Muốn tha thứ, bị chê “hèn“

(Kiến Thức) - Tôi hơn cô ấy 9 tuổi, chúng tôi cưới nhau được 5 năm thì chia tay.

Tôi hơn cô ấy 9 tuổi, chúng tôi cưới nhau được 5 năm thì chia tay. Cô ấy bảo là do tôi già, không hiểu được tâm lý người trẻ như cô ấy, khiến cô ấy phải... cặp bồ. Sau ly hôn, tôi suy sụp mất một thời gian dài. Mỗi cuối tuần, tôi đều tới đón con đưa đi chơi (cô ấy giành quyền nuôi con), vợ chồng gặp nhau lạnh lùng như người dưng. Thế nhưng vài năm gần đây, cô ấy bỗng dưng thay đổi. Cô ấy đã chia tay người đàn ông kia, nhiều lần bày tỏ sự hối hận về lỗi lầm đã qua, bóng gió bắn tin muốn quay về với tôi. 
Trong thâm tâm, tôi vẫn còn yêu cô ấy, cũng muốn tha thứ, nhất là để con có một gia đình. Thế nhưng, tất cả những người từng biết chuyện của tôi, đặc biệt là gia đình đều ngăn cản, nói rằng tôi đâu đến mức phải chịu nhục, hèn như thế, chắc gì cô ấy sẽ không lừa dối tôi thêm lần nữa... Mỗi lần bị mọi người chê cười, lòng tôi rất khó chịu, ký ức cũ ùa về, lại thấy hận cô ấy. Tôi không biết phải quyết định thế nào nữa - Nguyễn Văn Long (Hà Nội).
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Anh Long thân, nếu chỉ nhìn vào lỗi lầm của một ai đó và cho rằng, chắc gì sẽ không tái phạm... thì có lẽ những người mắc lỗi đều phải mang nỗi mặc cảm tới hết cuộc đời. Nếu thực sự chị đã nhận ra sai lầm của mình, thì sau những vấp váp, chị sẽ biết trân trọng hơn những gì đã mất chứ không phải là "ngựa quen đường cũ" đâu anh. 
Giả sử chị chưa thay đổi, thì chị đâu cần phải bày tỏ sự hối hận, rồi bóng gió việc tái hợp với anh làm gì. Quan trọng là lòng anh cảm thấy thế nào thôi anh ạ, nếu anh vẫn còn yêu chị và muốn tha thứ thì đừng quá quan tâm tới dư luận, bởi không ai có thể thay anh sống hộ cuộc đời anh. 
Còn chuyện nhục hay hèn, thì lẽ nào việc tha thứ cho một ai đó lại đồng nghĩa với điều ấy? Khi anh có được cuộc sống hạnh phúc thì dư luận sẽ tự lắng thôi. 

“Đàn bà gì bỏ chồng con ở nhà đi chơi hoài!”

Chị biết mình đã sai khi tự tròng vào cổ cái “ách” lệ thuộc. Vì thế, chỉ có chị mới sửa chữa được sai lầm đó. 

Dắt xe ra khỏi nhà, chị cương quyết bỏ lại phía sau câu lầm bầm khó chịu của anh: “Đàn bà gì mà bỏ chồng con ở nhà đi chơi hoài!”. Nếu là lúc khác, hẳn chị sẽ dừng lại, làm cho ra lẽ cái tiếng “hoài” đó, nhưng chị e là chỉ cần nấn ná một chút thôi, dù để đôi co với anh cho khỏi bị “kết tội” oan ức, chị cũng sẽ bị (hay tự) giam chân ở nhà như bao lần trước.

Chị biết, dù không có ý “kể tội” chị vì rõ ràng trong vòng một năm, số lần chị ra khỏi nhà để gặp bạn như sáng nay chưa đếm hết một bàn tay, nhưng anh vẫn lầm bầm như để trút nỗi bực dọc âm ỉ từ hai hôm trước, khi nghe chị bảo sẽ đi gặp cô bạn thân mà anh không có lý do gì để cản trở. Dường như đã quen thấy chị quẩn quanh ở nhà, lui cui nơi góc bếp hoặc luộm thuộm trong bộ quần áo cũ kỹ để làm việc nhà, nên khi thấy chị áo quần chỉn chu, dù là để đi đến nơi anh đã biết rõ, gặp người anh đã quá quen, trong anh vẫn dấy lên một cảm giác khó chịu mơ hồ. 

