Quanh một chữ tiền

Vợ không hiểu, có những thứ còn quan trọng hơn tiền nong sẽ dần vuột khỏi tầm kiểm soát…

Vợ chồng thi thoảng cắn đắng nhau về chuyện tiền nong là thường, nhưng vợ chồng tôi không đến mức thiếu thốn gì mà vẫn bị chữ “tiền” làm hôn nhân rạn vỡ.
Sai lầm ban đầu là tôi đưa thẻ ATM cho vợ tự rút. Tiến thêm một bước, vợ giữ thẻ. Rồi vợ đổi mật khẩu. Tin nhắn của ngân hàng cũng đến… điện thoại vợ. Ngày lãnh lương, nhìn anh em đồng nghiệp tíu tít phấn khởi, tôi chỉ thấy lạc lõng đến buồn cười.
Chẳng người đàn ông nào vui nổi khi vợ diễn tuồng tiền ban gạo phát. "Anh ra ngoài có cần chi dùng gì nhiều đâu, mỗi ngày 100.000đ là quá dư rồi". Tính toán đã đời, vợ kết luận! Gần 40 tuổi, tôi lại sống trong tình trạng còn tệ hơn hồi học phổ thông được mẹ nuôi, bởi sáng sáng vợ phát lương, không bao giờ đưa dư một xu. Muốn lãnh “sỉ” theo tuần hay theo tháng để tiện sắp xếp chi tiêu, vợ cũng gạt phăng, không đồng ý.
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Vợ làm sao thế nhỉ? Trở nên quá tham lam, ham tiền? Có thể rộng rãi với bản thân và ky bo với người khác? Tôi đã suy nghĩ rất nhiều để tìm nguyên nhân, mà đành chịu. Thế gian, vô số đàn ông than phiền về việc bị vợ quản lý tiền nong, đâu phải riêng tôi. Nhưng giữa thời buổi này, một gã chồng ngày ngày ngửa tay nhận 100.000đ, dù cho hôm đó có việc gì cần kíp phải xài tiền cũng mặc kệ, thì chắc chỉ có mỗi mình tôi mà thôi.
Nhớ đầu năm rồi, tôi đi làm về, cố tình thử khoe với vợ cái bao lì xì 300.000đ được sếp tặng. Vợ không tịch thu như thói thường vẫn vậy, mà còn hào hứng bảo, đúng rồi, đó là lộc mà, phải để xài lấy hên chứ! Tôi chưa kịp ngạc nhiên, cứ ngỡ vợ đã bắt đầu thay đổi, ai dè… Ba ngày liền vợ lờ đi không phát lương!
Lập quỹ đen ư? Việc đó tất nhiên là không tránh khỏi. Càng không thấy gì áy náy hay có lỗi, bởi đâu phải tự dưng tôi muốn sống cảnh đối phó nhau như thế. Mỗi khi cần “giải trình” để có chút tiền đi giao tế, trả ơn trả lễ, trả nợ miệng này nọ, tôi không khỏi bực mình, rồi chán ngán thất vọng về cuộc hôn nhân của mình. Ngay cả việc muốn biếu mẹ ruột chút đỉnh thuốc thang, uống sữa, tôi cũng phải nhịn chi dùng cả nửa tháng mới có. Bao lần dở khóc dở mếu vì “hết đạn” ngay lúc cần kíp. Thế nhưng, dù biết cách ứng xử của mình với đồng tiền là không phù hợp, hoặc ít ra cũng làm cho chồng không cảm thấy thoải mái, hài lòng, vợ tôi nhất định không thay đổi. Chính thái độ cố chấp, bất cần của vợ khiến tôi chẳng còn tha thiết vun vén cho gia đình. Ai cấm tôi nghĩ, vợ chỉ muốn cầm tiền mà chẳng hề nghĩ tới cảm giác của người làm ra đồng tiền đã không có cơ hội được sử dụng thành quả, công sức do mình vất vả làm ra? Tôi lấy đâu ra động lực để mà tiếp tục cày bừa?
Mỗi cây mỗi hoa, từng gia đình có cách thống nhất xài tiền riêng, nhưng nếu thấy không hợp lý thì phải điều chỉnh. Cứ khăng khăng theo ý mình, bất kể người kia bất mãn thế nào, thì dù nghĩ mình nắm được đồng tiền là quản lý được tất cả, nhưng người vợ không hiểu, có những thứ còn quan trọng hơn tiền nong sẽ dần vuột khỏi tầm kiểm soát…

Mẹ chồng quyết mai mối cho nàng dâu thảo

Tôi muốn bắt rể nhưng con dâu tôi lại ngại vì sợ ngày lễ, tết thằng con tôi về thì đụng mặt nhau.

