Hóa ra đôi mắt cũng thay đổi, cũng biết buồn

Chồng cũ tôi nói “Khi nào em lấy chồng, anh sẽ đón con về ở cùng anh”. Em chỉ cười chẳng nói gì và nghĩ thầm trong lòng “Giá như anh đừng ngoại tình, giá như anh thương em một chút thì con mình đã không phải như thế này"...

Ngày trước khi lấy chồng, mọi người thường khen tôi có đôi mắt rất đẹp nhưng chẳng hiểu vì sao gần đây nhiều người gặp tôi, nhất là những người quen lại giật mình phải thốt lên: “Sao đôi mắt em bây giờ lại buồn đến thế?”
Có người lại hỏi “Em thay đổi nhanh quá, suýt nữa không nhận ra em…” khiến tôi bàng hoàng đến lặng người. Hóa ra đôi mắt cũng thay đổi, cũng biết “buồn” như những câu chuyện đớn đau mà tôi từng trải qua.
Hóa ra đôi mắt cũng thay đổi, cũng biết “buồn” như những câu chuyện đớn đau mà tôi từng trải qua. Ảnh minh họa.
Hóa ra đôi mắt cũng thay đổi, cũng biết “buồn” như những câu chuyện đớn đau mà tôi từng trải qua. Ảnh minh họa. 
Anh cũng từng mê mệt đôi mắt đẹp hút hồn của tôi. Anh nói sẽ không bao giờ muốn tôi rơi lệ vì bất cứ điều gì nhưng cuối cùng thì ngược lại, người mang lại khổ đau, khiến tôi khóc đến cạn nước mắt chính là anh.
Tôi – mẹ đơn thân 24 tuổi, con trai tôi đã hơn 2 tuổi. Giờ tôi chỉ lo kiếm tiền nuôi con trai bé bỏng. Con ở với bà ngoại và em trai tôi, may mắn là con rất hợp bà ngoại và cậu.
Cũng có nhiều người tán tỉnh tôi nhưng tôi sợ yêu và cảm nhận rõ trong họ không có sự chân thành. Một lần đổ vỡ trong hôn nhân khiến tôi đóng chặt cánh cửa trái tim, chẳng thể nào mở lòng được với bất cứ ai.
Chồng cũ tôi nói: “Khi nào em lấy chồng, anh sẽ đón con về ở cùng anh”. Em chỉ cười chẳng nói gì và nghĩ thầm trong lòng: “Giá như anh đừng ngoại tình, giá như anh thương em một chút thì con mình đã không phải như thế này"...
Em chỉ nghĩ như vậy mà không nói ra bởi em biết, nói cũng không ích gì vì nếu thương em, anh đã không để chuyện đó xảy ra. Anh giúp em hiểu được một điều, khi một ai đó bước vào cuộc sống của mình không có nghĩa là họ sẽ ở cạnh mình mãi mãi.
Tôi cũng đã học được, không phải ai cũng chân thành với những gì họ từng hứa hẹn hay thề thốt. Tình yêu không phải là một điều vĩnh viễn, nó có thể đến bất ngờ và đi không báo trước.
Tôi không muốn yêu và gắn bó với bất cứ ai bởi vì tôi không muốn phải buông bỏ thứ gì đó mà tôi đang cố gắng để giữ.
Đối với tôi, ly hôn là một trong những điều khó khăn nhất để vượt qua trong cuộc sống, nhất là khi giữa hai người đã có con cái. Khi có con bên cạnh, tôi biết ly hôn khiến tôi mất đi thứ giá trị nhất đó chính là bản thân bởi sự tự tin, lòng tự trọng và tâm hồn tôi cũng theo đó bay đi.
Tôi cần nhìn lại giá trị bản thân mình để lấy lại sự tự tin và tôi sẽ không để ai làm tổn thương mình thêm một lần nào nữa.
Là một người mẹ đơn thân, tôi sẽ cố gắng nuôi dạy con thật tốt. Khi lớn lên, con trai tôi sẽ hiểu một điều, mọi cô gái đều xứng đáng được hưởng hạnh phúc và được tôn trọng, nâng niu như báu vật.

