Gái ngoan

Để nhận được lời khen đó, em dần đánh mất chính mình. Và anh cũng chẳng còn là anh nữa. 

Anh vẫn hay khen em như thế. Khỏi phải nói, em sung sướng, hỉ hả làm sao. Anh khen vì em biết vâng lời, dù những yêu cầu của anh chẳng phải lúc nào cũng hợp lý. Anh khen bởi em nhẫn nhịn, dù không ít lần, anh quá đáng, thiếu quan tâm, thậm chí thiếu tôn trọng em. Em bực mình anh, cũng chẳng dám nói. Em hờn giận anh, cũng không tỏ thái độ ra mặt…
Em đã nghĩ đó là tình yêu. Yêu là cho đi, là hy sinh, là quên mình. Yêu có nghĩa là thỏa hiệp với những tâm tính thất thường của người yêu, là chín bỏ làm mười, là củ ấu cũng tròn…
Để nhận được lời khen đó, em dần đánh mất chính mình. Và anh cũng chẳng còn là anh nữa. Khi người khác dễ dàng bỏ qua những sai trái của mình, anh dần tự mãn với sự ngang ngược, trở nên ít biết trân trọng, càng chẳng biết nâng niu, chăm chút những gì đang có. Anh quen với sự trịch thượng, gia trưởng và hay bắt lỗi.
Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa. 
Phần em, mải miết với ảo tưởng “gái ngoan” theo chuẩn mực của anh, em đã làm cho sự hấp dẫn của mình giảm đi, sự cuốn hút và độc lập của mình ngày càng ít lại. Em thiếu tự tin vào bản thân, làm điều gì cũng chờ đợi ánh mắt anh, chờ một câu khen. Em sẵn sàng bỏ chiếc áo mới mình thích, đơn giản vì anh nói cái màu đó anh không ưa. Em cắt phăng mái tóc dài mượt mà của mình, vì anh bảo trông nó… hơi quê quê, em hợp với vẻ đẹp hiện đại hơn, dù tóc xoăn xoăn nhuộm màu chưa bao giờ là lựa chọn của em...
Em cũng không dám la cà ăn vặt như xưa, vì anh cho rằng gái ngoan không bao giờ làm thế. Em không dám phản kháng hay thậm chí nêu ý kiến gì, đơn giản vì sợ anh phật ý, cho là em “không ngoan”, ngay cả khi anh nhậu nhẹt say sưa quá đà, điện thoại cho em lè nhè cả buổi. Khi anh quyết định bỏ việc mà không bàn bạc cùng em, em cũng chẳng lên tiếng. Để rồi cuối cùng, cũng vì chữ “ngoan” mơ hồ ấy mà em nhẫn nhịn không dám hắt ly nước vào anh, khi tình cờ bắt gặp anh đang ngồi quán với một cô gái lạ, tay quàng vai, thân mật... Sự im lặng chịu đựng như một thói quen anh “đào tạo” đã thấm vào em, khiến em trở nên u mê, nhạt nhẽo.
Em đau nhiều khi biết mình chẳng thể nào ngoan mãi theo chuẩn mực của anh. Càng buồn hơn khi em hiểu ra, cũng do em ngay từ đầu đã “nối giáo cho giặc”. Em cứ ngỡ phục tùng là khôn ngoan, mà không hiểu việc đó cũng đồng nghĩa với tự đánh mất mình.
Thì thôi anh nhé, anh cứ tiếp tục tìm kiếm cô gái ngoan của riêng anh, em không thể ngoan thêm được nữa…

Sao phải quản chồng?

Thay vì thế, sao mình không tút tát lại vẻ bề ngoài, mua sắm rộng tay, ăn uống ngon lành, hưởng thụ cuộc sống vốn ngắn ngủi ? 

Chồng tôi làm trong ngành xây dựng, công việc của anh ấy đi nhậu nhẹt, tiếp khách, tăng hai tăng ba nhiều hơn ở nhà. Có bữa, đang đọc báo, thấy đăng công an vừa phá một cái quán bia ôm trá hình, anh thản nhiên bảo, chỗ này anh từng… đến chơi vài lần. Tôi giận tím ruột, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên như không…

Chẳng phải tôi không biết ghen, khi có con nhỏ nào đó vô tư nhắn vô điện thoại chồng mình rằng, sao lâu rồi anh không ghé… ủng hộ em. Cũng không phải là tôi chẳng còn yêu thương chồng, hay xem nhẹ mái ấm gia đình. Tôi cũng coi trọng cuộc sống ổn định và người đàn ông biết chăm lo vợ con, làm ra tiền lắm chứ. Nhưng quản xem chồng có ngoại tình hay không ư? Cho tôi xin can. Chẳng để làm gì. Đàn ông, họ đã muốn ăn vụng thì có muôn ngàn cách dối trá, lấp liếm. Mà có bắt được tận tay, day tận mặt, tôi sẽ nhận lại được gì? Hả hê ư? Nắm thế thượng phong, để chồng nể sợ? Tôi không tin, lại càng chẳng cần…

