Lỗi lầm đáng thương của người mẹ đẻ thuê

Càng gần ngày sinh, cảm giác bất an, đau khổ trong tôi càng lớn, nhất là mỗi khi nghĩ đến chuyện rồi phải xa con. 

Bây giờ, tôi đã đi thật xa, để sống một cuộc sống “single mum” đúng nghĩa, với niềm hạnh phúc có con bên cạnh. Nhưng bỏ lại đằng sau tôi là một cặp vợ chồng khốn khổ. Tôi chỉ biết bằng những lời này để cất lên tiếng xin lỗi họ, nhưng lỗi lầm của mình thì chẳng biết khi nào tôi chuộc được…
Nhà quá nghèo, ngay từ khi học cấp 3, tôi luôn tâm niệm, muốn đổi đời thì phải học lên đại học. Khổ luyện mấy năm trời, tôi cũng đậu vào đại học Nông lâm TP, nhưng sự đời chẳng may mắn, học đến giữa năm thứ 2 thì tôi phải nghỉ ngang vì mẹ ốm nặng. Về quê chăm mẹ một thời gian, đến khi mẹ mất thì nhà cửa cũng khánh kiệt, chẳng còn gì.
Tôi đành gác lại ước mơ học hành, xin đi làm công nhân cho một xí nghiệp may với đồng lương đủ sống. Rồi tôi yêu một anh kĩ sư xây dựng ở cùng khu nhà trọ, chúng tôi dọn đến sống với nhau như vợ chồng. Yêu bốn năm trời, anh ta luôn hứa hẹn, rồi lại hứa hẹn về một cái đám cưới khi nào ổn định công việc và nhà cửa. Tôi đã từng mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ ngoan ngoãn, con của chúng tôi biết bao nhiêu.
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Nhưng rồi cái đám cưới ấy chẳng bao giờ đến. Đùng một cái, anh ta bỏ về quê biệt tích. Sau đó, qua bạn bè tôi biết, ở quê anh ta còn một cô người yêu, khi anh ta đi xa vẫn thường đến chăm nom mẹ anh ta, hai gia đình cũng hứa hẹn đã lâu. Đợt Tết về, khi anh ta vào thì cô ấy có thai, anh ta về quê cưới vợ rồi ở quê luôn.
Mối tình đầu đau đớn đã khiến tôi trở nên cảnh giác với đàn ông, để rồi mối tình thứ hai là một gã đểu cáng, phụ bạc, thì sau đó tôi chẳng con chút hy vọng gì về một mái ấm nữa. Một lần, tình cờ qua một mối quen biết, tôi gặp chị Hoa. Sau này tôi mới biết, đó là người phụ nữ chuyên môi giới cho những mối đẻ thuê. Tiếp cận tôi, tìm hiểu thấy tôi cũng khỏe mạnh, thật thà, chị dần dà thuyết phục tôi tham gia cái “nghề” này xem sao.
Tiền công rất lớn, mà thực tế chẳng mất gì. Ban đầu tôi từ chối quyết liệt, nhưng dần dà, tôi thấy mình cũng đang nghèo khó, chồng thì chẳng muốn lấy nữa, gia đình chẳng còn ai mà sợ xấu hổ, tuổi cũng gần 30, thôi thì liều một phen kiếm số vốn mà đi làm ăn. Thế là sau nhiều lần chị năn nỉ, tôi đồng ý. Sau khi cùng đi làm nhiều xét nghiệm và kiểm tra sức khỏe, chị bảo tôi hoàn toàn có khả năng là người đẻ thuê tốt.
“Khách hàng” của tôi là hai vợ chồng ngoài 30, vợ làm ở bưu điện, chồng làm công ty nhà nước, đời sống kinh tế rất khá giả, nhưng vợ bị lạnh tử cung, đã thụ thai rất nhiều lần mà không được. Theo thỏa thuận, nếu thụ thai, trong thời gian mang thai tôi sẽ được chăm nom, bồi bổ tử tế và cho tiền tiêu vặt hàng tháng. Sau khi sinh mẹ tròn con vuông và làm cam kết giao con, không bao giờ được tìm gặp hay tranh chấp đứa trẻ, tôi sẽ nhận được 350 triệu tiền công, thế là mọi chuyện kết thúc.