Tôi cũng là mẹ chồng. Tôi cũng có con dâu và cháu nội. Nhưng tôi không khắc nghiệt với con dâu, đúng hơn với đứa con dâu danh chính ngôn thuận mà tôi mang trầu cau cưới về.

8 năm trước, khi cháu nội tôi vừa tròn 1 tuổi thì con trai tôi bỏ theo người đàn bà khác. Nó nói thẳng với Hương, vợ nó: “Tôi không còn thương em nữa. Tôi có cuộc sống khác, với một người phụ nữ khác và ở nơi khác”. Vậy là nó đi, bỏ mặc vợ con cho tôi chăm sóc. Vợ nó sau khi khóc hết nước mắt, đã nói với tôi: “Số con không được làm con dâu của mẹ, thôi thì xin cho con làm con của mẹ chứ giờ mà về bên nhà cha mẹ con thì chẳng còn mặt mũi nào…”.

Từ đó tôi thương Hương như con gái ruột của mình. Những năm đầu, thằng con tôi đi biệt không về. Đến năm thứ ba, nó về nhân ngày giỗ ba nó và chỉ về một mình. Vợ sau của nó không có con, có lẽ vì vậy mà nó quay về. Con dâu tôi chỉ im lặng, không nói lời nào. Trong thâm tâm, tôi thầm mong chúng nó quay lại với nhau nhưng cũng không nói ra, nói vô.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Nhưng con dâu tôi rất chặt dạ. Dường như nỗi đau mà chồng nó gây ra quá lớn nên nó câm nín. Nó lầm lũi nuôi con, nuôi mẹ chồng, chẳng giao du với ai. Nhiều khi nhìn nó, tôi không cầm được nước mắt. Tôi nghĩ, giá mà nó thương ai thì tôi sẽ đứng ra gả nó như là con ruột của mình.

Thế nhưng suốt một thời gian dài, nó chẳng để ý ai. Cho đến khi tôi đưa Khôi, con trai của một người bạn cũ về nhà bảo nó: “Các con cứ tìm hiểu nhau thật kỹ, hợp nhau thì tiến tới, không hợp thì là bạn cũng tốt, mẹ không ép”.

Có lẽ đó là duyên phận nên hai đứa nảy sinh tình cảm với nhau. Tôi vui mừng không kể xiết và đã tính đến chuyện làm đám cưới cho chúng. Mọi chuyện đều suôn sẻ, chỉ có một rắc rối là tôi muốn bắt rể nhưng con dâu tôi lại ngại vì sợ ngày lễ, tết thằng con tôi về thì đụng mặt nhau. Nhưng gả đi thì cũng khó bởi tôi chỉ có một mình, con gái út thì đã đi lấy chồng xa. Cuối cùng con dâu tôi bảo: “Thôi mẹ à, con cứ ở vậy với mẹ như từ trước tới giờ, chồng con chi cho mệt”. Tôi gạt đi: “Không được. Mẹ sẽ kêu thằng Trung về, chuyện của con không thể chậm trễ vì đàn bà có thuở, có thì, lớn tuổi quá sẽ khó sinh nở”.

Thế nhưng thằng con tôi không về để ở nuôi mẹ mà về để quậy. Nó viện lý do hai vợ chồng nó vẫn chưa ly hôn nên nhất quyết không cho tôi gả vợ nó. “Con sẽ về với điều kiện vợ chồng con sum hợp. Mẹ là mẹ ruột của con, sao mẹ không bênh con mà lại bênh người dưng?”- nó hỏi gằn tôi.

Tôi nhìn thằng con, không tin vào tai mình: “Mày nói vậy mà nghe được hả? Bao nhiêu năm nay mày ở đâu?”. “Đàn ông năm thê, bảy thiếp là bình thường mà mẹ? Con bỏ con Dung rồi”. Dung là vợ sau của nó. Ăn ở với người ta bao nhiêu năm nay rồi, nói bỏ là bỏ sao? Tôi không ngờ mình lại đẻ ra một thằng con không ra gì như vậy. Tôi bảo nó: “Tao không cần mày về. Tao ở một mình cũng được nhưng tao nhất định gả con Hương cho thằng Khôi”.

Thế nhưng thằng con tôi lại làm mặt lỳ. Nó ở lại nhà và tuyên bố, nếu thằng Khôi lấy vợ nó thì sẽ có đổ máu.

