Nhờ chị dâu nuôi con 8 năm tôi báo đáp 500 triệu

Để cảm ơn chị dâu đã chăm sóc con hộ mấy năm qua, tôi đã chuẩn bị 500 triệu biếu chị.

Tôi và chồng có duyên gặp nhau là nhờ một nguời bạn giới thiệu. Ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, tôi đã bị anh thu hút, bị anh đưa luôn trái tim của tôi đi rồi. Sau một năm hẹn hò, chúng tôi tiến đến hôn nhân trước sự thúc giục của bố mẹ, mà căn bản hai đứa cũng lớn cả rồi nên chẳng còn gì phải lăn tăn về đám cưới nữa.Sau một năm cưới, tôi sinh con gái đầu lòng, dự tính vài năm nữa sinh thêm một đứa để nhà cửa đông vui, có chị có em. Để các con có cuộc sống tốt hơn, chồng tôi làm việc rất chăm chỉ, anh làm ngày làm đêm, cặm cụi trên công trường để kiếm thêm tiền.

Mỗi tối nhìn chồng về nhà người mồ hôi nhễ nhại, quần áo bám đầy bụi và xi măng lòng tôi quặn thắt, khuyên anh giữ gìn sức khỏe nhưng anh chỉ cười rồi bảo không sao, anh còn khỏe anh làm được. Sau 2 năm, chúng tôi xây được một căn nhà nho nhỏ trên mảnh đất ngay sát nhà mà bố mẹ chồng cho.

Khi con gái được 3 tuổi, vợ chồng chuẩn bị sinh thêm cháu nữa thì chồng tôi bị tai nạn trên công trường và không may qua đời. Nghe tin dữ, tôi không chịu nổi mà ngất xỉu.

Nho chi dau nuoi con 8 nam toi bao dap 500 trieu

Cái chết của chồng là cú sốc lớn đối với tôi và gia đình. (Ảnh minh họa)

Cái chết của chồng khiến tôi lao đao, gia đình bỗng dưng mất nguồn thu nhập, vì mới xây nhà nên tiền dành dụm gần như cạn kiệt. Suy đi tính lại, tôi giao con gái cho nhà chồng nhờ chăm sóc rồi đi xuất khẩu lao động, hàng tháng sẽ gửi tiền về quê, chỉ mong con gái có cuộc sống đủ đầy.

Khi con gái tôi lên 4 tuổi, bố chồng đổ bệnh nằm liệt giường từ đó đến nay, mẹ chồng phải một mình chăm sóc bố chồng và con gái tôi. Mẹ cũng có tuổi rồi, vừa chăm bố bị ốm vừa chăm cháu nhỏ quả thật không gánh được nên tôi đành phải nhờ anh trai chồng và chị dâu chăm sóc con hộ.

Tôi biết chị dâu cũng không ưng nhưng cuối cùng chị vẫn đồng ý, nhận lời giúp đỡ tôi. Nhờ đó mà tôi mới có thể yên tâm đi làm, mỗi tháng gửi về 6 triệu cho chị để nuôi con gái.

Không lâu sau, tôi gặp được người chồng hiện tại ở chỗ làm. Anh biết hoàn cảnh của tôi và rất cảm thông, cũng đồng ý sau này sẽ đón con gái riêng về ở cùng nên tôi nhận lời làm vợ anh. Tuy nhiên khi dắt con gái tới, anh lại thay đổi sắc mặt và yêu cầu tôi gửi con gái về nhà chồng cũ. Con gái lại khóc lóc đòi chị dâu nên tôi đành gửi con về. Thấy cháu khóc, chị dâu cũng không nỡ nên giúp tôi tiếp tục chăm sóc đứa trẻ.

Có lẽ sẽ có người trách tôi ngu dại, nhẫn tâm vì trai mà bỏ con nhưng lúc đó tôi đang mang thai đứa con của chồng mới nên cũng chẳng biết làm gì hơn. Đủ tháng đủ ngày tôi sinh cho anh một cậu con trai, từ đó tôi không gặp lại con gái nữa, phần vì bận chăm sóc con nhỏ phần vì bận rộn công việc kinh doanh cùng chồng.

