Anh chồng đòi cưới lại em dâu

Người em trai trong tình huống trớ trêu đã thế thân anh trai cưới cô bồ đã mang bầu của anh. Bi kịch hai gia đình bắt đầu từ đây!

Lành và Mạnh là hai anh em song sinh quê ngoại thành Hà Nội. Lành vốn người giống tên nên tính tình hiền hậu, luôn nghe lời cha mẹ. Cũng vì thế mà Lành lấy một cô vợ hơn tuổi, không yêu, vốn là con gái của một ông bạn cựu chiến binh với bố. Đôi trẻ lấy nhau theo lời hẹn ước từ hồi ở chiến trường của hai ông bố.
Không yêu nhau nên cuộc sống của vợ chồng Lành đầy tẻ nhạt. Sự tẻ nhạt nhiều lúc khiến Lành ước muốn mình được hóa thành con chim tung cánh bay đi. Rồi ước mơ đó cũng thành hiện thực khi quê Lành thành khu đô thị. Nông dân mất đất, nháo nhác đi học nghề kiếm sống, Lành cũng trong làn sóng người đó ra thành phố học nghề sửa xe máy.
Trong thời gian học nghề, ăn ở tại nhà ông chủ cơ sở sửa chữa xe máy, cũng chính là thầy dạy nghề, giữa Lành và cô con gái chủ nhà đã nảy sinh tình yêu. Tình yêu ngấm ngầm ấy bị phát hiện khi ông thầy của Lành nhìn thấy dáng đi khác thường và cái bụng lùm lùm của con gái.
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Ông thầy yêu cầu Lành cưới con gái mình, nhưng Lành thưa thật là không thể vì đã có vợ ở quê, mà nếu bỏ người vợ đó sẽ không khác gì làm điều bất hiếu với cha mẹ.
Sau đó, không hiểu nghĩ thế nào, Lành “hiến kế” để Mạnh – người em trai song sinh - “thế chân” mình làm chú rể. Và cũng không hiểu thế nào, cả hai bố con ông thầy đều đồng ý với “phương án” này. Về phần Mạnh, sau khi nghe lời hứa hẹn, thuyết phục của anh trai, cũng đồng ý làm chồng của cô gái mà mình chưa hề yêu.
…Bẵng đi một thời gian, cả hai anh em Lành và Mạnh đều có nghề ổn định và mua nhà ở ngay sát cạnh nhau. Vợ chồng Lành có với nhau hai mặt con, vợ chồng Mạnh cũng có hai con, nhưng đó chỉ là về mặt danh nghĩa, còn sự thật phía sau có ba người trong cuộc biết rằng, đứa con đầu không phải là con Mạnh.
Có lẽ vì sống ngay cạnh nhau nên cuộc sống của hai cặp vợ chồng không hề hạnh phúc, với những mối ràng buộc tréo ngoe giữa những người trong cuộc mà không thể nói ra.
Để thoát khỏi sự buồn chán và cuộc hôn nhân không tình yêu, Mạnh xin đi xuất khẩu lao động. Thấm thoắt gần chục năm trôi qua, Mạnh không một lần trở về nhà và không hề có tin tức liên lạc gì với vợ con.
Người vợ của Lành vốn là một người phụ nữ hiền lành, quen cam chịu, sống trong cuộc hôn nhân lạnh lùng với người chồng không tình yêu đã phát sinh căn bệnh trầm cảm và dần dần dẫn đến điên loạn.
Lành và người vợ của Mạnh dù trên danh nghĩa là anh chồng và em dâu nhưng do sống trong hoàn cảnh ngày ngày chạm mặt nhau, bên vợ điên, bên bị chồng bỏ lửng, đã nối lại tình cảm thuở xa xưa lúc nào không biết.
Một người bạn rất thân của cả hai anh em biết rõ những câu chuyện “thâm cung bí sử” của họ đã khuyên rằng: “Thôi thì tình cảnh đã thế này, hai người nên đến với nhau đàng hoàng, nương tựa vào nhau mà sống để chăm sóc 4 đứa trẻ, dù gì cũng máu mủ ruột rà cả”.
Lời khuyên này làm Lành suy nghĩ rất lung, bởi nếu thế thì Lành phải ra tòa xin ly hôn với người vợ tâm thần, vợ Mạnh cũng phải làm vậy với người chồng đã gần như mất tích lâu nay. Hơn nữa, về mặt quan hệ họ hàng hiện tại, họ đang là anh chồng và em dâu. Việc làm này của họ không biết có được phép về cả phương diện pháp luật lẫn đạo lý hay không?
Tuy ở đời không ai muốn rơi vào tình cảnh đau khổ như anh em Lành và Mạnh, nhưng nếu chẳng may câu chuyện đó là của chính bạn, hay tương tự những gì mà người thân, bạn bè của bạn đang trải qua, bạn sẽ khuyên họ thế nào?