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Có người đàn bà nào không đau khi chồng qua lại với “con” khác, hay chí ít là lên giường với gái gú ngoài đường? Nhưng thực tế nó thế, vấn đề là cách bạn chấp nhận vấn đề thôi. Không muốn cũng phải chịu. Vì nếu bạn phản kháng, hao tâm tổn trí để ghen và bắt ghen, cái bạn thu lại được là gì? Có đáng bỏ công như vậy không? Tôi bao lần đã nghĩ suy, rằng, cuối cùng, tôi sẽ được gì mất gì kia chứ? Nói thật, nhiều chị em cảm tính quá, cứ muốn hai năm rõ mười, rồi tung hê lên, rạn nứt mối quan hệ, sống vật vã khổ sở vì cái sự ghen tuông của mình. Chi vậy không biết nữa!

Tôi luôn cho rằng, hôn nhân cũng là một mối quan hệ hai chiều, rõ ràng, sòng phẳng. Tôi để anh tự do đi về, thoải mái cuộc sống, thì anh cũng phải biết điều, làm tròn bổn phận người đàn ông, tiền bạc đủ đầy, trả bài tươm tất. Người đàn bà khôn ngoan là người biết làm chủ đời mình, phải có tinh thần tự làm vui cho bản thân, chứ chẳng thể mong hạnh phúc do một người đàn ông mang đến. Sống trong tâm trạng chờ đợi, căng thẳng chụp giựt vì hơn thua với bao người đàn bà bên ngoài vậy, tổn hại nhan sắc và sức khỏe lắm, chứ chẳng đùa được đâu!

Đúng, nói thì dễ, thực hiện mới khó. Làm sao để lòng thản nhiên như không, cách nào để có thể coi câu “mắt không nhìn thấy tim không đau” là kim chỉ nam mà sống? Chính là tư tưởng của chị em mình phải “thông” trước đã. Đàn ông, chỉ cần bạn biết cách níu giữ, biết cách cầm chân, biết để họ nhận ra và ghi nhớ rằng, cái gì cũng có chừng của nó, anh lạng quạng thì phải trả giá, vợ con không phải thứ bất biến lúc nào cũng sẵn đấy, là ổn. Chứ rình rập bắt quả tang, liệu mình có đủ sức để canh hết kẻ này đến kẻ kia, nhất là trong cái thời buổi đàn bà trơ tráo nhiều như rươi ngoài kia, sẵn sàng giăng bẫy giựt chồng người khác mà không chút áy náy?! Mệt mỏi lắm.

Thay vì thế, sao mình không tút tát lại vẻ bề ngoài, mua sắm rộng tay, ăn uống ngon lành, hưởng thụ cuộc sống vốn ngắn ngủi và dễ đổi thay của mình? Đời chỉ ngay lành khi chúng ta biết coi trọng bản thân hơn việc chạy theo canh giữ một người đàn ông luôn có nguy cơ ăn vụng bất cứ lúc nào…

Không cần buông hay bắt, bạn cứ an nhiên mà sống, được không?

Vợ là tín đồ phong thủy

Tin là nhờ vào sự thay đổi phong thủy, em ngày càng lấn lướt.

Đi làm về, thấy em hì hụi xê xê, nhích nhích chiếc tủ lạnh, anh biết ngay em lại vừa nhận chỉ đạo từ xa. Mặt em tươi rói: “Anh, giúp em chuyển tủ lạnh sang bên kia”. “Chuyện gì nữa đây?” - anh hỏi. Em dừng tay, vẻ nghiêm trọng: “Biết sao tuần trước vợ chồng mình gây nhau không?

Là do bố cục nhà bếp không hợp phong thủy”. Em huyên thuyên giải thích, vừa rồi kể cho mẹ nghe chuyện hai đứa gây nhau, mẹ bỗng dưng hỏi… cái bếp gas để đâu. Biết bếp gas… bị kẹp giữa tủ lạnh và bồn rửa chén, mẹ la toáng lên: “Trời ơi! “thủy hỏa bất tương dung”, lửa bó buộc giữa hai luồng nước, hơi khí nóng không thoát được, sao nhà cửa êm ấm đây?”. Anh chỉ còn biết thở dài.