Nho chi dau nuoi con 8 nam toi bao dap 500 trieu-Hinh-2

Sau nhiều năm bên chồng mới, tôi tỉ tê với anh việc đưa con gái riêng lên ở cùng và anh đồng ý. (Ảnh minh họa)

Chớp mắt đã 8 năm kể từ ngày tôi nhờ chị dâu nuôi con hộ, vợ chồng tôi cũng tích cóp mua được một căn nhà khang trang trên thành phố, cuộc sống ngày càng khấm khá. Lúc này tôi mới đề cập chuyện con gái riêng với chồng, ngỏ ý đón con lên ở cùng. Mấy năm nay tình cảm vợ chồng ngày càng sâu đậm, tôi tỉ tê mãi anh cũng đồng ý cho tôi đón con gái lên ở cùng.

Nhìn thấy tôi quay về đón con, chị dâu trách móc dữ lắm. Đúng là tôi có lỗi với con gái thật, nhưng dù gì tôi cũng là mẹ ruột nó, điều kiện kinh tế tốt hơn chị nên giờ sẽ cho con cuộc sống đủ đầy hơn. Sau một hồi thuyết phục, cuối cùng chị dâu cũng đồng ý cho tôi nhận lại con gái.

Nhưng đến tối đi ngang qua phòng chị dâu, tôi lại bị cảnh tưởng trong phòng làm cho choáng váng. Con gái tôi đang ôm chị dâu khóc lóc: “Mẹ ơi, mẹ là mẹ con, con chỉ có một người mẹ là mẹ mà thôi. Mẹ đừng cho con đi được không mẹ?”.

Tôi đau đớn ngã quỵ, nhưng không dám vào nên đành lê lết về phòng, dù sao ngày mai tôi cũng đưa con đi rồi. Sáng sớm hôm sau, chị dâu tới gặp tôi và trả lại 500 triệu. Chị nói đây là quyết định của con gái tôi, chị không khuyên được. Con gái mình dứt ruột đẻ ra nhưng giờ con lại không chịu nhận mẹ, tôi cố gắng gần gũi với con nhưng con lại tỏ ra khó chịu, né tránh. Lòng tôi thắt lại, tôi phải làm gì để con nhận mình bây giờ.

Làm vợ được 30 ngày, tôi muốn ly hôn vì...

Tôi háo hức bước về nhà chồng với hành trang là bài học làm dâu ngoan mẹ dạy, để rồi suốt 30 ngày đầu tiên của cuộc hôn nhân, thứ tôi nhận được nhiều nhất là nước mắt.

Nhà tôi và nhà Nam ở cùng một thành phố nhưng cách nhau xa. Quen nhau hơn 3 năm, gia đình 2 bên cũng coi 2 đứa là dâu, rể, cứ ngỡ đã hiểu nhau tận tường.

Thực ra ngay từ đầu mẹ chồng đã không ưng, bà chê tôi gầy bé sau này không đủ sức khỏe làm vợ, làm mẹ, làm dâu trưởng. Nhưng vì 2 đứa quyết tâm cưới nên bà đành xuôi.

Bố mẹ Nam đã ly thân từ ngày Nam còn nhỏ, không ai đi bước nữa nhưng mỗi người sống một nơi. Có lẽ hoàn cảnh tạo cho bà thói quen tự quyết mọi việc. Ngay cả tổ chức đám cưới, lễ ăn hỏi bao nhiêu mâm, rước dâu mấy giờ, chỉ được mấy xe ô tô đi theo... bà tự quyết hết, chỉ nói với nhà gái mang tính chất thông báo.

Bố mẹ tôi không hài lòng nhưng vì hạnh phúc con gái họ cũng nhịn. Mẹ tôi khuyên:

- Con nghĩ thật kĩ. Tính cách mẹ chồng như thế sống không dễ dàng đâu. Còn nếu đã không thay đổi thì phải xác định nhịn, có thế nhà cửa mới êm.

Bản thân tôi cũng buồn vì cách cư xử của mẹ chồng tương lai, cảm thấy bà không tôn trọng gia đình mình, nhưng nói chuyện với Nam thì Nam gạt đi:

- Tính mẹ vậy thôi chứ tâm bà tốt. Mình cũng chỉ ở với mẹ một thời gian rồi ra riêng, em cứ hay nghĩ nhiều.

Buổi sáng đầu tiên ở nhà chồng, tôi cẩn thận đặt chuông báo thức dậy sớm. Nhưng vừa bước chân vào gian giữa đã nghe tiếng mẹ chồng:

- Gọi vợ dậy, sáng bảnh mắt còn chưa thấy đâu.

