Sống chết lấy người không yêu mình để rồi héo mòn trong "nấm mồ” hôn nhân

Tôi từng nghĩ chỉ cần tôi yêu anh và cố gắng thật nhiều là được, nhưng sau bao năm chung sống tôi vẫn không thể có được trái tim anh.

Sau 5 năm chung sống, tôi nghĩ ly hôn là giải pháp tốt nhất cho cả hai. Tôi cứ tưởng chỉ cần tôi yêu anh, chỉ cần tôi hết lòng vì gia đình là đủ. Có thể tôi biết nhưng chưa từng một lần dám tin hay thừa nhận: Chồng tôi, anh ấy không yêu tôi.
Tôi và anh gặp nhau khi tuổi đôi mươi, trái tim tôi gần như ngay lập tức yêu anh khi đó - chàng trai có dáng người mảnh khảnh với ngón đàn guitar điêu luyện và giọng hát mê hoặc lòng người. Khi đó, chúng tôi đều đang là sinh viên, tình cảm đầy si mê nồng nhiệt.
Song chet lay nguoi khong yeu minh de roi heo mon trong
Ảnh minh họa. 
Tôi đã theo đuổi anh, chính xác là như vậy. Tôi chăm lo cho anh từng ly từng tý, coi anh như không khí của mình. Anh không quá nồng nhiệt, cũng không quá vô tình, nó đủ để tôi tin rằng chúng tôi có thể ở bên nhau mãi mãi.
Trong suốt 3 năm quen nhau, tôi là người luôn yêu nhiều hơn, nói đúng ra là chạy theo anh. Còn anh, lúc ấm áp, lúc lạnh lùng băng giá. Nhiều lần, anh muốn rời xa tôi, nhưng là tôi đã bất chấp tìm mọi cách để giữ anh ở lại, bao gồm cả việc cố tình "bẫy" anh uống say để rồi tôi có bầu và phải cưới chạy.
Đám cưới, đó là điều tuyệt vời nhất tôi từng mơ mà có được. Anh không vui, cũng không tỏ ra buồn. Anh nói với mọi người: Tình yêu lúc này có lẽ không quan trọng bằng việc anh phải có trách nhiệm với tôi và đứa trẻ. Và thế, chúng tôi về chung một nhà. Đêm tân hôn, dù anh say đến mức chẳng thể làm thủ tục động phòng, tôi vẫn rơi nước mắt hạnh phúc khi nằm cạnh.
Tôi từng tưởng rằng, chỉ cần được sống với anh thôi là đủ, nhưng không phải. Tôi đã thực sự mong muốn nhiều hơn. Mong được anh hỏi han ân cần khi ốm, mong được anh chia sẻ những chuyện thường ngày, mong một vòng tay ôm lúc nửa khuya đêm lạnh, mong một câu trêu đùa tình tứ, mong được làm một người vợ được chồng yêu thương thực sự.
Nhưng bao năm sống bên nhau, mãi mãi tôi chẳng thể có được cảm giác ấy. Thế rồi, tôi phát hiện anh có bồ. Anh không che giấu, cũng không công khai chuyện đó, anh chỉ lặng lẽ, lạnh lùng, đi sớm về tối. Hàng tháng đưa cho tôi tiền lương để nuôi con như một thứ nghĩa vụ anh phải làm tròn.
Tôi vẫn chịu đựng, tôi nghĩ rằng, tình cảm của tôi sẽ lay chuyển được anh. Nhưng rồi, anh nói với tôi: "Em có thực sự hạnh phúc không? Chúng ta có nên tiếp tục cuộc sống như vậy? Anh xin lỗi, đáng ra từ đầu, anh nên dứt khoát..." Mỗi lời anh nói ra đều như dao đâm trực diện vào trái tim tôi.
Sau bao năm bên anh, tôi vẫn không thể có được trái tim người đàn ông ấy. Tôi không biết mình có nên cố gắng hay mạnh mẽ từ bỏ. Hiện tại, cuộc sống của chúng tôi thực sự nhạt nhẽo và nặng nề, thậm chí còn không bằng những người hàng xóm. Có lẽ tôi đã sai khi sống chết lấy bằng được một người không yêu mình.