Chồng đi coi bói

Tôi phát hiện anh đi coi bói để xem anh nên tiếp tục sống với tôi hay lấy một người phụ nữ mà anh đã có quan hệ sâu đậm...

Tôi gặp anh khi đã bước qua tuổi 30, cái tuổi mà người ta gọi là “gái ế”. Khi đó, tôi đang là một giảng viên của một trường đại học, anh là cảnh sát khu vực mới chuyển về phường tôi. Chúng tôi đến với nhau qua mai mối của một… bà già nhiều chuyện hàng xóm.

Có lẽ tôi chấp nhận anh vì đã quá căng thẳng với sự lo lắng của ba má và những hỏi thăm: chừng nào cưới chồng của họ hàng, bạn bè; còn anh thì có lẽ do nhìn thấy ở tôi một cô vợ hoàn hảo, bởi tôi có nhan sắc trung bình khá, nghề nghiệp ổn định và là một bà chị hai được tiếng đảm đang trong chung cư.

Thế nhưng, dù rất lo lắng về việc lấy chồng muộn của tôi, nhưng ba má tôi vẫn cương quyết phản đối mối quan hệ này, với lý do là nghề nghiệp của anh. Cuối cùng, sau câu khẳng định của tôi: “Ba má không cho, con cũng cưới. Trong nhờ, đục chịu, con sẽ không làm phiền gì ba má nếu không có hạnh phúc”, ba má tôi đành chịu thua, để tôi về làm vợ anh.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Hơn mười năm vợ chồng, tôi không ít lần nhận ra ba má tôi ngăn cản là... đúng. Chúng tôi khác nhau từ cách sống, cách nghĩ, cách sinh hoạt; nhưng vì đã hứa với ba má không bao giờ than phiền nên tôi đã cố vượt qua mọi điều để chịu đựng. Hai đứa con theo nhau ra đời, tôi tự an ủi: cuộc hôn nhân này đã có ý nghĩa. Thế nhưng, trong khi tôi bằng lòng với vị trí một giáo viên thì anh luôn bức bối vì sự nghiệp không bằng bạn bè. Anh tìm đủ mọi cách để vươn lên và tức tối vì tôi không chịu giúp anh làm điều đó. Tôi đã cương quyết không đưa anh tiền chạy chức, cũng không chịu quà cáp để lấy lòng cấp trên của anh. Đó cũng là mâu thuẫn lớn nhất của gia đình tôi.

Tôi cố gắng chịu đựng điều đó cho đến một ngày tôi phát hiện anh đã đi coi bói để xem anh nên tiếp tục sống với tôi hay lấy một người phụ nữ mà anh đã có quan hệ sâu đậm hai năm nay. Phát hiện này khiến tôi choáng váng. Càng đau xót hơn, tôi biết vì người thầy bói đó nói ở với tôi sẽ tốt hơn nên lá đơn xin ly hôn của anh vẫn còn nằm trong tủ sắt ở cơ quan anh. Hóa ra, anh còn ở lại với mẹ con tôi chỉ vì lời... thầy bói. Giờ đây, tôi thật sự không còn muốn sống chung với anh nữa, chỉ muốn ly hôn để anh tìm người phụ nữ phù hợp với anh hơn và cũng để giải thoát cho mình.

