![]() |
Ảnh minh họa. |
![]() |
Ảnh minh họa. |
Tôi và chồng như “đôi đũa lệch” anh hơn tôi tới 25 tuổi, không đồng điệu trong bản giao hưởng đời sống gối chăn khiến tôi luôn thèm khát một vòng tay đủ mạnh, một cơ thể cường tráng và cảm giác viên mãn hằng đêm.
Khi lấy anh tôi không hình dung nổi nỗi khốn khổ về sự chênh lêch của tuổi tác. Lấy nhau hạnh phúc trọn vẹn của tôi chỉ ngắn ngủi, vỏn vẹn trong 5 năm đầu. Sau đó thì anh thường lảng tránh tôi, lúc nói bận việc, lúc kêu người đau nhưng tôi biết chỉ có điều ấy thôi đang kéo chúng tôi ra xa nhau.
Tôi đang bước vào thời kì rực lửa yêu đương đức lang quân đã vội bước qua “bên kia cái dốc” của cuộc đời. Anh rất tốt, rất thương vợ yêu con, anh lo cho tôi có được cuộc sống nhàn hạ, giúp tôi và gia đình rất nhiều trong cuộc sống nhưng khi tình cảm không được bồi đắp khiến tôi không còn tìm thấy tình yêu ở nơi anh nữa.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Tôi đến với môt đồng nghiệp kém hơn mình 2 tuổi. Đến với anh, tôi được sống thực với con người mình, ít quan tâm đến chồng và gia đình, tôi viện cớ đi công tác để được ở qua đêm với người tình. Cái vỏ bọc nhân viên nhà nước được phát huy lợi thế cho tôi đến không ngờ. Cả nhà không bao giờ nghi ngờ những chuyến đi đó vì về đến nhà tôi lại là người con chu đáo, người vợ chăm chỉ.
Không thể đi công tác liên tục trong tháng, tôi chủ động hẹn người ấy đi ăn trưa, cà phê mà mục đích chỉ là gặp anh ta để có những phút ngoài vợ ngoài chồng. Anh cũng có vợ sắp cưới nhưng cũng luôn muốn được ở bên tôi chưa bao giờ từ chối gặp tôi dù trong hoàn cảnh nào.
Tiếp diễn những ngày sau chúng tôi lại hẹn đi khách sạn sau giờ làm, giờ nghỉ trưa. Tôi mê muội trong vòng tay trai trẻ nhưng từng trải, những hân hoan tình ái mà chỉ anh mới có thể cho tôi.
Đôi lúc tôi cũng ghê sợ chính mình, phỉ nhổ chính cái tôi của mình dù ban ngày vẫn lịch lãm là một nhân viên văn phòng đi làm nhà nước, bên trong lại nổi loạn đến không ngờ. Biết thế nào được vì ngọn lửa khao khát luôn cháy trong người.
Tôi vẫn lao vào vòng tay của người tình và chưa biết ngày mai sẽ ra sao. Tôi có đáng bị nguyền rủa không hay chỉ là một người đáng thương hại?
Anh trở về nhà nồng nặc hơi men sau buổi liên hoan ở cơ quan. Chị thức đợi chồng với ly nước ép cà chua và mâm cơm, chỉ chờ nghe tiếng xe dừng ngoài cổng là mang đi hâm nóng. Anh sẽ uống nước ép cà chua để giải rượu, chắc chắn vậy, còn cơm thì… họa hoằn mới có hôm động đũa.
Không sao, chỉ cần thấy anh vui, nói với chị một câu, cười với chị một tiếng, hôn các con rồi lăn ra ngủ là chị đã yên lòng. Đôi lúc chị cũng thấy hơi xót xa cho thứ bình yên bé mọn của đàn bà nơi xó bếp, suốt ngày chỉ bấu víu vui buồn vào người đàn ông bận rộn với công việc ngoài đường, đôi khi về nhà còn vương vít vài sợi tóc của người đàn bà khác. Nhưng, chỉ cần thấy họ trở về là vui, dù đêm đã khuya, dù cơm đã nguội, dù lời hứa hẹn đã bị người đàn ông lãng quên ngay từ khi vừa thốt ra. Có rất nhiều người đàn bà như chị, sống thân phận tầm gửi, bám riết vào tình yêu mà sống, nhỏ nhoi đến quên cả hương sắc, thân nhánh của chính mình…
Ngày xưa, gia đình chị sống bằng nghề đi tìm tầm gửi về bán cho bà con chữa bệnh. Nhà trên núi, cây cối um tùm, mẹ chị làm nghề bốc thuốc nam, luôn nói mỗi loài cây là một thứ thuốc. Những tháng năm ấu thơ quen với việc luồn rừng, ngửa cổ kiếm từng nhánh tầm gửi nên đã không ít lần chị hỏi mẹ về loài cây cả đời sống nhờ trên thân cây khác. Bà cười bảo “Nói gì chuyện cỏ cây cho xa xôi, con người cũng vậy thôi, người này tựa vào người kia để sống”.
