Nước mắt của nàng dâu bị bố chồng “hành” khủng khiếp hơn cả mẹ chồng

Mẹ chồng "hành" nàng dâu nghe đã nhiều, nhưng có những bố chồng hành hạ con dâu còn "bẩn tính" hơn cả đàn bà.

Chị Lê Thị Hòa (Hà Nam) nước mắt ngắn nước mắt dài kể chuyện bị bố chồng soi còn khủng khiếp hơn cả mẹ chồng, dù chị đang bụng bầu vượt mặt và chồng thì đi công tác xa.
Khi chị về nhà chồng, ngay lập tức mẹ chồng chuyển giao "quyền bính" cho con dâu và lên thành phố ở với vợ chồng con gái. Chồng thì đi làm cả ngày, tối mới về ăn cơm, thi thoảng lại đi công tác. Chị đi làm cách xa nhà nhưng buổi trưa vẫn phải về lo cơm cho bố chồng, và tối thì phải nấu nướng ăn uống trước 19 giờ.
Về bố chồng, chị Hòa chưa thấy người đàn ông nào nhỏ mọn, thích chỉ đạo và hay chửi bới như thế. Ông rất giỏi bới lông tìm vết làm khó chị. Mỗi khi ngồi ăn cơm, uống trà bao giờ ông cũng phải đưa chén/bát lên ngửi xem rửa có sạch không, còn mùi nước rửa bát không. Ngồi xuống chõng tre, hay tràng kỷ là ông phải di tay xem có bụi không... và như thế chị Hòa chẳng bao giờ làm ông hài lòng.
Nuoc mat cua nang dau bi bo chong “hanh” khung khiep hon ca me chong
Bố chồng quá ghê gớm khiến nàng dâu như sống trong địa ngục. Ảnh minh họa. 
Có lần đi làm về muộn, chị tất bật cơm nước bưng lên thì bố chồng múc ngay muôi canh đưa lên miệng húp "soạt" một cái và bị phỏng miệng. Chỉ có thế thôi mà ông giận dữ ném bát xuống nhà, rồi lèm bèm "tội" con dâu về muộn... làm bữa ăn mất cả ngon.
Ngày nào cũng có những chuyện không vừa ý khiến ông phải la mắng, chửi bới... Chị Hòa không thể yêu quý bố chồng, nhưng luôn nhủ rằng "phải nhịn" cho cửa nhà êm ấm, nuốt hờn tủi và thầm mong chồng sớm thu xếp để ra ở riêng, kẻo có chuyện gì xảy ra thì chị sẽ là người thiệt thòi nhất.
Có lần chị mang việc về nhà làm tối, nên không kịp dọn dẹp, giặt giũ quần áo. Tới khuya bố chồng đã la hét om sòm vì bỏ bễ việc nhà. Dù chị Hòa giải thích là: "Tối nay con quá bận việc, mai sẽ làm..." thì ông tru tréo chửi bới và bắt con dâu phải làm ngay không thì không ngủ yên được với ông, còn bắt con dâu giặt tay chứ đừng có giặt máy vì tốn điện nhà ông. Ông còn sa sả mắng chị hỗn láo, bố chồng nói mà dám mở miệng cãi... 
Chuyện bố chồng nàng dâu càng tệ hơn khi ông nghe phong thanh bố mẹ đẻ chị Hòa làm giấy tờ chia thừa kế ngôi nhà và cho chị sổ tiết kiêm 300 triệu đồng, mà không có tên chàng rể là con trai ông. Thế là ông gầm rú bảo bố mẹ chị châm ngòi để "chúng nó ly hôn". Rồi ông xúi bẩy con trai phản ứng với bố mẹ vợ đã "không coi rể là gì", rồi bắt con dâu nghỉ làm ở nhà lo phận sự làm dâu", rằng ông đã "bỏ tiền mua mâm phải đâm cho thủng...".
Đỉnh điểm là cả tuần nay công ty nhận hàng muộn, đã thế trở trời chị Hòa sổ mũi, nhức đầu suốt mà vẫn phải hầu hạ dạ vâng bố chồng. Tối đó cơm nước xong xuôi, chị vừa uống thuốc và lơ mơ ngủ thì bố chồng tông cửa xông vào ném cái áo sơ mi vào mặt chị và chửi bới om sòm chỉ vì chị để cái áo bị nhăn nhúm, không là lượt cho ông, rằng "Bố mẹ mày không chịu dạy tử tế đã cho mày đi lấy chồng…". 
Đang mệt mỏi rã rời, nghe bố chồng lôi bố mẹ mình ra chửi, cộng với bức xúc bấy lâu nay phải chịu chị Hòa bèn đứng phắt dậy, cầm cái áo ném xuống đất và đáp lại: "Con chỉ hầu bố được đến thế thôi. Chưa hài lòng thì từ nay bố tự đi mà làm". Ngay lập tức chị Hòa bị bố chồng tát nổ đom đóm mắt và bị túm tóc đập liên tiếp đầu chị vào tường. Bản năng tự vệ và bị đòn đau, cộng với những ức chế dồn nén khiến chị điên cuồng thúc mạnh vào người bố chồng và ông lăn đùng ra giãy đành đạch...
Bố chồng chị Hòa lồm cồm bò dậy gọi điện cho chồng chị Hòa bắt về gấp. Chị Hòa bị chồng đuổi ra khỏi nhà dù đang mang thai với lý do: "Chỉ có con dâu láo toét mới đánh bố chồng".
Thoát khỏi nhà chồng chị Hòa như thoát khỏi địa ngục. Hơn 3 năm chị mới được ngủ một giấc êm ấm, an toàn, thư thái. Chị chỉ thương đứa con trong bụng chưa ra đời đã không có một gia đình trọn vẹn. Chị hận bố chồng thấu xương, chị giận chồng chỉ nghe bố mà chẳng cần biết đúng sai và muốn ly hôn, chứ nhất định không trở về ngôi nhà có ông bố chồng quái đản ấy.
Sau khi ly hôn chồng chưa một lần hỏi han, trợ cấp cho con, nhưng chị Hòa thấy may mắn vì mình bị đuổi, chứ để chị tự quyết định rời đi thì không biết tới bao giờ mới thoát khỏi "địa ngục" nhà chồng.