Tôi vội bước vào:

- Con đây, mẹ để con nấu ăn sáng ạ.

Rồi quay sang tôi nói với chồng:

- Anh dậy sớm thế mà không gọi em.

- Em mệt anh để em ngủ thêm, nhưng tập quen đi, nhà mình ở đây dậy sớm lắm.

Tôi lườm chồng, định trêu một câu thì mẹ chồng thủng thẳng:

- Hôm nay đứa nào cũng mệt, đợi hôm khác về bên ngoại lại mặt sau. Tí đứa nào gọi điện cho ông bà bên ấy bảo ông bà thông cảm.

Tôi nhìn Nam cầu cứu nhưng chồng tôi làm như không nghe gì, bê bát lên nhà ăn. Tôi đành trả lời:

- Tụi con trót hẹn hôm nay về ăn lại mặt rồi ạ.

- Sao cứ phải hôm nay, hôm nào chẳng được. Hôm nay ở lại vừa dọn dẹp vừa tranh thủ nghỉ ngơi cho lại sức.

- Dạ, vậy để con dọn dẹp, xong sớm tụi con đi chút rồi về thôi ạ.

Thế là bữa sáng chẳng kịp ăn, tôi lao vào dọn dẹp bát đĩa, kê lại bàn ghế, quét tước nhà cửa. Cũng may trưa vẫn sang kịp ăn trưa với bố mẹ. Vừa ăn xong được một lát thì bà gọi điện cho chồng tôi bảo chiều về sớm đưa bà đi trả áo dài. Vậy là 2 vợ chồng lại lục tục về, đứa đưa bà đi, đứa nấu nướng.

Lam vo duoc 30 ngay, toi muon ly hon vi...

Vừa lấy chồng tôi đã muốn ly hôn. (Ảnh minh họa: Sohu).

Buổi tối xong việc 2 đứa rút êm về phòng, Nam khoan khoái đưa tay ôm vợ:

- Giờ mới được ôm vợ mình đây.

Chưa dứt lời đã thấy mẹ chồng tôi xoay tay nắm cửa bước vào. Hai mẹ con nói chuyện với nhau:

- Khiếp, giật cả mình, sao mẹ không gõ cửa?

- Nhà ít người xưa giờ, mẹ quen rồi. Mẹ phải lên bảo chúng mày không quên. Mẹ vừa tính, cỗ cưới lỗ một đống tiền.

- Ôi xin mẹ, thế mà cũng phải lên. Để đấy mai con xem cho, giờ con ngủ đã.

Hôm sau 2 đứa đi chơi, vừa bước vào nhà, bà nói luôn:

- Hai đứa xem thế nào bán vàng đi mà trả nợ.

Tôi từ tốn:

- Để con bàn lại với anh Nam đã nhé...

Nam thẳng thừng:

- Không phải bàn, anh đồng ý. Cứ đưa bà, đằng nào cũng là nhà mình, không phải tính toán.

Thấy tôi xị mặt không thoải mái, bà mắng:

- Mày khó chịu à. Tao lo cho chúng mày gấp tỉ lần thế tao còn chưa tính, mày khó chịu cái gì, con cái láo, mẹ chưa nói xong đã sưng sỉa mặt mày.

- Nhưng đây là vàng mẹ với các dì cho con để làm vốn, nhỡ sau này cần đến. Giờ mẹ bắt con bán đi trong khi chưa cần thiết, con không đồng ý.

Nam mắng:

- Em đừng có cãi mẹ.

Tôi ấm ức:

- Còn anh nữa. Anh tự quyết hộ em, không hỏi ý em như thế nào, lúc nào cũng mẹ.

Nam không để tôi nói hết câu, sấn vào giơ tay tát tôi. Mặc kệ vợ khóc, Nam cũng chẳng thèm dỗ. Những ngày sau đó 2 vợ chồng việc ai nấy làm. Tôi cứ nghĩ Nam sẽ xin lỗi làm lành nhưng hóa ra anh còn tỏ vẻ giận hơn cả vợ, lầm lì không thèm nói chuyện.

Bữa tối dọn xong xuôi tôi lên phòng nằm. Vừa đóng cửa mẹ chồng lại gióng giả:

- Lúc nào cũng vội lên phòng, ở dưới này mà nói chuyện với mọi người cho vui vẻ.

Một lúc thì cửa phòng bật mở, Nam đứng sừng sững nói trống không:

- Xuống nhà xem tivi. Lấy chồng phải theo nếp nhà chồng, đừng quen kiểu thích gì làm nấy.

