Khi trắng tay trở về nhà, tôi mới nhận ra 1 sự thật quá phũ phàng

Chỉ đến khi tay trắng ra khỏi nhà vợ, trở về nhà mình, người đàn ông mới biết 1 sự thật phũ phàng.

Yêu thương gia đình và luôn muốn họ có một cuộc sống tốt đẹp là điều ai cũng mong muốn, nhưng chúng ta không nên làm theo cách mà người đàn ông đã làm trong câu chuyện mới được đăng tải lên mạng hội dưới đây.

Nội dung câu chuyện như sau:

"Tôi là Minh Hạo, sinh ra ở nông thôn, dưới tôi còn có một người em trai. Khi chúng tôi còn nhỏ, bố tôi đã mất trong một vụ tai nạn cho nên chỉ có ba mẹ con tôi dựa vào nhau mà sống.

Cuộc sống không có cha đã rất khó khăn, mẹ tôi phải vừa làm mẹ lại vừa thay cha nuôi nấng hai anh em, điều này thật không dễ dàng. Cũng may là tôi và em trai đều ngoan ngoãn, mỗi khi đi học về đều phụ giúp mẹ việc nhà, giảm bớt gánh nặng cho mẹ.

Sau này khi học lên cấp 3, vì thu nhập của mẹ không thể lo học phí và sinh hoạt cho hai người nên phận làm anh như tôi phải nghỉ học ở nhà để em trai được đi học. Tôi nói với mọi người rằng mình không muốn đi học nữa, để cơ hội này cho em trai vì thành tích học tập của em ấy cũng tốt hơn. Học hết cấp hai tôi đã nghỉ học để ra ngoài đi làm.

Tôi nhớ năm 15 tuổi đi tìm việc, không ai muốn thuê lao động nhỏ tuổi nên sau đó tôi phải rửa bát thuê ở một quán ăn nhỏ với mức lương rất thấp, một tháng chỉ được 1.000 tệ (khoảng 3,5 triệu đồng) nhưng có bao ăn ở.

Khi trang tay tro ve nha, toi moi nhan ra 1 su that qua phu phang

Ảnh minh họa.

Mỗi tháng tôi dành dụm gửi 1.000 tệ về quê, chỗ còn lại coi như tiền tiêu vặt của mình. Thời gian đó rất vất vả nhưng cũng vui vẻ, tôi hi vọng em mình có thể học đại học, có tương lai tươi sáng để cải thiện cuộc sống cho gia đình chúng tôi.

Ở chỗ chúng tôi, con trai hầu như sẽ kết hôn vào khoảng 20 tuổi nhưng do điều kiện gia đình quá kém nên tới năm 25 tuổi tôi vẫn chưa lấy vợ.

Sau này mẹ tôi đánh tiếng chỉ cần con bà lấy được vợ, ở rể bà cũng chấp nhận. Một thời gian sau, cuối cùng tôi cũng kết hôn và về ở bên nhà vợ.

Vợ tôi là con gái duy nhất trong nhà, điều kiện gia đình cũng rất tốt, đều làm kinh doanh nên khi sau khi về chung một nhà thì cuộc sống của tôi cũng tốt lên rất nhiều.

Sau này cha mẹ vợ thấy tôi thông minh và chăm chỉ, đầu óc cũng nhanh nhạy nên giao cho tôi quản lý một công ty nhỏ.

Để cảm ơn công sinh thành và dưỡng dục của mẹ mình, từ sau khi tiếp quản công ty mỗi tháng tôi đều chuyển 20.000 tệ vào thẻ của bà, số tiền này hoàn toàn đủ cho cuộc sống của mẹ và em trai. Tuy nhiên tôi không nói cho vợ hay cha mẹ vợ biết chuyện này, tôi sợ họ sẽ không đồng ý.

Để tránh việc này bị phát hiện, tôi đã lập tài khoản ngân hàng giả, tự mua một số thứ rồi báo công ty thanh toán.

Khi trang tay tro ve nha, toi moi nhan ra 1 su that qua phu phang-Hinh-2

Ảnh minh họa.

Bí mật bị phơi bày

5 năm sau, cuối cùng vợ tôi cũng đã phát hiện ra chuyện này. Lần đó cô ấy đến công ty kiểm tra sổ sách, phát hiện ra vài con số không đúng.

Phát hiện ra sự thật này vợ tôi đã vô cùng tức giận và muốn ly hôn với tôi. Cô ấy nghĩ tôi không nên giấu vợ lén mang tiền trong nhà đi. Sau khi làm xong thủ tục ly hôn, tôi nhanh chóng ra bị đuổi ra khỏi nhà vợ. Không còn cách nào khác tôi chỉ có thể về nhà mình.

Về đến nơi, tôi thấy mẹ và em trai tôi đang ngồi nói chuyện ở trong vườn nhà.

Em trai thấy tôi về liền chạy đến hỏi: "Lần này anh về định cho em bao nhiêu tiền?"

Tôi sững người rồi hỏi lại: "Em nói vậy là có ý gì, anh không cho tiền là không được về nhà sao?"