Thế nhưng, nhìn cha mẹ già và nhớ lời hứa của mình, lại nhìn các con nhỏ dại, tôi lại chùn bước. Nhưng, sống thế này, tôi như người chết rồi. Tôi phải làm sao đây?

Tân hôn hào hứng, chồng thú nhận vô sinh

Tôi đã ngỡ mình nghe nhầm hoặc có thể chồng tôi vì quá lo lắng mà nói nhầm. Nhưng không, anh lặp lại anh không có khả năng sinh con...

Choáng váng, sốc, hụt hẫng như bị đẩy rơi xuống tận đáy địa ngục, cảm giác bị lừa dối… Tôi vẫn còn quay cuồng với mớ bòng bong này. Không biết nên làm gì tiếp theo đây. Tôi chỉ mới cưới có một ngày.

27 tuổi tôi đi lấy chồng. Anh hơn tôi 7 tuổi. Tưởng chừng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất khi có được người đàn ông hết mực yêu chiều mình, luôn tâm lý, được cả bố mẹ chồng và cả anh chị em bên chồng ra sức tái hợp, yêu mến. Ngày hôm qua, tôi đã khiến đám bạn thời cấp ba ở quê và cả những người bạn đại học của mình phải ghen tỵ khi xúng xính trong chiếc váy cưới đắt tiền, cùng chồng bước vào khán phòng trang hoàng rực rỡ dưới sự chứng kiến đầy đủ người thân, quan khách. Ngày hôm qua – ngày mà tôi đã chờ đơi sau ba năm yêu nhau, tôi đã tưởng mình là cô dâu hạnh phúc nhất. Nhưng thật nghiệt ngã và chẳng ai có thể ngờ….

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Khi tiệc tàn. Khách tan. Hai chúng tôi về phòng tân hôn ngay tại khách sạn 5 sao nơi tổ chức tiệc cưới, sau một ngày bận rộn và mệt nhoài, khỏi phải nói dù mệt nhưng tôi vẫn tỏ ra phấn khích, cười nói và thể hiện cho chồng mình thấy rằng tôi vui sướng khi được làm vợ của anh đến thế nào. Tôi bối rối, e ấp chờ đợi giây phút đêm tân hôn. Nhưng rồi đột nhiên, chồng lặng lẽ đến bên ngồi cạnh tôi và nói ngập ngừng:

“Vợ ơi, có điều này anh muốn nói cho vợ biết. Hy vọng vợ hiểu và thông cảm, được không?”

Điều gì đã xảy ra với anh vậy? – tôi chỉ biết hỏi chồng mình như vậy.

“Sự thật, anh là người vô sinh. Anh không có khả năng sinh con. Anh không thể cho em được làm mẹ………”

Tôi đã ngỡ mình nghe nhầm hoặc có thể chồng tôi vì quá lo lắng mà nói nhầm. Nhưng không. Sau câu hét toáng của tôi “Cái gì”, anh đã lặp lại rõ hơn từng từ từng chữ một rằng anh không có khả năng sinh con.

Bộ váy cưới vẫn còn trên người chưa kịp được chồng mới cưới cởi hộ. Lớp trang điểm vẫn còn trên khuôn mặt tôi chưa kịp rửa nhưng giờ phút ấy có lẽ những giọt nước mắt như mưa tuôn cũng đã làm phai bớt phần nào. Có ai đã từng rơi vào hoàn cảnh nghiệt ngã như tôi chưa vậy. Hãy cho tôi một lời khuyên nên làm gì bây giờ. Đêm tân hôn của tôi đã trở thành ác mộng. Không có giây phút động phòng. Không có niềm vui, hạnh phúc. Tôi phải làm gì bây giờ đây. Đau khổ và hận người chồng mới cưới của mình quá. Nhưng nghĩ đến nét mặt trắng bệch, cúi gằm nhìn xuống trong im lặng của anh khi tôi hỏi “Tại sao anh không em biết sớm hơn” là lòng tôi lại nhói đau.