽ ra sao. Chị bỏ gánh hàng, lục đục trong bếp tìm gạo nấu cháo cho anh. Ngượng ngùng chạm vào người anh để cạo gió. Anh nằm mê man đến trưa mới tỉnh.

Anh ngỏ lời thương chị. Lâu lắm chị mới dám đón nhận tình cảm của anh. Hai người về quê thưa chuyện với bố mẹ chị. Ông bà hối hận và thương chị nhiều, lại mừng vì chị đã tìm được bến đỗ. Anh nghĩ, nếu được gặp nhau ngay từ đầu, có lẽ cả hai sẽ không phải lãng phí những năm tháng của tuổi trẻ. Rồi nhận ra, chắc hẳn điều gì cũng có lý do của nó, bởi qua bao thăng trầm mới gặp được nhau, nếm nhiều bất hạnh khổ đau rồi nên cả hai sẽ trân trọng và nâng niu hạnh phúc này gấp bội.