Đồng Tháp: Hoảng hốt bệnh nhân nhập viện với thùng lạnh đựng nhiều ngón tay

Do để trực tiếp 3 ngón tay vào đá lạnh và thời gian di chuyển đến bệnh viện quá lâu nên các mô tế bào của ngón tay đứt đã bị hoại tử, bác sĩ không thể khâu nối lại được.

Sáng hôm nay (20/4), Bệnh viện Sài Gòn ITO vừa tiếp nhận một trường hợp bị đứt lìa nhiều ngón tay nhưng không thể nối lại được.

Sự thật phơi bày sau ngày cưới khiến tôi sốc nặng

Tôi đứng hình khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Tại sao họ đối xử với tôi như vậy? Tôi đã làm gì nên tội mà phải nhận sự đối xử tàn nhẫn như thế này?

Tôi không phải là một cô gái xinh đẹp. Tuy không quá tự ti với ngoại hình của mình nhưng ngay từ thời thiếu nữ tôi đã biết nhan sắc của mình kém hơn các bạn. Khi những bạn đồng trang lứa khác luôn nhận được những món quà, những lời tán tỉnh, hâm mộ thì tôi luôn lẻ loi một mình. Đã từng rất buồn, rất tủi thân vì kém sắc, nhưng dần dần tôi nhận ra, nhan sắc không phải là tất cả. Chính vì thế tôi cố gắng học tập thật tốt, cố gắng phấn đấu tham gia năng nổ các hoạt động trường lớp.

Phó thác chuyện chọn người gửi gắm cả đời cho dì, cô gái nhận quả đắng

Nhiều lúc dọn xong bãi chiến trường Tuấn nôn ra đầy nhà, Loan lại bật khóc. Sao cô lại lấy Tuấn? Cuộc hôn nhân chóng vánh này phải chăng là sai lầm của cuộc đời cô?

Loan năm nay 27 tuổi, là một cô gái không quá xinh đẹp nên Loan luôn tự ti về ngoại hình của mình. Vẫn có một số chàng trai tán tỉnh Loan, nhưng cô luôn ôm tâm lí rằng: “Minh xấu xí như thế, làm gì có ai thật lòng yêu. Người ta chỉ đang trêu đùa mình thôi". Chính vì thế nên suốt 4 năm đi học đại học, rồi mấy năm ra trường đi làm, Loan vẫn lẻ bóng. Ông bà, bố mẹ rồi cô dì chú bác sổt ruột khi bằng tuổi Loan, con người ta có đứa đã học lớp 1 rồi nên suốt ngày giục giã Loan lấy chồng. Mẹ cô thì có một bài ca mãi:

- Mày không nhanh nhanh lấy chồng đi, tính làm bà cô nhà này sao?

- Vầng. Con tính làm bà cô đấy, thế nên mẹ đừng có mong con lấy chồng nữa.

- Mày còn bướng bỉnh cái nỗi gì. Cái Linh nó sắp đẻ đứa thứ ba rồi đấy. Mày thì đến người yêu cũng không thấy mặt mũi đứa nào.

- Cái Linh nó đẹp như thế, lấy chồng sớm là phải. Ai bảo mẹ đẻ con ra xấu xí làm gì, mẹ đẻ con đẹp một tí thì con cũng lấy chồng lâu rồi.

- Mày lại còn trách tao đẻ mày xấu nữa? Cái Hiền nó còn xấu gấp vạn mày, sao nó cũng vẫn lấy được chồng đấy thôi?

Khi bà dì họ của Loan nói muốn làm mai cho cô, Loan đồng ý (Ảnh minh họa).
Khi bà dì họ của Loan nói muốn làm mai cho cô, Loan đồng ý (Ảnh minh họa). 
Cãi nhau với mẹ vấn đế này luôn làm Loan thấy chán nản. Đứa bạn thân của cô khuyên:

- Thôi mày đừng có suốt ngày tự ti về vẻ ngoài của mình đi. Tuổi trẻ yêu nhau vì nhan sắc nên mày tự ti thì cũng coi như là có lí do. Nhưng giờ có tuổi rồi, đàn ông người ta lấy vợ cũng đâu hẳn vì sắc đẹp. Cùng lắm là mày kiếm người xấu xấu một tí nhưng tốt bụng, có chút điều kiện, thế là được.