Tôi không dám nói với Hương điều này vì lo con dâu tôi sẽ sợ nhưng thật sự lòng tôi đang bất an. Tôi không biết phải làm sao với thằng con bất hiếu, bất nghĩa của mình? Đây là thời buổi nào rồi mà nó còn dám nói đàn ông năm thê, bảy thiếp là bình thường? Đúng là thằng con trời đánh…


Chồng chỉ được phép… say vợ

Nhiệm vụ của tôi bây giờ chỉ được phép… say vợ, hết lòng vì gia đình, tuyệt đối không được ngó nghiêng. 

Tôi tin chắc rằng, trong cuộc đời người đàn ông từng lập gia đình, chẳng ai không lỡ một lần “say nắng”. Có người “say” túy lúy, có người “cảm nhẹ”. Nhưng dù say nắng một cách vô tình hay cố ý, là đã có tội với vợ, gây ra cảnh gia đình xào xáo, tệ hơn là dẫn đến ly hôn.

Tôi say nắng khoảng nửa năm thì bị vợ phát hiện. Hoàn cảnh đưa đẩy tới cơn say rất tình cờ (không phải tôi ngụy biện). Lúc đó, tôi luôn dặn lòng: phải kín đáo, đàn ông “cảm nắng” cho đời thêm… ý nghĩa, miễn sao có trách nhiệm với vợ con, là được.

Phụ nữ vốn nhạy cảm. Ngày phát hiện chuyện động trời của tôi, cô ấy như người điên, không biết kiềm chế từ lời nói đến hành động. Tôi hoàn toàn thông cảm với cú sốc của vợ. Nhưng phụ nữ vốn dễ mềm lòng. Tôi vỗ về, an ủi, dần vợ cũng nguôi. Sau sự cố đó, trong khi tôi trở nên chỉn chu hơn, cố gắng bù đắp tình cảm cho vợ, tích cực sửa chữa lỗi lầm, thì vợ tôi trở thành kẻ “nổi loạn”. Cô ấy không còn chăm lo gia đình như trước, siêng ra ngoài và thường về trễ, thậm chí còn biết ăn nhậu, nói năng bỗ bã, hồ đồ…

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Tôi lại một lần nữa phải khuyên răn, nhận lỗi về mình, vì tôi biết vợ không phải bỗng dưng trở thành người tệ như thế. Cô ấy lại một lần nữa mềm lòng vì tôi. Có thể tôi khéo ăn nói, hay vì những hành động chuộc lỗi của tôi là thành tâm, nên cô ấy đã chọn con đường sống tích cực hơn. Tôi âm thầm quan sát, thấy vợ ăn mặc đẹp hơn trước, biết nấu những món ăn ngon, biết làm đẹp vì chồng, chăm sóc con cái tốt hơn… Với tôi, đó là những tín hiệu vui, vì vợ đã “bật đèn xanh” xí xóa lỗi lầm của chồng. Nhiệm vụ của tôi bây giờ chỉ được phép… say vợ, hết lòng vì gia đình, tuyệt đối không được ngó nghiêng. Điều đó có thể khó khăn với không ít đàn ông, nhưng với tôi, được “bình yên” sau một lần lỡ dại đã là may mắn. Đôi lúc tôi thầm nghĩ, một lần say nắng của tôi coi vậy mà “được việc”, bởi sau sự cố ấy, chúng tôi biết trân trọng nhau hơn, biết phấn đấu và sống ý nghĩa hơn.

Dù ai cũng biết “say nắng” là đang lao vào trò chơi nguy hiểm, đầy rủi ro, là chỉ có “mất” chứ không có “được”. Nhưng tôi tin rằng, trường hợp của tôi không phải là cá biệt, “say nắng” mà còn làm cho cuộc sống gia đình hạnh phúc hơn lên là điều… không tưởng. Có người bảo, vì tôi dẻo miệng, vì tôi biết sửa sai, vì vợ tôi vị tha, vì cô ấy vẫn còn yêu chồng, thương con… Tôi nghĩ, vì gì đi nữa, đã dám làm sai thì phải dám sửa sai, đâu thể để say nắng đến nỗi đánh mất hạnh phúc gia đình. Mấy ông bạn nhậu cứ nhìn tôi nửa đùa nửa thật: “Tao sẽ thử một lần say nắng, dù phép thử ấy có phần quá trớn, biết đâu hạnh phúc sẽ trở nên tươi mới hơn”. Tôi can họ, bởi cực chẳng đã mới say nắng, thiếu gì cách làm mới hạnh phúc của mình mà phải lao đầu vào trò chơi may ít, rủi nhiều ấy…

Có nên kiểm soát chồng bằng tiền?

