Có nên kiểm soát chồng bằng tiền?

Khi hai người có những mục tiêu chung phải phấn đấu để vun vén cho gia đình, chắc chẳng anh chồng nào nỡ mang tiền… cho gái!

Câu chuyện tiền nong trong mối quan hệ hôn nhân, hình như chưa bao giờ là chuyện cũ.
Cách đây vài tháng, lớp đại học của tôi tổ chức 10 năm ngày ra trường. Cuối màn ăn uống, cả lớp thống nhất mỗi người nộp vào quỹ một khoản tiền, vừa để chi trả cho bữa ăn hôm đấy, vừa để làm một quỹ dự phòng để thăm hỏi lẫn nhau. Một câu bạn tôi mở ví ra, móc tay vào trong ngăn trong cùng, rất khuất của chiếc ví, moi ra vài tờ năm trăm ngàn cuộn nhỏ, rồi vuốt thẳng đưa cho cô bạn thủ quỹ trong tiếng trêu đùa của bạn bè. Cậu cười cười giải thích, quỹ đen, phải cất thật kỹ để vợ không tìm thấy…
Từng là bạn khá thân của cậu, tôi đã từng gặp người yêu của cậu hồi ấy, và cũng được nghe kể nhiều. Tôi biết vợ cậu là người “ghê gớm”. Từ hồi sinh viên, mới chỉ yêu nhau, tiền làm thêm gia sư hàng tháng của cậu đã bị nàng giữ hết, thậm chí, thỉnh thoảng đi chơi với bạn, cậu vẫn phải xòe tay xin tiền người yêu. 10 năm sau, tình hình có vẻ chẳng mấy thay đổi.
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Chi tiết ấy khiến tôi nhớ, cũng có lần mẹ bảo tôi, tiền nong là phải giữ cho thật kỹ, bắt chồng phải đưa hết tiền, rồi phải đứng tên hết các sổ tiết kiệm. Mẹ bảo, đừng để cho chồng thoải mái tiền nong quá, nó nhiều tiền sẽ sinh ra nhiều chuyện phức tạp, gái gú, ăn chơi, rồi đến lúc đấy, đã mất chồng lại mất cả tiền. Có lẽ chuyện quản tiền của chồng không phải là chuyện lạ, nó là kinh nghiệm ở nhiều gia đình, được mẹ truyền cho con gái.
Thú thật, tôi không phải tuýp phụ nữ có khả năng quản lý chồng theo cách của mẹ. Tôi cho rằng, tình yêu phải dựa trên sự chia sẻ và tin tưởng lẫn nhau. Như cậu bạn tôi chẳng hạn, cuối cùng cũng tìm được cách để “qua mặt” vợ – nhét tiền vào góc khuất nhất của chiếc ví. Một người đàn ông, khi họ muốn qua mặt vợ, thì chuyện lập một tài khoản ngân hàng khác, thậm chí mua một ngôi nhà khác, ăn ở với một người phụ nữ khác mà vợ vẫn hoàn khoàn không biết – có lẽ không phải là chuyện quá khó làm! Mà nói chung, khi ai đó cố tình giấu diếm điều gì, chắc cũng không dễ dàng phát hiện, nhất là khi những người phụ nữ vốn đã quá bận rộn với cửa nhà, bếp núc, con cái, công việc.
Tôi với chồng chọn cách ứng xử khác với tiền. Chúng tôi cùng công khai thu nhập, vạch rõ những khoản phải chi tiêu hàng tháng, nếu còn dư, thì để dành (có thể để trong tài khoản của vợ, hoặc chồng đều được) cho những mục tiêu dài hạn đã thống nhất. Mục tiêu của chúng tôi lúc đầu chỉ là làm sao trả hết các khoản nợ mà chồng đã vay hồi làm nhà, trước khi lấy vợ. Rồi những mục tiêu nhỏ, là cả nhà mỗi năm đi du lịch được hai lần. Và giờ, khi nợ nhà đã hết, chúng tôi lại đang lên mục tiêu mua một cái ô tô để chở con đi học lúc mưa, lúc nắng… Cứ như thế, cuộc sống trôi qua khá suôn sẻ, chưa khi nào chúng tôi phải cãi nhau về tiền.
Thẳng thắn, minh bạch trên tinh thần chia sẻ, tôi vẫn nghĩ đó là cách hay nhất để ứng xử với tiền. Và khi hai người có những mục tiêu chung phải phấn đấu để vun vén cho gia đình, chắc chẳng anh chồng nào nỡ mang tiền… cho gái!