Em trai ngượng nghịu cười: "Ôi không phải thế, chỉ là tiền tháng này đã tiêu gần hết rồi."

Tôi rất ngạc nhiên và hỏi: "Em không đi làm à? Lương của em đâu hết rồi?"

Em trai trả lời: "Em không đi làm nữa, hàng tháng anh cho mẹ nhiều tiền như vậy, em làm sao phải đi làm?"

Nghe em trai nói những lời này, cuối cùng tôi cũng hiểu ra rằng thì ra mỗi tháng tôi gửi tiền về nhà mẹ đều đưa hết cho em trai, thậm chí chỉ ở nhà ăn chơi mà không hề đi làm, tất cả đều đợi tôi gửi tiền về.

Tôi chua chát nói với mẹ: "Sau này không có tiền nữa, con đã ly hôn vợ rồi".  

Từng bị chôn vùi bởi hôn nhân địa ngục, người phụ nữ vùng mình trốn chạy

Đời người loay hoay giữa được và mất. Đâu đó trên thế giới này, có một người con gái bất hạnh luôn không ngừng tìm kiếm hạnh phúc cho bản thân.

Trương Lâm, sinh năm 1995 ở vùng nông thôn Bạch Thủy của tỉnh Vân Nam (Trung Quốc), một nơi mà tư tưởng trọng nam khinh nữ vẫn thấm nhuần trong đầu óc của người dân nghèo khổ.

Tung bi chon vui boi hon nhan dia nguc, nguoi phu nu vung minh tron chay

Chết điếng biết chồng rút tiết kiệm cho người yêu cũ vay 100 triệu

Tôi thực sự sốc khi biết chuyện chồng mang tiền tiết kiệm của hai vợ chồng cho người yêu cũ vay mà không nói với tôi câu nào.  

Tôi năm nay 26 tuổi, làm nhân viên kế toán văn phòng. Vợ chồng tôi cưới nhau đã được 4 năm. Do hiếm muộn chạy chữa khắp nơi nên vô cùng tốn kém, tới giờ chúng tôi chỉ tiết kiệm được hơn 100 triệu dành để lo sinh em bé vào đầu năm sau. Vợ chồng tôi ở riêng, trước giờ cuộc sống sinh hoạt thường nhật diễn ra vui vẻ, yêu thương lẫn nhau.

Gọi điện cho ông bà nội, vợ tôi "chêm" vào một câu khiến họ đòi từ dâu

Tôi mắng vợ vì tội vô lễ nhưng cô ấy vẫn vênh mặt cho rằng mình không sai.

Hồi trước, cứ cuối tuần tôi lại chở con trai về quê chơi với ông bà nội một hôm. Nhưng hiện nay vì tình hình đi lại khó khăn nên cả tháng rồi, con tôi chưa được về thăm ông bà. Bố mẹ tôi nhớ, cứ gọi video cho cháu suốt.

Riêng vợ tôi, cô ấy không về quê, trừ những dịp đặc biệt như lễ, Tết. Cô ấy nói rằng không quen với cách sống ở quê. Về thấy lạc lõng vì bố mẹ chồng lúc nào cũng ưu ái chị dâu hơn. Mặc dù tôi khuyên nhiều lần, vợ vẫn không thay đổi suy nghĩ ấy. Nhưng rõ ràng, về quê mà mặc váy ngắn váy dài, trang điểm sắc sảo rồi ngồi ỳ một chỗ chẳng phụ giúp gì thì ai mà thích cho được.

Goi dien cho ong ba noi, vo toi

Ảnh minh hoạ.

Vợ tôi không nhận thức được vấn đề đó, cứ chăm chăm đổ lỗi cho người khác. Chị dâu tôi làm nông, ăn mặc giản dị, nói chuyện chất phác thì bị vợ coi thường ra mặt. Vì thế, mối quan hệ giữa họ cũng không mấy tốt đẹp.

Mới đây, trong lúc con trai tôi gọi điện cho ông bà nói chuyện, vợ tôi đang nấu ăn liền "chêm" vào một câu: "Ông bà thương cháu mà đến mảnh đất cũng chả có phần. Thương kiểu nói suông thì ai mà chẳng nói được".

Bố mẹ tôi nghe được, ông bà giận dữ tắt máy rồi gọi riêng lại cho tôi. Bố tôi bảo đất đai để lại hết cho vợ chồng anh trai tôi vì họ chăm sóc ông bà lúc già yếu, đau bệnh. Còn vợ tôi, bố mẹ chồng có bệnh nằm liệt giường hay nằm viện cả tuần, cô ấy cũng chẳng đoái hoài đến. Thế mà lại mặt dày hỏi đến đất đai. Nói rồi ông còn đòi từ dâu vì quá hỗn láo.

Tôi bực bội trách móc vợ. Cô ấy lại không nhận sai mà còn cho rằng tôi bênh vực bố mẹ. Cô ấy nói không giành đất cho bản thân mà là cho con trai, cháu nào cũng là cháu, bố mẹ tôi phân biệt đối xử.

Giờ tôi đứng giữa hai bên nên rất đau đầu và khó xử. Phải làm sao để dàn xếp yên vụ này đây?