Lần đầu ra mắt, bố chồng tương lai đã làm tôi toát mồ hôi hột

Những lời nói và cả hành động của bố chồng tương lai tối đó thực sự làm tôi choáng váng.

Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình khá giả. Vì được bố mẹ chăm chút, cưng chiều từ bé nên cuộc sống của tôi đến giờ toàn màu hồng. Từ nhỏ đến lớn, bố mẹ không bắt tôi làm bất cứ điều gì, không để bất cứ ai bắt nạt tôi và hầu như mọi nhu cầu của tôi đều được thỏa mãn.

Bố chồng sợ bẩn bắt con dâu ngày quét nhà 4 tầng vài lần

Một ngày bố chồng bắt em phải quét cái nhà 4 tầng 2 lần vì sợ bẩn. Ông chả ngại con dâu đang bầu bí mà vẫn cứ sai đi lau chùi.

Em là người Bắc, lấy chồng ở miền Nam. Trước đây em thi Đại học trong Sài Gòn, ra trường rồi làm luôn ở đó nên mới quen anh.

Chồng em quê gốc ở Nam Định nhưng cả gia đình đã chuyển vào Sài Gòn sống từ lâu. Giờ ở quê nhà anh toàn họ hàng xa, mọi người hi hữu mới về quê 1 lần.

Thực ra hồi đầu biết em yêu anh, gia đình cũng cấm đoán ghê lắm. Vì em cưới chồng ở đó là tập xác định sống miết trong ấy. Nhưng nói thì dễ, bỏ thì khó. Tụi em yêu nhau và cũng lỡ có bầu nên buộc phải cưới. Em lấy cái cớ nhà anh gốc ở Nam Định thì cũng sẽ có lúc anh về để thuyết phục bố mẹ đừng ép em bỏ thai.

Bo chong so ban bat con dau ngay quet nha 4 tang vai lan
 
Mẹ chồng em mất cách đây đã 3 năm, chị gái anh thì đã đi lấy chồng. Nên sau khi cưới xong, chúng em ở chung với bố chồng trong Sài Gòn. Ông năm nay mới ngoài 60 nhưng còn khỏe và yêu thương con cháu. Nhưng ông lại phải cái thói gia trưởng, kỹ tính. Tiếng là không phải sống chung với mẹ chồng nhưng em ở với bố chồng cũng chẳng thoải mái gì.

Đến bữa ăn ông cấm không cho ai hé răng nửa lời, tivi cũng chả được xem vì cho rằng làm thế là mất lịch sự. Mấy tháng đầu em nghén quá không ăn uống được, ông không cho ngồi chung mâm cơm nữa mà bắt ra ăn riêng chỉ vì: “Ăn uống dù thích hay không cũng phải cố mà nhai cho ngon miệng, cứ trệu trạo như thế làm người khác cũng mất hứng ăn”.

Một ngày bố chồng bắt em phải quét cái nhà 4 tầng 2 lần vì sợ bẩn. Ông chả ngại con dâu đang bầu bí mà vẫn cứ sai đi lau chùi. Nói thuê giúp việc thì ông bảo: “Mất tiền lại làm chả được như ý mình, việc nhà tốt nhất không nên phiền lụy người ngoài”.