Oái oăm vợ thành bồ, bồ thành vợ

Chị từng ở vị thế "bà chủ" đi hỏi tội kẻ dám cướp chồng mình và giờ đây lại lén lút qua lại với anh như kẻ trộm.

Thành "phòng nhì" của chồng cũ

Kết thúc tất yếu

Lớp vỏ lãng mạn của một mối tình cứu rỗi rơi xuống, Thu đối mặt với sự thật phũ phàng của một người chồng nghiện ngập, bê tha, bạc nhược…

Bạn học thời đại học đến chơi nhà sau gần mười năm ra trường. Cuộc trò chuyện đang vui chợt chùng xuống khi đột nhiên bạn hỏi: Bồ còn nhớ anh Văn, chồng nhỏ Thu không?

Làm sao lứa đàn em chúng tôi ngày ấy có thể quên được anh Văn. Ngày đó, trong khu nhà trọ của chúng tôi, anh Văn luôn là một đề tài thú vị. Anh cao to, đẹp trai, thông minh. Sự thông minh của anh được khẳng định bằng câu chuyện đồn thổi mà chúng tôi cũng chẳng kiểm chứng được, là anh đã ba lần bị đuổi học rồi ba lần vác lều chõng đi thi, lại đậu vào trường. Tuy nhiên, cái sự nổi tiếng của anh không phải là từ đó mà là từ việc chúng tôi chưa từng thấy một con ma men nào cỡ như anh. Ba lần bị đuổi học của anh nghe đâu cũng từ chuyện nhậu. Giờ nghe đến tên anh là tôi hình dung ngay một anh chàng thường xuyên đi đứng xiêu vẹo trên hành lang khu nhà trọ dài mấy chục mét, áo nhét nửa trong nửa ngoài, ánh mắt lờ đờ, vô hồn.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Bạn kể: Hôm rồi tao gặp anh Văn đang ngồi xin ăn ở cổng chợ… Tôi ngạc nhiên ngẩn cả người, hỏi dồn: “Sao lại như thế? Còn nhỏ Thu đâu?” Nhỏ Thu là bạn học cùng năm với tôi, gần như là hoa khôi của khóa học. Không chỉ xinh đẹp, Thu còn khiến khối người phải ngước nhìn vì bố là giám đốc một công ty xuất nhập khẩu thủy sản lớn ở miền Tây. Nhập học chưa được ba tháng, cả khóa sửng sốt khi nghe Thu phải lòng anh Văn. Đó có lẽ là kiểu mẫu của một tình yêu lãng mạn trong tiểu thuyết: tiểu thư phải lòng anh chàng nhà nghèo.

Thật tình chúng tôi cũng chẳng hiểu nổi Thu yêu anh vào lúc nào, vì gần như anh say xỉn 24/24. Từ lúc quen Thu, thỉnh thoảng mới thấy anh tỉnh táo một chút; nhưng hình như rượu đã ngấm vào máu nên nhìn anh lúc nào cũng lờ đờ, ngây ngây, dại dại. Có lẽ Thu nghĩ đó chính là cái vẻ phiêu lãng của một… nghệ sĩ chăng? Đang sống tại nhà một người quen của ba mẹ, Thu dọn tới ở hẳn trong khu nhà trọ cùng với anh Văn.