Chị nhìn mẹ cả đời vì chồng con, không nghĩ cho mình dù là manh áo mới, giấc ngủ ngon nên cứ lầm lũi như chiếc bóng. Bố là bộ đội biên phòng, thời trẻ mải phấn đấu, công việc lại xa xôi, cả năm mới về nhà được một lần. Vài ngày bố ở nhà, chỉ thấy ông trách mẹ sao để thằng út mặc cái áo cũ nhàu, sao không quan tâm đến chuyện học hành của cái Na để chữ viết quá xấu, sao lại để mái nhà hổng tứ bề lỡ mưa gió thì biết làm sao… Mẹ cười mà không phân bua lấy một lời. Mỗi lần về nhà bố để lại cho mẹ cái bụng bầu, vài tháng sau mới thấy nhô lên, như để bày ra cho thiên hạ thấy nhà này vẫn có đàn ông trụ cột, người đàn bà này đã có chồng. Nhưng, không như hình ảnh đàn ông nhà người ta trong cái bóng điện bếp cháy được thay, cái chân ghế lung lay được chêm cho chắc, cái quạt bám đầy bụi đã được tháo ra lau sạch…; ở nhà chị, mấy việc đó chị vẫn thấy mẹ lụi cụi làm. Ai có hỏi “Sao mấy ngày anh nghỉ phép chị không bảo anh làm?”, mẹ chỉ cười.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Rồi đời mẹ lẫn vào đời chị lúc nào không hay. Chị từng có quãng đời tuổi trẻ sôi nổi và đầy nhiệt huyết. Từng học hành giỏi giang, có công việc ổn định nhưng từ khi lấy anh, chị lui về vun vén gia đình, lo cho anh từng bữa ăn giấc ngủ. Anh là người đàn ông thành đạt, chị biết vậy không chỉ qua số tiền anh kiếm được mà cả ở sự trọng vọng của nhiều người. Anh đối xử tốt với chị bằng việc ngày nào cũng trở về nhà, cũng chạm môi vào cốc cam vắt hay nước cà chua ép, cũng âu yếm nhìn vợ. Anh không có nhiều thời gian để quan tâm chị thích gì, cần gì, chị cũng nào có trách. Ngay cả việc cuối năm công ty anh liên hoan, ai cũng dẫn vợ con đến, duy chỉ anh là không. Vợ người ta là doanh nhân, nhà báo, giáo viên, chỉ có vợ anh là ở nhà nội trợ. Chắc tại hàng ngày chị không mặc váy đẹp, không nói lời hoa mỹ nên anh nghĩ giao lưu tiệc tùng không hợp với người như chị. Lúc cậu lái xe đến đón anh vô tình hỏi sao chị không đi, chị cười bảo thấy trong người không khỏe. Tối ấy chị vẫn thức đợi anh về…
Chị đi họp lớp, thấy bạn bè ai cũng thành đạt cả, chỉ mình chị không có gì để trang hoàng cho cuộc sống của một người đàn bà đã ngoài 30. Nhưng chị vẫn vui, vẫn hãnh diện về anh, về mái ấm nhỏ của mình. Đàn bà lấy chồng con làm sang thì có gì sai. Có người đàn bà rực rỡ như những đóa mai thì cũng có những người nép mình như loài hoa bé nhỏ. Cây tầm gửi cả đời sống nép mình vào thân cây khác thì người đời vẫn cứ mỏi cổ kiếm tìm để chữa bệnh, để làm giảm những cơn đau nhức.
Mỗi loại tầm gửi là một phương thuốc, là sự sống hữu ích với đời theo cách riêng. Chị đã nghĩ sẽ chẳng bao giờ rời xa những vui buồn, mưa nắng đời anh. Cho đến khi thân cây lớn ấy không còn cần đến chị. Phía sau những đêm say là một người đàn bà khác. Nên có những đêm, mặc cho chị mỏi mòn cũng không có tiếng xe dừng trước cổng. Mấy đứa nhỏ đã quên thói quen thức đợi cha. Có thể hôm sau anh sẽ trở về, lúng túng cười với chị và ngượng ngùng hôn các con.