Đó là chưa kể hôm nào nghỉ làm em còn thấy sợ ở nhà, vì không bao giờ được nghỉ ngơi. Sáng em vẫn phải dậy từ 5h như mọi ngày để dọn dẹp và chuẩn bị đồ ăn sáng. Mới thư thư tay được lúc tới 8h ông đã giục đi chợ nấu cơm trưa ngay, chiều thì từ 3h đã rậm rịch nấu nướng bữa tối. Bố chồng em rảnh quá, thành thử lúc nào cũng sợ con cháu đi chợ nấu nướng muộn. Có khi đang ăn bữa trưa ông đã hỏi: “Chiều nay tính nấu cái gì?” luôn rồi.

Còn quần áo cứ giặt xong là phải phơi ngay. Ông không cho phép được phơi qua đêm vì sợ sương lạnh. 1 lần em bận công việc phải lên cơ quan sớm nên bấm máy giặt đấy mà vẫn chẳng đợi để phơi trước khi đi làm được. Chiều tối vừa về đến nhà em đã bị ông la lười nhác, ỷ lại. Em dựng cái xe ngay đấy rồi vội vàng lên tầng lôi đống quần áo ra đi phơi ngay mới dám xuống nhà nấu nướng tiếp. Trong khi ông ở nhà cả ngày, thừa biết con cháu bận mà cũng chẳng chịu phụ chút gì.

Cũng có khi chồng em nói nhưng ông vặn lại ngay: “Tao là bố mày hay là em mày mà mày sai? Nhà đầy con cháu mà bắt ông đi làm ba cái thứ vớ vẩn đấy à!”.

Cũng vì bố chồng khắt khe như thế nên em sợ ở cữ tại nhà. Em kiếm cớ ở lại không có ai chăm nên từ tháng thứ 7 đã xin về nhà ngoại sinh con.

Đúng là chả ở đâu cho bằng nhà mình. Em về ngoại đời như được lên tiên, chả phải động tay làm việc gì. Mỗi ngày được ngủ nướng và ăn uống không sợ bị kêu, làm gì cũng không ngay ngáy có bố chồng sau lưng soi xét…

Em sinh thường được 1 thằng cu 3,2kg, cả nhà ai cũng mừng. Từ ngày có cháu hầu như tối nào ông cũng bắt chồng em điện ra hỏi thăm 2 mẹ con. Tính đến nay là con em được 18 ngày rồi.

Thỉnh thoảng mẹ và các chị em vẫn hỏi chuyện bao giờ thì vào Nam. Mọi người không nghĩ đến ông mà chỉ sợ em để chồng vắng hơi vợ lâu quá. Em đã bảo con được 1 tuổi mới vào, nhưng mẹ đẻ đã rào trước con 6 tháng là phải vào ngay.

Ấy mà lần nào điện ra bố chồng em cũng toàn nói ý nhà ngoại giữ cháu lại vừa phải thôi. Ông ở trong này cũng nhớ cháu nhiều các thứ. Em nghe mà bực mình vô cùng.

Bực nhất là hôm gần đây, bố chồng điện ra quát con dâu rằng: “Chứ tính bao giờ về đấy, Tết nhất đến nơi rồi!”.

“Dạ, cháu còn nhỏ quá em định ra Tết cơ bố”.

“Ra Tết là ra Tết thế nào, năm đầu về nhà này con dâu không được phép vắng mặt. Khách khứa đến nhà lấy ai mà tiếp? Rồi nấu nướng các thứ nữa”.

“Dạ con không ngại, con cũng khỏe rồi nhưng thằng bé còn chưa được 1 tháng mà ông”.

Ông gằn giọng: “Từ đây đến đấy cũng hơn tháng rồi, đi máy bay được rồi, liệu liệu mà vào đi!” rồi tắt luôn máy.

Tối ấy em điện thoại, nhắn tin than thở với chồng mãi. Anh cũng chịu thông cảm cho vợ, cũng hứa là sẽ khuyên nhủ ông chịu khó 1 năm vắng con dâu, vắng cháu nội xem sao. Nhưng em nghe biết bụng vậy thôi chứ thừa hiểu anh khó mà nói được. Từ ngày em về đây đến giờ, có mấy việc mà chồng em nói lại được ông đâu.

Giờ em chả biết phải làm sao nữa các chị ạ. Em thương con, rồi còn xót bố mẹ mình nữa. Con gái lấy chồng xa chả mấy khi được về nhà. Nhất là bố chồng em thế này thì tình hình sau thằng bé lớn chút cũng khó mà về nhà ngoại ăn Tết với mọi người được!