Chuyện tình của Thu và anh Văn ngày đó không ai là không biết. Ba má Thu đã lên tận trường, tận nhà trọ làm dữ, bắt con gái phải rời xa con ma men. Nhưng tình yêu vốn là thế, càng cấm đoán thì người ta càng yêu nhau, càng có cảm tưởng mình đang có một điều gì đó lớn lao lắm phải bảo vệ. Thu yêu anh Văn vì những ảo tưởng anh là người tài năng cũng có, vì bị cấm cản cũng có và cả vì những van xin, thề thốt sẽ thay đổi của anh khi tỉnh táo. Nó cảm thấy nó là người duy nhất làm chỗ dựa cho anh trên cuộc đời này. Đôi khi dù phát điên với những cơn say triền miên của anh, vì hết lần này đến lần khác anh vét sạch tiền trong túi nó đi nhậu, nhưng rồi nó vẫn cứ bị níu lại bên anh.

Rồi Thu có thai. Cái thai buộc gia đình nó miễn cưỡng nhìn nhận anh sau một đám cưới nhỏ. Đứa con ra đời giúp anh thay đổi hẳn. Anh ngừng uống rượu, chấm dứt cảnh sống vật vờ để chăm sóc vợ con. Dù được bố mẹ chấp nhận, nhưng Thu biết rất rõ là không nên đưa chồng con về nhà cha mẹ mình. Nó cũng chưa thật sự tin tưởng vào sự thay đổi của chồng. Ngày đó, thỉnh thoảng thấy cảnh anh Văn bế con, nựng con, chở Thu đi siêu thị, chúng tôi đã vội mừng…

Bốn năm đại học cũng là bốn năm chúng tôi chứng kiến cuộc sống nheo nhóc, khổ sở của Thu sau đó. Vợ chồng Thu xung đột quanh năm vì chuyện nhậu của anh. Chúng tôi chỉ có thể giúp Thu bằng cách những khi anh Văn say thì bế thằng bé về phòng, cho nó ăn, chơi với nó và ru nó ngủ. Bố mẹ Thu không còn muốn nhìn tới vợ chồng con gái nữa. Họ cung cấp tiền cho Thu thông qua… tôi. Tôi luôn được nhờ cậy giữ tiền họ gửi, giả vờ cho Thu mượn những khi nó bị chồng vét sạch không còn một đồng mua sữa cho con. Lớp vỏ lãng mạn của một mối tình cứu rỗi rơi xuống, Thu đối mặt với sự thật phũ phàng của một người chồng nghiện ngập, bê tha, bạc nhược…

Giờ Thu ở đâu, khi anh Văn đã đi đến cái kết cục được báo trước mà nhỏ bạn vừa kể? Nghe đồn cuối cùng Thu cũng bỏ được anh sau những cố gắng vô vọng giúp anh bỏ rượu. Bố mẹ nó thực hiện một cuộc giải thoát ngoạn mục cuối cùng cho con gái của họ: cho Thu đi du học nước ngoài. Thằng bé được ông bà nuôi. Anh Văn tất nhiên bị đẩy ra đường. Chẳng còn ai bấu víu, anh tuột xuống tận đáy cuộc sống. Chẳng thiên thần nào có thể cứu được anh, nếu chính anh không có nghị lực và can đảm để cứu lấy mình.

Phát hiện chồng có “tình mỳ ăn liền” nhờ... tán gẫu

Càng đọc tôi càng hoa cả mắt vì những dữ liệu cô ấy đưa ra sao giống với chồng mình kinh khủng.

Buổi trưa hôm ấy, mấy chị em trong phòng tôi hì hụi cắm mặt vào máy tính rồi bàn tán xôn xao. Chủ đề quá nóng: Tình một đêm. Tôi đang mải nghiên cứu công thức làm bánh nên không mấy quan tâm. Tới khi các cô gái trong phòng ồ lên: "Phải công nhận gã đấy quá cao thủ tình trường" thì tôi mới bắt đầu để ý tới câu chuyện của họ.

