Lần đầu tiên của hai vợ chồng

Sau những “lần đầu tiên” trơn tru ấy, hy vọng cuộc sống của hai vợ chồng sẽ mở ra những trang tươi đẹp.

Cưới nhau đã hai năm, tích góp mua được căn hộ nhỏ xinh, nhưng ba mẹ chồng vẫn chưa cho vợ chồng ra riêng. Thương ba mẹ, vợ cũng nghĩ nên sống quây quần cho ấm cúng. Ngược lại, chồng nằng nặc muốn được trải nghiệm cảm giác làm “ông chủ” gia đình. Cuối cùng mẹ đành chiều con trai. Hai vợ chồng chính thức được ra ở riêng.
Ngày dọn đến chung cư, vợ định nấu một bữa thịnh soạn ăn mừng. Vào bếp một mình, tự dưng cảm giác “người lớn” hẳn ra, vì chưa bao giờ vợ tự tay nấu một món nào. Chồng mở nhạc thật lớn, vừa nhún nhảy vừa giúp vợ gọt củ hành và chuẩn bị sơ chế các loại gia vị. Mới thưởng thức được hai bản nhạc, bác hàng xóm đã gõ cửa nhắc nhở: “Ồn quá mấy cô cậu ơi. Mở vừa đủ nghe thôi”. Vợ vội tắt máy. Hai vị chủ nhà trẻ tuổi ngỡ ngàng với bài học đầu tiên về cuộc sống chung cư.
Hơi cay của mấy củ hành khiến chồng tèm lem mắt mũi. Bỏ dở mọi thứ, chồng kêu toáng rồi chạy biến lên phòng khách, để một mình vợ lóng ngóng. Nồi nước hầm sôi sùng sục mà rau củ chưa cắt xong. Gỏi trộn đã đơm lên đĩa mới sực nhớ chưa rang đậu phộng để rắc vào. Mồ hôi nhễ nhại, mặt đỏ nóng bừng, vợ mới hiểu nỗi cơ cực bao năm với “nghiệp nội trợ” của mẹ.
Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Loay hoay suốt buổi sáng, cuối cùng thức ăn cũng được bày lên bàn. Chồng đi đâu mất dạng. Không giúp được thì thôi, lại còn bỏ đi chơi. Gọi điện không bắt máy. Nhắn tin không trả lời. Vợ tức giận. Liên lạc mấy người bạn thân cũng chẳng ai biết chồng đang ở đâu. Kỳ lạ. Chồng chưa bao giờ đi chơi một mình.
Đang lúc vợ vô cùng sốt ruột thì con trai bác hàng xóm thò đầu qua cửa sổ hớt hải nói vọng vào: “Em gì ơi, trông nhà giúp anh với nhé. Anh đưa mẹ vào bệnh viện chăm sóc ba. Chồng em đang ở với ba anh trong đó. Anh vô trong ấy thì chồng em về liền”. Vợ ngẩn ra. Nghe mấy cô mấy chị xung quanh bàn tán mới biết bác trai nhà bên bị đột quỵ, may nhờ có chồng cõng bác chạy xuống cầu thang và cùng anh con trai đưa ông cụ đi cấp cứu. Mải ở trong bếp nên vợ có biết gì đâu.
Hơn một giờ chiều, hai vợ chồng mới ngồi vào bàn. Thức ăn nguội lạnh từ lâu. Bữa tiệc “đầu tay” nên khó thể ngon bằng cơm do mẹ nấu. Dù vậy, vợ chồng vẫn vui vẻ gắp cho nhau và cùng khen ngon. Anh con trai nhà hàng xóm không khách sáo, vợ mời là dùng ngay. Anh thật thà bảo mẹ chưa nấu gì, nhà chỉ còn mì tôm, đang định chạy xuống phố ăn tiệm. Anh cũng trạc tuổi chồng. Vậy là có thêm một người bạn mới.
Ba người đang vừa ăn vừa làm quen nhau thì thấy một em nhỏ thập thò ngoài cửa. Có lẽ em tò mò về những người lạ mới xuất hiện sáng nay trong khu chung cư. Vợ mở cửa, rủ em bé vào nhà chơi. Em e ngại lắc đầu, chạy đi mất. Nhưng chỉ vài phút sau, cô bé lại bẽn lẽn nép vào chỗ cũ. Chồng đứng dậy, đem cho em mấy trái quýt. Bữa tiệc tàn cũng là lúc cô gái bé nhỏ đã ngồi sát hồ cá cảnh, chăm chú xem đàn cá.
Sau cơn thập tử nhất sinh, bác hàng xóm quý chồng ra mặt. Có món gì ngon bác cũng đem qua cho hai vợ chồng, cứ như chúng mình là con cháu trong nhà. Bác gái khen tụi mình biết quan tâm hàng xóm, biết lắng nghe ý kiến người khác, hòa nhã và hiếu khách. Rồi bác kể cặp vợ chồng trẻ ở tầng trên, cứ ru rú trong nhà, lúc nào cũng đóng kín cửa. Sống ở đây mấy năm rồi nhưng họ không giao tiếp với ai. Bác nói, ăn ở như vậy lạnh nhạt, khó gần quá và không thấy được cái tình, cái nghĩa.
Tiệc tân gia trôi qua. Cũng chỉ là một bữa ăn bình thường nhưng nó đánh dấu một cột mốc đáng nhớ của hai vợ chồng. Lần đầu tiên sống trong ngôi nhà do vợ chồng tích góp mua, lần đầu tiên vợ vào bếp, lần đầu tiên chồng làm được việc có ích đối với láng giềng mới quen. Sau những “lần đầu tiên” trơn tru ấy, hy vọng cuộc sống của hai vợ chồng sẽ mở ra những trang tươi đẹp.