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Anh sợ bên ngoài cánh cửa gia đình có quá nhiều cạm bẫy? Anh lo đường sá ngoài kia nguy hiểm? Anh không muốn chị tụ tập bạn bè dễ nảy sinh đua đòi, ăn diện? Hay chỉ đơn giản là việc gặp gỡ kia sẽ xén bớt của chị một ít thời gian, công sức và cả tâm trí vốn chỉ dành cho mấy cha con anh? Câu trả lời thực ra rất đơn giản nhưng lại phức tạp bằng mấy cái lý do ở trên cộng lại: tính anh vốn ích kỷ, hẹp hòi, anh muốn độc chiếm chị như bản tính phần nhiều đàn ông!

Bạn bè mời đám cưới, chị muốn đi một mình. Nói ra thì kém tế nhị, nhưng thời buổi khó khăn, dự tiệc cưới mà cứ đi cả cặp hầu bao nào chịu nổi? Thế nhưng anh cứ quạu quọ, bảo chị tiệc tùng suốt. Mà bạn bè mấy khi cưới, người ta đi đám cưới mình rồi, giờ lẽ nào không đi? Bạn học 20 năm gặp lại, chị cũng đi họp mặt một mình sau khi rút kinh nghiệm vài lần dắt anh theo trong những cuộc gặp gỡ bạn bè mà anh cứ ngồi trơ một mình, nói chuyện với bạn của vợ thì không hợp, mà anh cũng không phải týp người xởi lởi, quảng giao. 

Ngày thường, anh vẫn dắt xe tận cửa cho chị đi làm, vợ “đi chơi” thì anh để mặc chị xoay xở với chiếc xe tay ga nặng trịch. Cơm chị dọn sẵn trước khi đi, anh chẳng màng đụng đũa. Vài lần, thấy anh khó chịu, chuẩn bị đi đâu đó rồi chị lại thôi, phần vì áy náy nỗi “đàn bà ham vui”, phần chị tự biện minh “những cuộc vui ngoài kia thực ra cũng chẳng quan trọng gì”, rồi tự huyễn hoặc mình với những điều thuộc về công-dung-ngôn-hạnh. Dần dà, anh cho những dịp ấy vô bổ nên chị mới không tham gia, còn chị không nghĩ rằng chính chị đã tự giới hạn sự tự do của mình vì thái độ do dự, nhún nhường đó. Giờ, chị đi đâu anh cũng gắt gỏng, ngay cả khi chị có lý do chính đáng. Quá nửa đời người, chị mới nhận ra ở ngoài kia vẫn còn nhiều điều khiến cuộc sống lung linh, thú vị và đáng sống hơn.

Chị thèm được độc lập như cô bạn thân: thích đi đâu là đi, muốn làm gì thì làm (dĩ nhiên là vẫn chu toàn vai trò làm vợ, làm mẹ). Cần vắng nhà bất kể lâu mau, bạn chỉ cần thông báo với chồng mình một tiếng, chẳng phải xin phép, hỏi han như chị. Bạn bảo: “Làm một cuộc cách mạng đi, nếu lệ thuộc sẽ suốt đời lệ thuộc!”. Mà chị có phụ thuộc gì cho cam? Không có anh, chị vẫn sống khỏe với thu nhập không tệ và khả năng vén khéo của mình, nhưng không có chị, anh cứ cuống lên không biết xoay xở ra sao ấy chứ! Chị biết mình đã sai khi tự tròng vào cổ cái “ách” lệ thuộc. Vì thế, chỉ có chị mới sửa chữa được sai lầm đó. Chị sẽ không khoan nhượng nữa, để được sống cho chính mình. Chợt nhớ một câu trong truyện của Phạm Lữ Ân: “Nếu đã biết trăm năm là hữu hạn, cớ gì ta không sống thật sâu...”. Đời người có bao lâu, nếu không biết quý yêu, trân trọng những mong muốn chính đáng của bản thân thì còn ai có thể thay chị làm điều ấy?

Anh chồng đòi cưới lại em dâu

Người em trai trong tình huống trớ trêu đã thế thân anh trai cưới cô bồ đã mang bầu của anh. Bi kịch hai gia đình bắt đầu từ đây!

Lành và Mạnh là hai anh em song sinh quê ngoại thành Hà Nội. Lành vốn người giống tên nên tính tình hiền hậu, luôn nghe lời cha mẹ. Cũng vì thế mà Lành lấy một cô vợ hơn tuổi, không yêu, vốn là con gái của một ông bạn cựu chiến binh với bố. Đôi trẻ lấy nhau theo lời hẹn ước từ hồi ở chiến trường của hai ông bố.