“Vân, em gửi link cho chị xem mấy chị em đang đắm đuối anh cao thủ tình trường nào thế?”. Con bé gửi qua chat cho tôi link một diễn đàn với chủ đề tình một đêm đang được các anh chị em mổ xẻ tơi bời.

Câu chuyện của "chủ thớt" rất hấp dẫn về việc cô ấy bị một gã dụ tình một đêm ngon như không thế nào. Giờ cô ấy muốn xí xóa chuyện ấy mà không được mặc dù gã kia đã cắt liên lạc. Họ chỉ là đối tác tình cờ trong một phi vụ hợp tác làm ăn....

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Thế nhưng càng đọc tôi càng hoa cả mắt vì những dữ liệu cô ấy đưa ra sao giống với chồng mình kinh khủng. Cô ấy tả gã đàn ông từng tình một đêm ấy giống tới 99% chồng tôi. Cũng cùng là kỹ sư công nghệ thông tin, cùng thời gian địa điểm chồng “xin phép” đi công tác tháng trước, cùng ánh mắt, cùng mái tóc, cùng vóc dáng, cùng chiếc áo bị con dây mực giặt mãi không sạch và cùng cả một câu mà anh từng thủ thỉ với tôi khi “thăng hoa”.

Trong khi các cô đồng nghiệp càng bình luận sôi nổi thì tôi tối tăm mặt mày, cảm giác như tụt xuống tận địa ngục. Tôi cố gắng biện minh với ý nghĩ chắc có người đàn ông khác giống hệt chồng mình. Nhưng làm sao giống tới từng chi tiết như thế?. Làm sao anh ta cũng có cái áo hàng độc mà tôi mua tặng chồng trong một chuyến đi Thái Lan và vết mực đúng vị trí tay áo?. Và nhất là câu thủ thỉ độc quyền của chồng khi trên giường với tôi?. Tại sao anh ta lại “dám” giống chồng tôi tới thế.

Khi máu nóng bốc lên tới đầu thì tôi lại đọc thấy phần cập nhật của chủ topic rằng từ lần đó gã kia không liên lạc lại lần nào. Thông tin ấy phần nào giúp tôi hạ nhiệt với cái ý nghĩ "thôi coi như chồng mình vớ vẩn qua đường", cho đỡ đau đớn.

Chiều hôm ấy tôi về nhà sớm với bao nhiêu ý định truy tìm nốt dấu vết tình một đêm của 1% còn lại. Tôi cố gắng nấu một bữa cơm tử tế và đợi chồng về. Anh trở về nhà vẫn bình thản như thường.

Nhìn bộ mặt hồn nhiên... vô số tội của chồng khiến tôi càng bực bội. Vừa ăn cơm tôi vừa giả vờ hỏi chuyện. Lấy hết sự bĩnh tĩnh để không gào thẳng vào mặt chồng những gì bức bối nhất, tôi lần theo những dữ liệu của nhân vật bị ám ảnh bởi tình một đêm trên diễn đàn. Câu hỏi cuối cùng khiến tôi sụp đổ hoàn toàn vì 1% còn lại đã được khẳng định. Mặt chồng tôi biến sắc, bối rối và quát át tôi khi tôi chốt hạ với câu: “Tối hôm anh đi công tác ở Nha Trang, bạn em đã nhìn thấy một người mặc cái áo cam giống hệt anh đi cùng một phụ nữ rất vui vẻ”.

Thế là đã rõ. Liệu tôi có nên bỏ qua cho anh khi dám phản bội tôi với cái thứ tình một đêm kia không? Liệu ngoài cô kia anh đã “tình một đêm” với bao nhiêu đồng nghiệp, đối tác khác?. Công việc của chồng tôi là thực hiện các dự án về mạng tại các khu du lịch, resort nên có quá nhiều cơ hội để xa nhà và “khuất mắt trông coi”. Tôi sẽ chấp nhận để chồng phản bội không thương tiếc trong những chuyến công tác liên miên?.