Những lúc quá khó chịu, anh lựa lời góp ý là em giãy nảy: “Anh muốn tai ương đổ xuống nhà mình phải không? Bất hạnh, xung đột trong gia đình xảy ra đều là do nhà cửa, vật dụng bố trí không thuận hợp. Anh không biết gì thì cứ nghe lời em đi”. Em viện dẫn, năm ngoái, chuyện anh đến thăm cô bạn cũ đang ốm nặng, bị đồn ầm thành anh ngoại tình khiến chức trưởng phòng thuộc về tay người khác, là do giường ngủ của hai vợ chồng đối diện với tấm gương tủ quần áo, hỏi sao không lục đục. Nghe lời em chuyển dịch chiếc giường, rồi không hiểu em đúng hay sự thật anh vô tội mà lời đồn đoán bỗng dưng không còn. Tin là nhờ vào sự thay đổi phong thủy ấy, em ngày càng lấn lướt. Cứ dăm bữa nửa tháng, nếu không nhích vật này sang phải một chút, kéo vật kia sang trái nửa bước chân hay xoay đổi chiều hướng chiếc giường, cái bàn, chiếc tủ… để tránh tai ương thì y như rằng, em ăn ngủ không yên. Rốt cuộc, có lần đứng từ ngoài nhìn vào, anh không khỏi ngao ngán thấy trong nhà vật dụng ngổn ngang, chương chướng, không gian sinh hoạt ngày càng teo tóp lại.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Tất cả những thay đổi đó em đều nghe theo chỉ đạo của mẹ. Mẹ sống ở quê, cách hơn 500 cây số nhưng các con xảy ra chuyện gì, thể nào dăm bảy phút sau bà cũng biết. Tuy nhiên, thay vì nhìn nhận vấn đề theo chiều hướng tích cực, có tình, có lý, mẹ lại “đổ vấy” mọi chuyện cho nguyên nhân là từ cách trang trí nội thất. Mẹ yêu cầu chúng mình phải xê nhích vật dụng này, món đồ kia sao cho hợp phong thủy. Nghĩ chuyện tuần rồi mà lòng anh còn giận. Nửa đêm cu Bin sốt cao phải nhập viện, trong khi anh phải nghỉ việc chăm con thì em bận đi kêu thợ về đóng bít cánh cửa vì: “Mẹ bảo cửa sổ phòng con gần trụ điện cao áp, luồng “khí xấu” từ trụ điện ùa vào “bắt” bệnh nên phải đóng lại”. Đôi khi, anh không khỏi ngạc nhiên khi thấy mẹ dù ở xa, vẫn am tường nơi chứa đựng, đặt để từng vật dụng trong tổ ấm của mình. Đến chiếc mũ bảo hiểm anh hay mắc sau cánh cửa mẹ cũng biết, rồi dặn: “Cửa nhà phải thông thoáng để đón luồng “khí tốt”, đừng treo móc vật gì lên đó gây cản trở nghen con!”.

Sau đận mất chiếc ghế trưởng phòng ấy, tư thế ngủ của anh cũng bị đem ra mổ xẻ. Thì ra mẹ nhỏ to dặn dò con gái: “Đừng để nó nằm thế còng queo. Tướng ngủ mà cong cong, co ro trông khổ sở vậy biểu sao đường công danh thẳng thớm cho được!”. Không biết bao nhiêu đêm đang ngon giấc, anh bị em lay: “Anh lại nằm cong kìa!”. Bực bội, giận nhưng không thể trách được em bởi anh biết, em cũng đang mất ngủ vì lo canh giữ… thế ngủ ngay cho chồng. Sự nghiệp thăng tiến, công danh rạng rỡ đâu không thấy, chỉ thấy hai đứa đều gầy sọp, mắt thâm quầng, phờ phạc vì triền miên thiếu ngủ; công việc thì trễ nải, năng suất sút giảm...

Chuyện mua đất, xây nhà cách đây ba năm đến nay nhớ lại, anh còn rùng mình. Suốt hai tháng ròng, ngày nào hai đứa cũng ăn vội bữa cơm trưa rồi đội nắng đi xem đất. Mua được miếng đất đúng ý mẹ đã trần ai, chuyện xây nhà còn khủng khiếp gấp bội: “Xây nhà phải nở hậu, đúng hướng; cửa chính tránh chiếu thẳng vào nhà bếp mới êm ấm, thịnh vượng…”. Đồng ý với em, việc bố cục, bài trí, xây dựng nhà cửa là quan trọng; nhưng có cần thiết phải tuân theo như một tín đồ đến mức đôi giày cũng phải để sao cho “đường đời êm ái” không em? Anh nghĩ mãi không biết cuối cùng là mình nên thay đổi vật gì để em có thể nhận ra sự mệt mỏi, chán ngán của anh...