Tâm sự rơi nước mắt của chàng trai chia tay người yêu cũ đi lấy chồng

Kết thúc chuyện tình 3 năm của mình với cô gái dành những ngày thanh xuân đẹp nhất bên chàng trai chẳng có gì trong tay, anh chàng gửi lời nhắn nhủ: “Em hãy sống tốt vào đấy, biết chưa?”.

Người yêu cũ luôn là mảng ký ức mà mỗi người muốn cất giấu tận thẳm sâu trái tim. Và nó lúc nào cũng là một danh xưng khó gọi tên, vì nó đi kèm với những kỷ niệm "không biết nên buồn hay nên vui".

Đau xót vì người yêu lừa dối “chưa quên tình cũ“

(Kiến Thức) - Trong một lần dùng điện thoại của anh, tôi đau đớn phát hiện ra mình bị người yêu lừa dối trắng trợn...

Tôi quen anh qua lời giới thiệu từ năm 2009, khi đó chúng tôi đang làm việc ở hai thành phố khác nhau. Qua thời gian tìm hiểu khá lâu, mãi tới cuối năm ngoái chúng tôi mới chính thức đính hôn.

Tình cảm của chúng tôi khá tốt, mặc dù là quen biết chủ yếu nói chuyện qua điện thoại, nhưng tôi tự cảm nhận hai chúng tôi có khá nhiều điểm chung. Thi thoảng tôi vẫn tới thăm anh, nhưng anh luôn tỏ ra rụt rè như có chuyện gì đang giấu giếm tôi. Một lần trước khi tôi quay trở về thành phố nơi tôi đang làm việc, anh nói với tôi sẽ hoãn thời gian cưới lại hai năm. Ban đầu tôi nghĩ là áp lực công việc và khoảng cách địa lý hiện tại chưa phù hợp. Lần đó chúng tôi đã cãi nhau, đó là lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau kể từ khi chính thức đính hôn.
Tôi bỏ về nơi làm việc, cuộc chiến tranh lạnh giữa chúng tôi bắt đầu. Anh ấy có gọi điện cho tôi nhưng không hề dỗ dành tôi. Về sau tôi mới phát hiện mình bị người yêu lừa dối rằng trên các trang mạng xã hội của anh vẫn còn chút lưu luyến không dứt với mối tình thời đại học. Sau khi biết nguyên nhân, tôi hiểu và tôn trọng anh hơn, vì khi đó tôi nghĩ anh là người tử tế nên mới như vậy. Tôi chủ động dành cho anh cơ hội, quan tâm anh để anh có thể chữa lành vết thương của mình.
Ảnh minh họa
 Ảnh minh họa

Những tưởng rằng với sự cố gắng của tôi, anh có thể vượt qua nỗi đau và đến với tôi. Nhưng trong một lần sử dụng máy điện thoại của anh, tôi đau đớn phát hiện ra rằng, anh vẫn nói chuyện với một cô gái khác. Câu chuyện của anh kể với người con gái kia cũng y hệt như câu chuyện anh kể với tôi. Tôi không hiểu do tôi nhẹ dạ cả tin hay do bản tính lăng nhăng của anh.

Hiện tại tôi không biết nên giải quyết thế nào về mối quan hệ giữa tôi và anh. Tôi phải đối diện với gia đình mình như thế nào? Tôi thực sự rất hoang mang vì anh là mối tình đầu của tôi, tôi nên chia tay anh hay tiếp tục chấp nhận “nỗi đau giả tạo” của anh?

Tôi phát sợ khi biết con người thực của em trong ngày cưới

Ngày cưới có lẽ là sự kiện đông vui hạnh phúc nhất của cuộc đời tôi, được đi bên người mình yêu còn gì mãn nguyện bằng.
 

Bố mẹ tôi là người của công việc, trong đầu họ lúc nào cũng chỉ có tiền và tiền. Từ nhỏ đến lớn tôi sống bên bảo mẫu nhiều hơn sống với bố mẹ. Bố mẹ chỉ có mình tôi là đứa con duy nhất vậy mà cũng chẳng có thời gian dành cho tôi. Sống trong cảnh thiếu tình thương của bố mẹ nên tôi khao khát sau này lấy vợ sẽ dành hết tình thương cho vợ và các con.