Chị không biết làm cách nào để trả lại cho các con một người bố như xưa. Mẹ chỉ khắc họa trong chị một người đàn bà cam chịu, hết lòng vì chồng con. Mẹ không dạy chị phải làm gì khi người đàn ông của mình đã thuộc về người đàn bà khác. Lẽ nào chị chỉ biết lặng im? Bao nhiêu năm qua chị chỉ biết thể hiện ngôn ngữ thương yêu bằng hành động, bao nhiêu muộn phiền chất chứa giờ cũng khó có thể cất thành lời. Lẽ nào anh không nhận ra trong ánh mắt buồn vời vợi của chị là sự tổn thương rất lớn? Lẽ nào anh đánh đổi gia đình này lấy một cuộc tình tạm bợ ngoài kia? Mỗi ngày ngồi ở nhà vò võ chờ chồng khiến chị cảm thấy ngộp thở, tiều tụy đi nhiều. Chị thấy mình cần phải thở, phải sống. Chị biết mình không thể rời xa anh nhưng chị cũng không thể tự giết chết mình bằng cuộc hôn nhân này. Chị muốn ít nhất anh cũng phải một lần ngoái nhìn lại. Chị không muốn sống như một kẻ vô hình.
Con trai nghỉ hè, chị quyết định dừng việc chờ đợi anh mỗi ngày bên mâm cơm, thôi không nhìn theo anh bằng ánh nhìn van lơn tội nghiệp nữa. Chị dẫn con về quê ngoại một thời gian. Ngoảnh lại nhìn ngôi nhà cửa đóng then cài, chị đã nghĩ cứ thử không làm thân tầm gửi nữa xem cuộc đời sẽ ra sao. Liệu anh có thấy buồn khi vắng chị? Đôi khi, sự tận tụy dễ khiến người ta ngộ nhận rằng người phụ nữ ấy dù thế nào cũng không bao giờ rời khỏi góc bếp nhà mình. Người ta thấy không cần có phận sự vun vén cho mối quan hệ này, người ta thờ ơ, lạnh nhạt đến tàn nhẫn. Đôi khi cũng phải biến mất trước mắt họ, chí ít là một lúc, để họ biết cảm giác trông đợi, kiếm tìm. Chị tin những ngày sau khi anh trở về ngôi nhà quạnh quẽ, lạnh lẽo này, hẳn anh sẽ nhìn lại con đường mình từng đi lạc. Sẽ thấy cây tầm gửi của tình yêu vốn không bao giờ tự bứt ra khỏi thân cây mà chúng ký sinh, mà chính anh đã bứt người đàn bà từng vì những vui buồn, mưa nắng đời anh mà sống. Khi nào anh thấy mình đã sai, thấy cuộc đời mình thực ra rất cần đến cây tầm gửi nhỏ, khi đó chị sẽ quay về…
Những lời đồn đãi đã thành sự thật: Vinh yêu người khác. Chỉ khi tận mắt chứng kiến tôi mới tin điều đó là sự thật. Vậy mà trước nay anh vẫn chối mỗi khi tôi đề cập chuyện này.
Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận được nỗi đớn đau của sự phản bội. Những gì Vinh đang làm với cô gái kia, anh cũng đã từng làm với tôi: Kéo ghế ngồi, lau chén đũa, gắp thức ăn, âu yếm hỏi han xem thức ăn có ngon miệng không, nhìn đắm đuối như muốn nuốt chửng người con gái mình yêu… Chỉ khác là người thanh toán tiền chính là Vinh chứ không phải tôi.
Tất cả những điều đó đã khiến máu nóng trong người tôi bốc lên. Tôi đứng bật dậy bước nhanh ra cửa. Tôi chờ họ ở đó. Tất nhiên không phải để chúc mừng mà là để tát vào mặt kẻ đã giật người yêu của mình. Bị bất ngờ cô ta hứng trọn mấy cái tát tai và kêu ré lên.
Khi Vinh dắt xe ra tới thì tôi đã xử xong. Tôi nói với cô gái kia: “Đừng để tôi bắt gặp một lần nữa. Liệu hồn!”. Rồi tôi quay sang Vinh: “Anh giỏi lắm”. Tôi quay đi không chờ nghe anh trả lời.
