![]() |
Ảnh minh họa. |
![]() |
Ảnh minh họa. |
Ngày còn đi học, tôi nổi tiếng đanh đá “rách trời rơi xuống”. Bố mẹ lo lắng không biết sau này lấy chồng, về nhà “người ta”, đứa “con gái đầu gấu” sẽ sống kiểu gì. Thế mà giờ tôi đã lấy chồng 8 năm, mỗi lần sang nhà bố mẹ đẻ tôi chơi, mẹ chồng không ngớt miệng khen con trai có phúc cưới được cho bà nàng dâu “hiền”.
Về làm dâu, chẳng đợi mẹ chồng kịp dò xét, tôi đã ghé vào tai bà thủ thỉ: “Con thẳng tính nên đôi khi hành động bộp chộp, nóng nảy nhưng thực tâm con không suy nghĩ, tính toán gì. Lúc nào mẹ không hài lòng thì mẹ cứ nhắc để con sửa. Bảo một lần không được thì mẹ bảo nhiều lần chứ mẹ đừng giận con, mẹ nhé!”. Mẹ chồng tôi hơi bất ngờ một chút nhưng sau đó bà tiếp nhận tính cách của con dâu một cách rất nhẹ nhàng. Thi thoảng bà cũng có nhắc nhở, chấn chỉnh một đôi điều nhưng hầu hết những ý kiến của bà rất chân tình và xây dựng.
Tôi cũng hay cùng mẹ chồng trò chuyện. Thường thì tôi chỉ đặt một vài câu hỏi với bà, sau đó mẹ chồng tôi sẽ kể cơ man là chuyện. Tôi nghe mẹ kể, thi thoảng thốt lên một câu cảm thán hoặc kinh ngạc: “Ôi, thế à mẹ?”, “Thật thế ạ?”, “Thế cơ ạ”, “Con không biết đâu đấy!”… Những lần như vậy, tôi vừa thu thập được khối tin tức, kinh nghiệm, vừa tết chặt hơn sợi dây gắn kết với mẹ. Thực tình, mẹ chồng chẳng cần mình kể lể những kiến thức cao siêu trên trời dưới biển, chỉ đơn giản là tôi luôn lắng nghe, đồng cảm với bà.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Đương nhiên, trong cuộc sống cũng có lúc nảy sinh những mâu thuẫn. Chuyện nhỏ như khi bà khăng khăng bắt tôi nấu ăn theo công thức “cổ đại” rất khó nuốt của bà, chuyện lớn là khi mẹ yêu cầu vợ chồng tôi làm chuyện này, chuyện khác có nguy cơ đảo lộn cuộc sống, khiến tôi ức chế. Nguyên tắc của tôi là không bao giờ cãi mẹ, nhưng chuyện bản thân đã tin là đúng tôi sẽ không bao giờ phục tùng. Trong bếp, khi bà chỉ dạy, tôi vẫn lễ phép dạ vâng nhưng khi bà đi khỏi tôi sẽ vẫn nấu ăn theo cách tôi nghĩ. Bữa cơm, cả bố, cả chồng tôi đều tấm tắc khen, tôi đều khéo léo “Nhờ mẹ hướng dẫn con đấy!”. Thế là, lần sau mẹ chồng không bắt tôi làm món đó theo ý mình. Những chuyện mẹ chồng yêu cầu, tôi thấy không hợp lý cũng không vội cãi lại bà mà sẽ nói: “Chuyện này con phải bàn lại với chồng con đã!”… Dù sao, con trai đề xuất ý kiến, không nhất trí với mẹ sẽ dễ chấp nhận với bà hơn.
8 năm tôi sống tự chủ và hạnh phúc trong nhà chồng. Chỉ nhờ bí kíp sử dụng chút ít tiểu xảo tinh vi xuất phát từ tình cảm chân thành của nàng dâu với mẹ chồng.
Bốn năm chồng vợ có dài lắm không mà anh thay đổi quá nhiều như thế? Mà hình như anh chỉ thay đổi khi ở nhà với vợ, còn ra đường hoặc nhận điện thoại là anh huyên thuyên như thể… lâu lắm rồi mới gặp lại bạn cũ.
Tôi và anh cùng đi làm chung công việc nhưng mỗi chiều tôi phải tranh thủ về sớm để đón con, trong khi anh bận lê la đâu đó. Mãi đến khi căn nhà nhỏ dậy mùi thức ăn anh mới trở về. Khi thì anh nói bận giúp người bạn cùng cơ quan việc này việc kia, lúc lại bảo gặp bạn cũ nên quên… về phụ vợ. Về nhà, anh ném quần áo lung tung trên bệ cửa, trên máy giặt, trên đầu giường… rồi đủng đỉnh ngồi vào bàn ăn. Tôi còn bận con chưa kịp dọn, anh vẫn ngồi yên đó chờ, khi nào tôi “nhờ” anh mới miễn cưỡng đi rinh nồi cơm, lết đôi dép lệt xệt ra chiều bất mãn đi lấy từng cái chén, từng đôi đũa mà miệng lẩm bẩm: “Tưởng có vợ được vợ hầu ai dè phải hầu vợ”. Tôi không muốn đôi co, cuộc sống đã quá nhọc nhằn rồi, hiểu được cho nhau thì tốt, không hiểu thì thôi, cần chi phải giải thích.
Ảnh minh họa.
Ngày xưa anh cũng biết chia sẻ việc nhà với tôi. Nhưng, chỉ được một thời gian ngắn, sau đó, tự dưng anh bảo: “Mấy cái việc nhà nhỏ xíu này anh quơ tay một phút là xong, nhưng anh... bận quá. Em làm luôn đi nhé!”. Là anh bận chăm chút cho “nhà” anh trên “phây”. Thời gian sau giờ cơm tối là “giờ vàng” để anh “nổ” cùng bạn bè. Anh còn bảo, anh mê “phây” là “tốt phước” cho em lắm rồi, anh mà mê nhậu, mê bồ chắc giờ này em vừa nách con vừa chạy ngoài đường lo đánh ghen ấy chứ!
Lâu lắm rồi, hình như tôi chỉ nói chuyện được tám giờ mỗi ngày khi ở công sở, thời gian còn lại là chăm con và “câm” cho chồng chú tâm “làm việc lớn”. Ngày của tôi kết thúc lúc 10 giờ đêm, cũng có khi là 11 giờ. Lên giường thì chồng đã ngủ được một giấc, sinh lực đã phục hồi, vậy là phải làm tiếp “trách nhiệm” của người vợ! Cái khoản “trách nhiệm” này cũng rất ư… trách nhiệm, vì không nghe được những thủ thỉ yêu thương của chồng, càng không có dạo đầu dạo cuối...
Tôi sợ người “câm” là tôi ngày nào đó sẽ “điếc” với những năn nỉ ỉ ôi, những hứa hẹn… muộn màng của chồng.