Khi hai người có những mục tiêu chung phải phấn đấu để vun vén cho gia đình, chắc chẳng anh chồng nào nỡ mang tiền… cho gái!

Câu chuyện tiền nong trong mối quan hệ hôn nhân, hình như chưa bao giờ là chuyện cũ.

Cách đây vài tháng, lớp đại học của tôi tổ chức 10 năm ngày ra trường. Cuối màn ăn uống, cả lớp thống nhất mỗi người nộp vào quỹ một khoản tiền, vừa để chi trả cho bữa ăn hôm đấy, vừa để làm một quỹ dự phòng để thăm hỏi lẫn nhau. Một câu bạn tôi mở ví ra, móc tay vào trong ngăn trong cùng, rất khuất của chiếc ví, moi ra vài tờ năm trăm ngàn cuộn nhỏ, rồi vuốt thẳng đưa cho cô bạn thủ quỹ trong tiếng trêu đùa của bạn bè. Cậu cười cười giải thích, quỹ đen, phải cất thật kỹ để vợ không tìm thấy…

Từng là bạn khá thân của cậu, tôi đã từng gặp người yêu của cậu hồi ấy, và cũng được nghe kể nhiều. Tôi biết vợ cậu là người “ghê gớm”. Từ hồi sinh viên, mới chỉ yêu nhau, tiền làm thêm gia sư hàng tháng của cậu đã bị nàng giữ hết, thậm chí, thỉnh thoảng đi chơi với bạn, cậu vẫn phải xòe tay xin tiền người yêu. 10 năm sau, tình hình có vẻ chẳng mấy thay đổi.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Chi tiết ấy khiến tôi nhớ, cũng có lần mẹ bảo tôi, tiền nong là phải giữ cho thật kỹ, bắt chồng phải đưa hết tiền, rồi phải đứng tên hết các sổ tiết kiệm. Mẹ bảo, đừng để cho chồng thoải mái tiền nong quá, nó nhiều tiền sẽ sinh ra nhiều chuyện phức tạp, gái gú, ăn chơi, rồi đến lúc đấy, đã mất chồng lại mất cả tiền. Có lẽ chuyện quản tiền của chồng không phải là chuyện lạ, nó là kinh nghiệm ở nhiều gia đình, được mẹ truyền cho con gái.

Thú thật, tôi không phải tuýp phụ nữ có khả năng quản lý chồng theo cách của mẹ. Tôi cho rằng, tình yêu phải dựa trên sự chia sẻ và tin tưởng lẫn nhau. Như cậu bạn tôi chẳng hạn, cuối cùng cũng tìm được cách để “qua mặt” vợ – nhét tiền vào góc khuất nhất của chiếc ví. Một người đàn ông, khi họ muốn qua mặt vợ, thì chuyện lập một tài khoản ngân hàng khác, thậm chí mua một ngôi nhà khác, ăn ở với một người phụ nữ khác mà vợ vẫn hoàn khoàn không biết – có lẽ không phải là chuyện quá khó làm! Mà nói chung, khi ai đó cố tình giấu diếm điều gì, chắc cũng không dễ dàng phát hiện, nhất là khi những người phụ nữ vốn đã quá bận rộn với cửa nhà, bếp núc, con cái, công việc.

Tôi với chồng chọn cách ứng xử khác với tiền. Chúng tôi cùng công khai thu nhập, vạch rõ những khoản phải chi tiêu hàng tháng, nếu còn dư, thì để dành (có thể để trong tài khoản của vợ, hoặc chồng đều được) cho những mục tiêu dài hạn đã thống nhất. Mục tiêu của chúng tôi lúc đầu chỉ là làm sao trả hết các khoản nợ mà chồng đã vay hồi làm nhà, trước khi lấy vợ. Rồi những mục tiêu nhỏ, là cả nhà mỗi năm đi du lịch được hai lần. Và giờ, khi nợ nhà đã hết, chúng tôi lại đang lên mục tiêu mua một cái ô tô để chở con đi học lúc mưa, lúc nắng… Cứ như thế, cuộc sống trôi qua khá suôn sẻ, chưa khi nào chúng tôi phải cãi nhau về tiền.

Thẳng thắn, minh bạch trên tinh thần chia sẻ, tôi vẫn nghĩ đó là cách hay nhất để ứng xử với tiền. Và khi hai người có những mục tiêu chung phải phấn đấu để vun vén cho gia đình, chắc chẳng anh chồng nào nỡ mang tiền… cho gái!