Sau đó, quả thật, tôi nhanh chóng đậu thai. Lúc mới nhận “công việc”, tôi có chút e dè lo lắng vì tính chất lạ lùng của nó. Không hiểu sao, khi đứa trẻ lớn dần trong bụng, cảm giác về tình mẫu tử lại phát sinh mãnh liệt trong tôi. Tôi nhận ra là mình cũng khao khát có một đứa trẻ như bất kì người phụ nữ nào. Tôi thấy mình đã lớn tuổi rồi, nếu có một đứa con, không cần chồng gì cả, thì cũng đã là một niềm vui lớn.
Thời gian đứa trẻ trong bụng, tôi nhận sự chu cấp từ hai vợ chồng nọ, và một người giúp việc được thuê để thường xuyên thăm nom tôi. Tiền hàng tháng cũng đủ để tiêu vặt và dành dụm chút ít. Vuột ra ngoài mối quan hệ làm thuê thường tình, tôi vẫn thường thủ thỉ, trò chuyện cùng đứa trẻ, tôi coi nó như con ruột của mình và dành cho nó tình yêu thương vô bờ.
Càng gần ngày sinh, cảm giác bất an, đau khổ trong tôi càng lớn, nhất là mỗi khi nghĩ đến chuyện rồi phải xa con. Chẳng biết từ lúc nào, trong tôi nảy sinh suy nghĩ: Hay là mình bỏ trốn? Ý định được nung nấu lớn dần trong tôi. Tôi vạch ra cả một kế hoạch: Bỏ trốn thế nào, làm sao qua mắt họ, trốn đi đâu, lấy gì nuôi con? Vậy mà kế hoạch bùng phát không định trước.
Vào một ngày hai vợ chồng anh chị rủ nhau về thăm bà con bị ốm, cô người làm đi chơi, tôi một mình ra bến xe, bắt xe đò đến một nơi xa lạ. Rồi từ đó, tôi lại bắt vòng vòng mấy chặng xe, lộ trình rối loạn để không ai tìm ra được mình, rồi dừng chân ở một tỉnh miền cao nguyên xa xôi. Trong lá thư để lại cho hai vợ chồng anh chị , tôi nói muôn ngàn lời xin lỗi và mong một ngày nào đó sẽ chuộc lỗi, dù chẳng biết chuộc làm sao cho hết lỗi lầm của mình.
Tôi như nhìn thấy trước mắt khuôn mặt thảng thốt, nỗi đau vỡ vụn sau bao ngày háo hức mong chờ của họ. Nhưng tôi sẽ không sống nổi khi phải dứt con, bán con. Từ khi đến với tôi, đứa trẻ là điều linh thiêng, cao cả cứu vớt cuộc đời khốn khó, buồn bã của tôi.
Giờ đây, con tôi đã lên 4. Tôi trở thành bà mẹ nông dân một mình nuôi con. Mỗi chiều về, tiếng con thơ làm căn nhà vui rộn rã, và tôi chìm ngập trong niềm hạnh phúc. Nhưng nỗi ân hận luôn ở đó, vẫn làm lòng tôi chùng xuống. Nhưng dù ra sao, dù đối mặt với tòa án lương tâm hay sự áy náy, nợ nần những con người ấy suốt đời, tôi vẫn quyết không thể buông bỏ con mình. Đó là hạnh phúc, cũng là nỗi bất hạnh của một “người mẹ đẻ thuê” dám phá hủy hợp đồng như tôi…

Giá trị của chồng gà mờ

Ai cũng khen Phượng lấy được chồng hiền lành. Phượng bĩu môi, thở dài: “Hiền cái gì, ổng gà mờ muốn chết. Sai đâu đánh đó, riết rồi phát ngán”.