Đến lúc đó tôi mới chảy nước mắt. Tôi nghĩ mình không đáng bị đối xử, bỏ rơi như thế sao khi đã toàn tâm, toàn ý yêu thương, chăm lo cho Vinh trong một thời gian dài. Chỉ vì quá yêu anh nên tôi không nhận ra sự thay đổi, mà tôi ra nông nỗi này…
Khi anh ở quê lên, dù lúc ấy chưa hẳn là yêu nhưng tôi đã lo lắng cho Vinh từng chút từ lọ mắm ruốc, bịch chà bông, chai nước tương, cái khăn tắm… Lúc ấy tôi nghĩ đó chỉ là sự chia sẻ của một người bạn có điều kiện hơn đối với bạn bè khó khăn hơn mình.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Tôi chẳng lo gì cho bản thân mình mà lúc nào cũng chỉ nghĩ đến Vinh. Đơn giản là chỉ vì tôi quá yêu anh, một tình yêu thật tội nghiệp. Đến năm thứ tư, tôi chính thức nói với ba mẹ về tình yêu của hai đứa. Ba tôi chỉ dặn dò: “Gì thì gì cũng phải thi tốt nghiệp cho tốt rồi mới tính chuyện khác nghe con. Hỏi nó coi có muốn ở lại thành phố làm việc không để ba tính…”.
Tất nhiên là Vinh rất phấn chấn khi nghe tôi kể lại điều này. Anh bảo: “Anh sẽ cố gắng để có kết quả thi thật tốt. Như vậy mới dễ xin việc…”. Kết quả là Vinh ra trường với tấm bằng loại giỏi. Ba tôi đã xin cho anh vào một công ty danh tiếng mà một người bạn của ba làm giám đốc. Mọi việc đối với Vinh sau đó rất thuận lợi. Chỉ mới 2 năm làm việc mà Vinh đã được đề bạt làm tổ trưởng tổ kỹ thuật của công ty. Anh nói với tôi: “Giám đốc hứa sẽ cho anh đi tập huấn ở nước ngoài một thời gian”. Tôi nghe vậy thì rất mừng, động viên anh cố gắng hơn nữa vì đối với đàn ông, sự nghiệp là quan trọng.
Vinh đi tu nghiệp ở nước ngoài 6 tháng. Trở về anh lại được nâng lương. Tôi nghĩ những điều đó không đơn thuần chỉ là quan hệ quen biết mà nó còn do tài năng đích thực của Vinh vì dẫu có quen biết mà làm việc không ra gì thì người ta cũng sẽ không hậu đãi như vậy. Có lẽ chỉ vì quá yêu nên tôi chỉ nhận ra những mặt tích cực nơi con người ấy.
Cho đến một ngày, ba tôi nhắc: “Con nói thằng Vinh đưa cha mẹ tới tính chuyện của hai đứa đi. Giờ cũng không còn sớm sủa gì nữa”. Đến lúc ấy tôi mới giật mình. Thời gian trôi qua nhanh quá. Mới đó mà chúng tôi ra trường đã 5 năm. Nếu tính cả thời gian quen nhau từ khi mới vào đại học thì chúng tôi cũng đã có gần 10 năm biết nhau. Tôi nghĩ, đúng là không còn sớm để tính chuyện hôn nhân.
Tôi nói với Vinh điều này. Anh thoáng chau mày: “Gì mà gấp vậy em? Anh còn một vài kế hoạch phải thực hiện…”. Tôi nói rằng cứ cưới đi, xong rồi anh muốn làm gì đó thì làm, chẳng có gì trở ngại. Nhưng Vinh vẫn chần chừ…
Và giờ thì tôi biết rõ nguyên nhân của sự chần chừ ấy. Vinh đã có người con gái khác trẻ, đẹp hơn tôi. Khi phát hiện điều này, tôi chết điếng. Thoạt đầu tôi không tin bởi tôi nghĩ với ân tình của tôi bao nhiêu năm qua thì không bao giờ Vinh có thể dứt bỏ tôi để chạy theo người khác. Vinh cũng không phải là người cạn nghĩ.