Đấy, mỗi ngày đều có những việc vụn vặt như thế. Tôi biết ý làm mọi việc cố gắng tránh động chạm để mẹ chồng phật ý. Nhắc chuyện ngày trước Nam hứa ra ở riêng, anh ậm ừ.

Kinh nghiệm những ngày qua cho tôi biết tranh cãi không giải quyết được gì, nhưng tôi vẫn hy vọng Nam yêu mình. Thôi thì lạt mềm buộc chặt, nước chảy đá mềm. Nhưng mà những buổi tối mỗi đứa nằm một góc giường thì diễn ra thường xuyên.

Ngày cưới bạn thân, tôi xin phép đi cả ngày. Mẹ chồng và chồng đều không tỏ ra vui vẻ nhưng cũng không có lý do gì cấm đoán. Tầm 7h tối, lúc tôi đang ngồi với bạn bè, Nam gọi điện cho tôi giọng oang oang:

- Định đi đến bao giờ mới về?

- Em đã nói với anh rồi còn gì, xin phép cả mẹ trước mặt anh...

- Cô bảo đi cả ngày, có nói gì chuyện không ăn tối đâu. Làm mẹ phải nấu cơm hộ cô.

- Hộ á? Em bận thì anh nấu, mẹ nấu có sao. Nấu cơm là trách nhiệm của riêng em à mà "hộ".

Nam tắt máy. Tôi sững người không tin nổi Nam lại cục cằn đến thế. Cái con người nhất nhất nghe lời mẹ, không coi vợ ra gì này sao tôi thấy xa lạ quá.

Tôi không thấy hạnh phúc một ngày nào từ khi theo anh về làm vợ. Nhìn cách mẹ anh chi phối mọi việc trong nhà, anh thì hoàn toàn không bảo vệ vợ, tôi không thấy được yêu thương, tôn trọng. Từ lúc mở mắt đến khi đi ngủ lúc nào cũng chỉ thấy nặng nề, làm gì cũng phải xem ý mẹ anh, sợ bà không hài lòng. Cô gái vui vẻ hay cười là tôi giờ đâu mất rồi.

Tôi muốn ly hôn. Bố mẹ tôi có thể sẽ buồn nhưng chắc ông bà cũng muốn thấy tôi hạnh phúc chứ không phải sống ấm ức nhịn nhục như bây giờ. Tôi không biết quyết định của mình có vội vàng quá không khi tôi mới chỉ làm vợ được có 30 ngày?

Dùng điện thoại của chồng chúc sinh nhật mẹ nhưng gửi nhầm, tôi sốc

Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo nên từ nhỏ đã không được sung sướng như nhiều bạn cùng trang lứa. Tôi đã phải nỗ lực rất nhiều và trải qua không ít khó khăn mới có thể duy trì việc học hành.

Ngay khi lên đại học, ngoài việc xin ở ký túc xá để tiết kiệm chi phí, thời gian còn lại mỗi ngày tôi đều mải mê đi làm thêm, không hề có thời gian cho tình yêu. Sau khi tốt nghiệp, tôi gia nhập một công ty tốt và làm việc chăm chỉ trong vài năm, dần dần cuộc sống của tôi trở nên tốt hơn. Thời gian thấm thoắt trôi, tôi đã ngoài ba mươi tuổi. Gia đình cũng bắt đầu giục lấy chồng nhưng tôi chưa từng yêu đương, với tôi chuyện cưới xin còn xa nên chưa nghĩ đến.

Sau đó công ty tôi có đợt chiêu mộ nhân tài cao cấp từ bên ngoài và một đồng nghiệp nam đã đến. Anh ấy mạnh hơn tôi và sau này trở thành lãnh đạo của tôi. Làm việc cùng nhau được vài tháng, tôi cảm thấy anh ấy có vẻ thích tôi vì anh thường xuyên mời tôi đi ăn tối và giúp đỡ tôi rất nhiều trong công việc. Dần dần tôi cũng cảm mến anh và chúng tôi yêu nhau. Tuy nhiên đến khi chúng tôi chuẩn bị kết hôn, anh mới nói với tôi là anh đã từng kết hôn một lần và có một đứa con. Lúc này tình cảm trong tôi đã sâu đậm nên tôi không thể bỏ anh, tôi không bận tâm chuyện đó và chúng tôi cưới nhau.