Nghe cô bạn thân khuyên nhủ nhiều lần, Loan cũng quyết định nghĩ thoáng ra. Do đó, khi bà dì họ của Loan nói muốn làm mai cho cô, Loan đồng ý. Dì Loan hỏi:

- Thế cháu thích kiểu đàn ông như nào? Dì có quen mấy mối cũng được lắm, công an, kĩ sư, ngân hàng,...đều có cả. Quan trong là cháu thôi!

- Dạ cháu thì thế nào cũng được, chỉ cần anh ấy hiền lành, tốt tính và chịu khó làm ăn thôi.

- Ừ, thế trước gì cứ làm mai cho cháu anh Kĩ sư công trình này nhé. Anh này tên Tuấn, 32 tuổi nhưng nhát gái nên đến giờ vẫn chưa lấy vợ. Công việc ổn định, lương cao, tính tình cũng tốt. Đặc biệt là anh này không biết uống rượu uống bia gì nên cháu cứ yên tâm. Thế cuối tuần này dì dẫn nó xuống cho hai đứa gặp nhau nhé!

Rồi Loan và Tuấn cũng gặp gỡ tìm hiểu nhau. Tuấn luôn thể hiện là người đàn ông mẫu mực, có phép tắc khiến Loan cảm thấy con người anh khá tốt. Đặc biệt, anh không bao giờ động đến rượu, dù có đến ăn cơm nhà Loan và bị mọi người trong nhà Loan ép uống nhưng anh nhất quyết không động đến giọt rượu nào. Tuy nhiên, vì anh khéo miệng nên mọi người trong nhà cũng bỏ qua, thậm chí còn mừng cho Loan vì Tuấn không biết rượu chè gì.

Sau 2 tháng tìm hiểu, Loan đồng ý lấy Tuấn với lí do tuổi của cả hai cũng không còn nhỏ, bố mẹ gia đình hai bên đã rất mong có cháu bế. Gia đình Loan mừng lắm, cuối cùng cũng tống khứ được quả bom nổ chậm đi.

Ngày cưới, Loan xúng xính váy áo cô dâu, còn Tuấn lịch lãm trong bộ vest chú rể. Bạn bè người thân đều chúc mừng cho hạnh phúc của Loan. Loan thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì cũng thoát khỏi nỗi khổ “ế”.

Ngày cưới là ngày trọng đại, thế nên chú rể không thể tránh khỏi việc bị chúc rượu, cho dù có khéo miệng đến đâu thì Tuấn cũng không thể từ chối. Ban đầu Tuấn còn trách hết sức có thể việc uống rượu, nhưng sau vài chén, anh bắt đầu quậy tưng bừng. Ai mời cũng uống. Loan và mọi người trong gia đình cô bất ngờ khi thấy Tuấn cứ chén này chén khác uống như nước lã. Càng uống, mặt Tuấn càng đỏ bừng, lời nói ra càng lúc càng mất kiểm soát, khóc khóc cười cười như tên bợm rượu. Thậm chí, anh còn cởi phăng giày tây, tất và cà vạt ra, đi chân đất. Nhìn bộ dạng anh như vậy, Loan sốc nặng. Cuối cùng, cô và mọi người phải dùng hết sức lực lôi anh vào phòng trong khóa cửa nhốt anh lại.

Những tưởng chỉ hôm đám cưới anh quá chén nên mới như vậy, nhưng cuộc sống của Loan sau đó luôn tràn ngập hình ảnh Tuấn bét rượu. Sau ngày cưới, Tuấn chẳng kiêng dè rượu chè như trước mà cứ có dịp là anh lại uống tới bến đến say khướt, còn không có dịp thì trong người lúc nào cũng hơi rượu bốc cao.

Nhiều lúc dọn xong bãi chiến trường Tuấn nôn ra đầy nhà, Loan lại bật khóc. Sao cô lại lấy Tuấn? Cuộc hôn nhân chóng vánh này phải chăng là sai lầm của cuộc đời cô?