Chồng đi coi bói

Tôi phát hiện anh đi coi bói để xem anh nên tiếp tục sống với tôi hay lấy một người phụ nữ mà anh đã có quan hệ sâu đậm...

Tôi gặp anh khi đã bước qua tuổi 30, cái tuổi mà người ta gọi là “gái ế”. Khi đó, tôi đang là một giảng viên của một trường đại học, anh là cảnh sát khu vực mới chuyển về phường tôi. Chúng tôi đến với nhau qua mai mối của một… bà già nhiều chuyện hàng xóm.

Có lẽ tôi chấp nhận anh vì đã quá căng thẳng với sự lo lắng của ba má và những hỏi thăm: chừng nào cưới chồng của họ hàng, bạn bè; còn anh thì có lẽ do nhìn thấy ở tôi một cô vợ hoàn hảo, bởi tôi có nhan sắc trung bình khá, nghề nghiệp ổn định và là một bà chị hai được tiếng đảm đang trong chung cư.

Thế nhưng, dù rất lo lắng về việc lấy chồng muộn của tôi, nhưng ba má tôi vẫn cương quyết phản đối mối quan hệ này, với lý do là nghề nghiệp của anh. Cuối cùng, sau câu khẳng định của tôi: “Ba má không cho, con cũng cưới. Trong nhờ, đục chịu, con sẽ không làm phiền gì ba má nếu không có hạnh phúc”, ba má tôi đành chịu thua, để tôi về làm vợ anh.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Hơn mười năm vợ chồng, tôi không ít lần nhận ra ba má tôi ngăn cản là... đúng. Chúng tôi khác nhau từ cách sống, cách nghĩ, cách sinh hoạt; nhưng vì đã hứa với ba má không bao giờ than phiền nên tôi đã cố vượt qua mọi điều để chịu đựng. Hai đứa con theo nhau ra đời, tôi tự an ủi: cuộc hôn nhân này đã có ý nghĩa. Thế nhưng, trong khi tôi bằng lòng với vị trí một giáo viên thì anh luôn bức bối vì sự nghiệp không bằng bạn bè. Anh tìm đủ mọi cách để vươn lên và tức tối vì tôi không chịu giúp anh làm điều đó. Tôi đã cương quyết không đưa anh tiền chạy chức, cũng không chịu quà cáp để lấy lòng cấp trên của anh. Đó cũng là mâu thuẫn lớn nhất của gia đình tôi.

Tôi cố gắng chịu đựng điều đó cho đến một ngày tôi phát hiện anh đã đi coi bói để xem anh nên tiếp tục sống với tôi hay lấy một người phụ nữ mà anh đã có quan hệ sâu đậm hai năm nay. Phát hiện này khiến tôi choáng váng. Càng đau xót hơn, tôi biết vì người thầy bói đó nói ở với tôi sẽ tốt hơn nên lá đơn xin ly hôn của anh vẫn còn nằm trong tủ sắt ở cơ quan anh. Hóa ra, anh còn ở lại với mẹ con tôi chỉ vì lời... thầy bói. Giờ đây, tôi thật sự không còn muốn sống chung với anh nữa, chỉ muốn ly hôn để anh tìm người phụ nữ phù hợp với anh hơn và cũng để giải thoát cho mình.