Ngày còn con gái, Phượng xinh xắn, ăn nói duyên dáng, hoạt bát nên có nhiều chàng theo đuổi. Anh hơn Phượng một con giáp. Ở tuổi 36, vừa xấu lại già, người thì gầy nhẳng như cây tre miễu nên hồi đó anh bị xếp vào diện “ế”. Mỗi ngày sau giờ làm, anh đều ghé qua nhà Phượng. Vừa về nhà, mở cửa ra đã thấy anh ngồi uống nước, nói chuyện với bố mẹ, Phượng giận đỏ mặt tía tai. “Người đâu mà lì lợm, chai mặt”, Phượng nghĩ thầm. Nhưng cô chẳng có lý do nào để đuổi anh. Vì rõ ràng anh đến chuyện trò với cha mẹ chứ không hề ngỏ lời hay bóng gió tán tỉnh Phượng.

Mỗi ngày Phượng đều nghe bố mẹ khen anh là người hiền lành, tốt bụng. Mẹ cô còn ngâm nga: “Cha mẹ cho con thúng lúa quan tiền. Không bằng lấy được chồng hiền sướng thân”. Mưa dầm thấm lâu, Phượng cũng dần dà có tình cảm với anh. Từ khi yêu cho đến khi lấy, anh chưa một lần nói câu “anh yêu em”. Quen được gần năm, anh thưa với bố mẹ Phượng chuyện cưới xin. Phượng gật đầu, vậy là về làm vợ anh.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Tính anh ít nói, ngược lại Phượng lại là người nhanh miệng. Mỗi lần đi đâu, cô cũng phát rầu vì cái miệng luôn ngậm tăm của chồng. Anh là người giỏi kiếm tiền, nhưng không biết làm bất cứ việc gì trong nhà. Từ cơm nước, giặt giũ đến việc chăm sóc cho con cái đều một tay vợ lo liệu. Đến cả việc anh đi tắm, vợ cũng phải chuẩn bị sẵn bộ quần áo cho chồng. Những khi Phượng vắng nhà, anh và cô con gái chỉ biết ra tiệm ăn. Sửa nhà hay mua sắm bất cứ cái gì, nói chung tất tần tật mọi chuyện trong gia đình Phượng đều phải tự mình cáng đáng, lo liệu. Nhiều khi Phượng bảo thấy mệt mỏi và chán nản vô cùng. Không ít lần vì chuyện này mà hai vợ chồng hục hặc.

Nhiều lần Phượng nặng nhẹ so bì. Cô bảo chồng người ta yêu thương, quan tâm vợ hết mực. “Ông Xuân râu đầu hẻm sắm cho vợ từ quần áo đến giày dép. Vợ đi làm về là nhà cửa, cơm nước tươm tất, ai giống như anh”. Anh cười buồn, chống chế: “Thì anh đưa hết tiền lương cho em đó. Em thích gì thì lấy mua, anh đâu có cấm”. Phượng hờn dỗi, trách: “Cứ đưa ít tiền là xem như xong chuyện à?”. Anh im lặng. Hôm sau, Phượng thấy chồng xách về một cái bịch đen. Anh lẳng lặng bỏ dưới góc giường. Cô tò mò giở bịch ra xem. Một đôi dép nhựa. Cô khẽ mỉm cười, xỏ đôi dép mang thử. Cô nhăn mặt, cau có: “Mua đôi dép cũng không xong”. Phượng giở hai chiếc lên xem kỹ thì ra cùng một loại giống nhau nhưng chiếc to, chiếc nhỏ. Đến bữa cơm, cô nhỏ nhẹ nhắc chồng: “Sao anh mua dép mà không để ý số?”. Anh cười hiền lành, gãi đầu: “Đi vô chợ mua dép cho em ngại muốn chết. Đi cho lẹ chứ hơi đâu mà để ý”.