Vậy mà sự thật đúng như thế. Tôi đã thấy họ đi với nhau không chỉ một lần. Mỗi lần như vậy, trái tim tôi như bị cứa một nhát dao. Và rồi tôi quyết định cảnh cáo cô gái kia. Tôi còn nhờ người đón đường đe dọa để cô ta sợ mà rời xa người yêu tôi ra. Chưa hết, tôi còn định nói với ba tôi mọi chuyện để ông chặn mọi nẻo đường tiến thân của Vinh, may mà tôi chưa kịp nói, cũng chỉ vì quá yêu anh, nếu không chắc ba tôi sẽ tức giận và chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra…
Mọi biện pháp của tôi đã có hiệu quả. Vinh gọi điện hẹn gặp tôi để nói chuyện nghiêm túc. Khi gặp nhau, anh vẫn kéo ghế cho tôi ngồi, ân cần gọi cho tôi thứ nước ép cà rốt mà tôi ưa thích, hỏi tôi có khỏe không… Anh làm như chẳng có chuyện gì xảy ra…
“Anh muốn nói gì, nói đi” - tôi lại là người chủ động vì chờ mãi chẳng nghe Vinh nói gì. Đến lúc đó Vinh mới mở lời: “Trước tiên, anh xin lỗi và mong em bỏ qua chuyện vừa rồi. Anh bị say nắng thôi. Hãy cho anh cơ hội để chuộc lỗi với em…”.
Thoạt nghe Vinh nói vậy tôi rất cảm kích. Làm lỗi mà biết nhận lỗi thì đáng khen hơn đáng giận. Tuy vậy, tôi vẫn chưa hứa hẹn gì. Tôi bảo Vinh: “Để em còn coi mức độ hối cải của anh đến đâu…”.
Đêm đó về tôi lại thấy cuộc đời lại đáng yêu như trước. Tôi lại phấn chấn vẽ ra viễn cảnh tương lai của hai đứa. Chắc không lâu nữa, tôi sẽ được làm cô dâu… Nghĩ đến đó, tôi cứ trằn trọc không ngủ được. Mẹ tôi nói, con gái cỡ tuổi tôi làm cô dâu thì vẫn còn đẹp chứ thêm vài năm nữa thì không còn tươi tắn… Tất nhiên là sau đám cưới, chúng tôi sẽ hoàn toàn tự do thuộc về nhau. Dù đã không thể giữ gìn cho đến đêm động phòng nhưng tôi vẫn hạnh phúc bởi người đầu tiên tôi trao thân cũng chính là chồng mình.
Đêm đó tôi mang cả những ước mơ hạnh phúc vào trong giấc ngủ. Và vì là ước mơ nên nó cũng ngắn ngủi. Mấy hôm sau tôi nghe ba nói: “Thằng Vinh có khi lại sắp được lên chức. Nghe bên đó người ta khen nó lắm và hỏi ba xem có nên bố trí nó vào một chỗ quan trọng hơn không…”.
Tôi ngờ ngợ đoán ra sự xuống nước của Vinh. Có phải đây chính là nguyên nhân hay không? Nếu vậy thì tôi còn phải tiếp tục theo dõi xem thiện ý của anh đến đâu…
Đúng như tôi đoán. Ngay khi nhận quyết định thăng chức, Vinh đã quên ngay lời hứa. Anh không gọi điện, không nhắn tin, thậm chí còn tổ chức bạn bè đi chơi ở Vũng Tàu mà không hề nói cho tôi biết. Khi tôi gọi điện trách móc, anh gay gắt: “Anh đâu phải là nhân viên của em mà mỗi việc phải báo cáo? Chưa là gì mà đã muốn quản người ta như vậy sao?”.
Hóa ra trong suy nghĩ của anh, tôi chưa bao giờ là gì cả! Tôi đã mất gần 10 năm tuổi thanh xuân theo anh để giờ đây nhận được một câu nói phũ phàng như vậy. Bất giác tôi thấy một nỗi chán chường choáng ngợp trong lòng. Tôi thật sự không còn tha thiết gì đến mối tình cay đắng của mình…
Đã 2 tuần nay tôi không gọi điện cho Vinh. Anh cũng không gọi cho tôi. Điều đáng nói là tôi cũng không còn muốn theo dõi, tìm hiểu xem anh đi đâu, làm gì, với ai…
Không lẽ tình yêu đã chết trong tôi rồi sao? Không lẽ chỉ vì quá yêu anh mà giờ đây tình cảm của chúng tôi ra nông nỗi như vầy?
Tôi biết phải ăn nói thế nào với ba mẹ tôi đây nếu họ hỏi về chuyện của hai đứa? Chưa kể nếu ba tôi nổi giận thì với ảnh hưởng của mình, ông dư sức làm cho Vinh mất hết mọi thứ.
Tôi thấy mình quá mâu thuẫn khi vừa muốn dứt bỏ, lại vừa muốn níu kéo. Tôi phải làm sao đây?