Thế nhưng, nhìn cha mẹ già và nhớ lời hứa của mình, lại nhìn các con nhỏ dại, tôi lại chùn bước. Nhưng, sống thế này, tôi như người chết rồi. Tôi phải làm sao đây?

Tân hôn hào hứng, chồng thú nhận vô sinh

Tôi đã ngỡ mình nghe nhầm hoặc có thể chồng tôi vì quá lo lắng mà nói nhầm. Nhưng không, anh lặp lại anh không có khả năng sinh con...

Choáng váng, sốc, hụt hẫng như bị đẩy rơi xuống tận đáy địa ngục, cảm giác bị lừa dối… Tôi vẫn còn quay cuồng với mớ bòng bong này. Không biết nên làm gì tiếp theo đây. Tôi chỉ mới cưới có một ngày.

27 tuổi tôi đi lấy chồng. Anh hơn tôi 7 tuổi. Tưởng chừng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất khi có được người đàn ông hết mực yêu chiều mình, luôn tâm lý, được cả bố mẹ chồng và cả anh chị em bên chồng ra sức tái hợp, yêu mến. Ngày hôm qua, tôi đã khiến đám bạn thời cấp ba ở quê và cả những người bạn đại học của mình phải ghen tỵ khi xúng xính trong chiếc váy cưới đắt tiền, cùng chồng bước vào khán phòng trang hoàng rực rỡ dưới sự chứng kiến đầy đủ người thân, quan khách. Ngày hôm qua – ngày mà tôi đã chờ đơi sau ba năm yêu nhau, tôi đã tưởng mình là cô dâu hạnh phúc nhất. Nhưng thật nghiệt ngã và chẳng ai có thể ngờ….

Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Khi tiệc tàn. Khách tan. Hai chúng tôi về phòng tân hôn ngay tại khách sạn 5 sao nơi tổ chức tiệc cưới, sau một ngày bận rộn và mệt nhoài, khỏi phải nói dù mệt nhưng tôi vẫn tỏ ra phấn khích, cười nói và thể hiện cho chồng mình thấy rằng tôi vui sướng khi được làm vợ của anh đến thế nào. Tôi bối rối, e ấp chờ đợi giây phút đêm tân hôn. Nhưng rồi đột nhiên, chồng lặng lẽ đến bên ngồi cạnh tôi và nói ngập ngừng:

“Vợ ơi, có điều này anh muốn nói cho vợ biết. Hy vọng vợ hiểu và thông cảm, được không?”

Điều gì đã xảy ra với anh vậy? – tôi chỉ biết hỏi chồng mình như vậy.

“Sự thật, anh là người vô sinh. Anh không có khả năng sinh con. Anh không thể cho em được làm mẹ………”

Tôi đã ngỡ mình nghe nhầm hoặc có thể chồng tôi vì quá lo lắng mà nói nhầm. Nhưng không. Sau câu hét toáng của tôi “Cái gì”, anh đã lặp lại rõ hơn từng từ từng chữ một rằng anh không có khả năng sinh con.

Bộ váy cưới vẫn còn trên người chưa kịp được chồng mới cưới cởi hộ. Lớp trang điểm vẫn còn trên khuôn mặt tôi chưa kịp rửa nhưng giờ phút ấy có lẽ những giọt nước mắt như mưa tuôn cũng đã làm phai bớt phần nào. Có ai đã từng rơi vào hoàn cảnh nghiệt ngã như tôi chưa vậy. Hãy cho tôi một lời khuyên nên làm gì bây giờ. Đêm tân hôn của tôi đã trở thành ác mộng. Không có giây phút động phòng. Không có niềm vui, hạnh phúc. Tôi phải làm gì bây giờ đây. Đau khổ và hận người chồng mới cưới của mình quá. Nhưng nghĩ đến nét mặt trắng bệch, cúi gằm nhìn xuống trong im lặng của anh khi tôi hỏi “Tại sao anh không em biết sớm hơn” là lòng tôi lại nhói đau.