Phượng đem chuyện chồng “gà mờ” kể cho mấy cô bạn nghe, các chị cười vui vẻ. Nhưng sau đó, ai cũng gật gù, tấm tắc khen ngợi chồng Phượng. Tính ra, Phượng may mắn hơn đám bạn thân. Người than thở chồng lăng nhăng, người bảo chồng nhậu nhẹt, người thì chê chồng “kẹo”, người lại rầu vì chồng gia trưởng. Họ khen chồng Phượng siêng làm, hiền lành, lại yêu thương vợ con. Ngẫm lại, Phượng thấy đám bạn nói cũng có lý. Dù anh không giỏi việc nhà, không thể kề vai sát cánh với vợ lo toan những việc nhỏ to trong gia đình, chuyện con cái học hành hay ứng xử nội ngoại, nhưng gần mười năm chung sống, anh chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với vợ. Một người chồng chung thủy, đi làm về là chỉ biết có vợ con, đối xử hiếu thuận với nội ngoại. Những lúc Phượng nóng nảy, vung vít, anh thường im lặng, nín nhịn vợ. Chờ khi vợ nguôi giận mới nhỏ nhẹ phân tích cho vợ hiểu đúng sai.

Sau khi “tám” xong với lũ bạn, Phượng về với một tâm trạng nhẹ nhàng. Trong góc nhà, anh đang cặm cụi bên cái máy tính cũ. Rõ ràng về chuyên môn, anh chẳng thua kém ai. Về độ siêng năng cũng thuộc dạng “cày ngày không đủ, tranh thủ cày đêm”. Nhìn chồng ngày làm việc ở công ty, tối lại nhận thêm máy tính về nhà sửa, Phượng thấy mình có lỗi khi bấy lâu luôn hằn học, trách móc chồng. “Anh có muốn ăn gì không để em đi chợ?”. Nghe vợ hỏi anh giật mình, nhìn vợ ngạc nhiên. Phượng cười tủm tỉm đi vào bếp. Trên đời chẳng ai sinh ra là thập toàn thập mỹ, điều quan trọng là cô có nhìn thấy những điểm “hoàn hảo” trong tính cách của một người chưa hoàn hảo như anh.

Vợ ơi, anh thích mập!

Thấy vợ ăn kiêng, anh không mấy quan tâm, cho đó là chuyện đàn bà. Nhưng, sau một tuần vợ ăn kiêng, anh bắt đầu thấy có... vấn đề.

Những bữa cơm gia đình gần đây có nhiều thay đổi. Giờ ăn chiều sớm hơn, dù bọn trẻ trong nhà đi học chưa về chị vẫn dọn cơm ra bàn. Nhiều hôm anh về còn thấy vợ đã ăn xong, úp lồng bàn để phần mấy cha con. Bữa sáng chị thôi không nấu xôi nữa, bớt hẳn vụ chiên cơm, chuyển sang các món nước, trứng, rau củ. Mấy vụ nấu chè để sẵn trong tủ lạnh cũng thôi hẳn, những hộp bánh ngọt, sô cô la… tuyệt nhiên vắng bóng. Thỉnh thoảng anh mở tủ lạnh, thấy ngăn nào cũng trống trơn.

Chị đang ăn kiêng - sau nhiều lần cả nhà thắc mắc, chị bẽn lẽn thú nhận. Anh thì không bất ngờ: các bà các cô ở cơ quan chồng cũng suốt ngày ỉ eo chuyện mập ốm, giảm cân, thể dục... Anh không mấy quan tâm, cho đó là chuyện đàn bà. Nhưng, sau một tuần vợ ăn kiêng, anh bắt đầu thấy có... vấn đề.