Không yêu nhau nên cuộc sống của vợ chồng Lành đầy tẻ nhạt. Sự tẻ nhạt nhiều lúc khiến Lành ước muốn mình được hóa thành con chim tung cánh bay đi. Rồi ước mơ đó cũng thành hiện thực khi quê Lành thành khu đô thị. Nông dân mất đất, nháo nhác đi học nghề kiếm sống, Lành cũng trong làn sóng người đó ra thành phố học nghề sửa xe máy.

Trong thời gian học nghề, ăn ở tại nhà ông chủ cơ sở sửa chữa xe máy, cũng chính là thầy dạy nghề, giữa Lành và cô con gái chủ nhà đã nảy sinh tình yêu. Tình yêu ngấm ngầm ấy bị phát hiện khi ông thầy của Lành nhìn thấy dáng đi khác thường và cái bụng lùm lùm của con gái.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Ông thầy yêu cầu Lành cưới con gái mình, nhưng Lành thưa thật là không thể vì đã có vợ ở quê, mà nếu bỏ người vợ đó sẽ không khác gì làm điều bất hiếu với cha mẹ.

Sau đó, không hiểu nghĩ thế nào, Lành “hiến kế” để Mạnh – người em trai song sinh - “thế chân” mình làm chú rể. Và cũng không hiểu thế nào, cả hai bố con ông thầy đều đồng ý với “phương án” này. Về phần Mạnh, sau khi nghe lời hứa hẹn, thuyết phục của anh trai, cũng đồng ý làm chồng của cô gái mà mình chưa hề yêu.

…Bẵng đi một thời gian, cả hai anh em Lành và Mạnh đều có nghề ổn định và mua nhà ở ngay sát cạnh nhau. Vợ chồng Lành có với nhau hai mặt con, vợ chồng Mạnh cũng có hai con, nhưng đó chỉ là về mặt danh nghĩa, còn sự thật phía sau có ba người trong cuộc biết rằng, đứa con đầu không phải là con Mạnh.

Có lẽ vì sống ngay cạnh nhau nên cuộc sống của hai cặp vợ chồng không hề hạnh phúc, với những mối ràng buộc tréo ngoe giữa những người trong cuộc mà không thể nói ra.

Để thoát khỏi sự buồn chán và cuộc hôn nhân không tình yêu, Mạnh xin đi xuất khẩu lao động. Thấm thoắt gần chục năm trôi qua, Mạnh không một lần trở về nhà và không hề có tin tức liên lạc gì với vợ con.

Người vợ của Lành vốn là một người phụ nữ hiền lành, quen cam chịu, sống trong cuộc hôn nhân lạnh lùng với người chồng không tình yêu đã phát sinh căn bệnh trầm cảm và dần dần dẫn đến điên loạn.

Lành và người vợ của Mạnh dù trên danh nghĩa là anh chồng và em dâu nhưng do sống trong hoàn cảnh ngày ngày chạm mặt nhau, bên vợ điên, bên bị chồng bỏ lửng, đã nối lại tình cảm thuở xa xưa lúc nào không biết.

Một người bạn rất thân của cả hai anh em biết rõ những câu chuyện “thâm cung bí sử” của họ đã khuyên rằng: “Thôi thì tình cảnh đã thế này, hai người nên đến với nhau đàng hoàng, nương tựa vào nhau mà sống để chăm sóc 4 đứa trẻ, dù gì cũng máu mủ ruột rà cả”.

Lời khuyên này làm Lành suy nghĩ rất lung, bởi nếu thế thì Lành phải ra tòa xin ly hôn với người vợ tâm thần, vợ Mạnh cũng phải làm vậy với người chồng đã gần như mất tích lâu nay. Hơn nữa, về mặt quan hệ họ hàng hiện tại, họ đang là anh chồng và em dâu. Việc làm này của họ không biết có được phép về cả phương diện pháp luật lẫn đạo lý hay không?

Tuy ở đời không ai muốn rơi vào tình cảnh đau khổ như anh em Lành và Mạnh, nhưng nếu chẳng may câu chuyện đó là của chính bạn, hay tương tự những gì mà người thân, bạn bè của bạn đang trải qua, bạn sẽ khuyên họ thế nào?