Gần 16 năm kết hôn, vòng eo thời con gái của chị nay chỉ còn trong hoài niệm. Thời sinh viên, anh chở chị nhẹ tênh trên chiếc xe đạp cà tàng, nay thì mỗi lần vợ leo lên sau xe đều phải nhắc trước chồng chống chân cho kỹ. Lâu rồi anh đã quen mắt với hình ảnh vợ trong những bộ quần áo rộng, màu tối, hoa văn rối rắm để che lấp chỗ này chỗ nọ. Mà nào có phải chị lười! Hai đứa con và một ông chồng khiến chị luôn tất bật chợ búa, cơm nước, lau dọn nhà cửa đến khuya. Chị cực vì chồng con nhiều, nhưng mập vẫn mập. Nay thì chị quyết định không mập nữa. Theo chị, cũng vì chồng, vì con mà thôi.

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Anh quan sát vợ gồng mình cố gắng, thầm thán phục phụ nữ: họ có ý chí và mạnh mẽ hơn anh tưởng. Hỏi mười bà vợ thì hết cả mười bà đều thích được giảm cân, thích có dáng mảnh mai như mấy cô người mẫu. Các phương pháp từ ăn kiêng đến nhịn đói, từ tập thể dục ngoài công viên đến đầu tư tiền triệu cho những phòng tập, máy tập đắt tiền… hầu như chị em nào cũng ít nhất một lần trải qua. Bao nhiêu thực đơn kiểu này kiểu nọ đều được áp dụng triệt để. Anh hoảng hốt thấy vợ có gọn hơn một chút, nhưng thần thái lờ đờ, mệt mỏi. Ăn kiêng nghe đâu có những thứ đắt đỏ đến tiền triệu, mà đi kèm với nó là cơn hành xác và ác mộng tăng cân không kiểm soát trở lại sau mỗi đợt kiêng. Vậy mới có chỗ cho mấy thẩm mỹ viện chui hoành hành, mấy dịch vụ làm ốm, giảm mỡ móc túi các bà, các cô.

Cái hôm vợ phải nhập viện cấp cứu sau khi uống một thứ trà giảm cân gì đó, anh thật sự hoảng, vì đây đâu còn là chuyện làm đẹp nữa, đã chạm mức nguy hiểm đến tính mạng rồi, đã là chuyện của cả gia đình rồi. Mấy đứa nhỏ đi học về không ai đưa đón, không ai cơm nước chăm nom, trong khi vợ nằm thiêm thiếp với ống truyền dịch trên cổ tay, người xanh như tàu lá. Cũng may là chị chỉ bị rối loạn, chứ có bà còn bị tai biến, nhiễm trùng, thậm chí mất mạng...

Cả ba cha con bàn nhau cách để giữ mẹ cho cả nhà. Đầu tiên là tấm ảnh chụp cả gia đình được phóng lớn. Trong ảnh chị cười tươi tắn, đầy đặn cạnh hai cậu con trai. Những tấm ảnh một thời con gái của chị cũng được anh rửa lại, treo trong phòng ngủ. Anh vào bếp loay hoay làm những món ăn chị thích, cố ép chị ăn bằng hết. Sức khỏe chị đỡ dần, anh bớt nhậu, bớt la cà, về nhà sớm hơn. Một bữa, anh mua về tặng vợ một đôi giày thể thao, cười “cầu tài”: "Từ nay anh với em cùng đi bộ buổi tối nha".

Những cuộc đi bộ ấy không làm cho chị giảm được bao nhiêu cân, nhưng mang lại vẻ rạng ngời tươi tắn trên gương mặt chị. Đến giờ thì không phải lúc nào anh cũng cùng đi với chị, nhưng trong câu chuyện của chị với bạn đồng hành, đã không còn những bí quyết giảm cân, thay vào đó, chị bảo: phụ nữ không sinh ra để làm người mẫu hay đồ chơi tình dục cho đàn ông. Phụ nữ sinh ra để sống, để hạnh phúc, để sinh con và nuôi con. Cái đẹp và sự hấp dẫn của phụ nữ nằm ở sức khỏe, ở khả năng mang thai, sinh nở, và cảm giác êm ấm tự nhiên - cảm giác chỉ có được khi trong người đàn bà thực sự có một cái tổ để nuôi dưỡng con người.

Thế giới vẫn đầy những phụ nữ ấm áp, tròn trịa, phúc hậu đó thôi. Sức sống nữ là sức sống tuyệt đối không bao giờ bị khuất phục hay hóa giải. Mấy dòng anh nhắn vào điện thoại làm chị rất hạnh phúc: “Vợ ơi, anh thích mập!”.

Ghét và yêu

Vẻ ngoài chỉ là những lớp vỏ xù xì giả tạo vì sợ người khác làm tổn thương mình, chẳng biết tôi đã yêu anh từ khi nào.

Lần đầu gặp anh, tôi đã có một ấn tượng không tốt. Anh trông như một gã giang hồ với mái tóc dài chấm vai, nét mặt sân si và đôi mắt luôn trừng trừng như muốn khiêu chiến.

Tôi ghét anh ra mặt và không muốn làm việc chung với anh. Nhưng sự đời thường trớ trêu, càng tránh anh bao nhiêu thì anh lại gần tôi bấy nhiêu. Vì anh chuyên chạy việc vặt cho công ty còn tôi thì cần người phụ mình khuân vác.

Qua nhiều lần làm việc chung, tôi thấy anh hiền lành đến bất ngờ. Vẻ ngoài chỉ là những lớp vỏ xù xì giả tạo vì sợ người khác làm tổn thương mình. Dần dần tôi cảm thấy thích anh và chẳng biết đã yêu anh từ khi nào.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Anh không ngỏ lời yêu tôi như các chàng trai thường làm. Anh nhát đến nỗi chỉ biết buồn khi thấy tôi đi chơi với người khác, chỉ biết chờ khi không thấy xe tôi ngoài bãi giữ xe của công ty. Thậm chí gọi điện hỏi thăm tôi anh cũng nhờ cô đồng nghiệp làm giúp. Biết không thể ép anh nói câu yêu thương ngọt ngào nên tôi phải tự “trả lời” bằng cái ôm xiết sau lưng anh trong một buổi chiều tôi nhờ anh chở về.

Anh ngày đó rất nghèo. Tài sản quý giá của anh chỉ là chiếc xe đạp cọc cạch, rỉ sét. Anh không đủ điều kiện để học cao hơn sau khi tốt nghiệp phổ thông. Tuy vậy anh luôn cố gắng làm việc vì muốn một tương lai tươi sáng hơn sau này nhưng vì không có tay nghề nên lương anh chỉ dừng ở mức đủ sống. Tôi cũng thế chẳng hơn gì anh ngoài chiếc xe máy được người bà con xa cho mượn trước rồi từ từ trả tiền lại sau. Vì thế khi yêu nhau, cả hai tự động viên nhau phải cố gắng hơn và lên kế hoạch cụ thể cho tương lai.

Chúng tôi cố gắng chăm chỉ làm việc và để dành tiền cho anh học một khoá nghề ngắn hạn trước. Sau đó, anh cố gắng xin và làm việc phù hợp với nghề được đào tạo dù mức lương rất bèo bọt. Nghề dạy nghề, từ từ có kinh nghiệm anh làm việc chỗ khác với mức lương khá hơn và xứng đáng hơn. Sau đó, đến phiên tôi học khoá nghề mình yêu thích rồi chấp nhận làm việc không lương trong vài tháng đầu để có kinh nghiệm. Cứ thế, chúng tôi từ từ tích luỹ và có một số vốn nho nhỏ sau bốn năm làm việc cật lực.

Hiện giờ, tôi và anh đã thành vợ chồng và có một cậu con trai kháu khỉnh, lanh lợi. Cuộc sống vẫn còn nhiều khó khăn nhưng tôi tin với tình yêu chân thành và một quyết tâm vững chải, chúng tôi sẽ vượt qua hết mọi trở ngại và sống hạnh phúc bên nhau trọn đời.