![]() |
Ảnh minh họa. |
![]() |
Ảnh minh họa. |
Nhà ba má vợ tôi thuộc loại khá giả. Ông bà có ba người con trai. Mãi đến khi ông bà lớn tuổi, vợ tôi mới chịu ra đời. Thế là ông bà dồn hết tình thương cho vợ tôi.
Mấy ông anh vợ chỉ có một cô em gái nên cũng cưng chiều, chăm chút cho em út. Là “cục cưng” của cả nhà, vợ tôi không bao giờ phải làm gì động đến móng tay. Sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, nên đến khi vợ tôi lập gia đình, thì thằng chồng là tôi... lãnh đủ.
Vợ tôi làm việc trong một công ty truyền thông, nhanh nhẹn, tháo vát, giao tiếp giỏi, thu nhập hàng tháng tuy không bằng tôi nhưng cũng thuộc loại khá. Việc công ty nàng giỏi nhưng việc nhà thì... Hồi mới lấy nhau, nàng thỏ thẻ: “Anh ơi, em không biết nấu ăn đâu nha!”. Theo lời ông bà “dạy vợ từ thuở ban sơ mới về”, tôi cố hết sức động viên nàng: “Em ráng tập đi, anh chỉ em từ từ”. Nàng nhăn nhó: “Thôi mất công lắm, mình ăn… cơm tiệm cho lẹ”. Tôi cương quyết không chịu, bảo là “phụ nữ có gia đình thì ít nhiều cũng phải biết nấu ăn!”. Cãi tôi không được, nàng đành ấm ức bái tôi làm “sư phụ”.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Khổ nỗi, không chỉ nấu dở mà nàng còn lười. Sau đó, nàng chẳng muốn làm gì nữa. Thế là, cứ đến bữa ăn là nàng lấy hết lý do này đến lý do kia để đi ăn tiệm. Bữa thì nàng đề nghị: “Anh ơi! Lâu quá hai vợ chồng không đi ăn nhà hàng, bữa nay đi nha”. Bữa khác lại thỏ thẻ: “Anh ơi! Em ngán cơm thèm… ốc”. Thậm chí, có bữa muốn trốn nấu cơm, nàng còn rủ: “Hai vợ chồng mình đi… nhậu nha anh!”…
Không chỉ trốn nấu ăn, nàng cũng trốn luôn mấy việc khác, quét nhà thì kêu mệt, rửa chén thì sợ hư da tay… Lâu lâu bị tôi cằn nhằn, nàng mới động tay vào làm, nhưng chẳng đâu vào đâu. Thậm chí, mấy chuyện thuộc về cá nhân, nàng cũng đợi tôi làm giúp. Tôi chăm nàng cứ như chăm em bé.
Nấu cơm, rửa chén, quét nhà… việc nào nàng cũng lười. Có mỗi đi chơi là nàng siêng. Gia đình người ta thì vợ quản chồng, còn gia đình tôi ngược lại: chồng phải quản vợ. Bởi lẽ, xét về mức độ “ham vui”, vợ tôi hơn tôi cả chục lần. Hết ngồi quán cà phê, đi mua sắm với bạn, đi karaoke với đồng nghiệp, rồi tiệc sinh nhật, họp lớp, họp nhóm…
Nhiều lần tôi cũng đâm bực, to tiếng với nàng. Thế là nàng sướt mướt, trách tôi đủ điều, nào là không thương nàng, nào là gia trưởng… Thậm chí, nàng còn buộc tội tôi là người đàn ông ích kỷ, không biết thế nào là bình đẳng giới, toàn là “tội tày trời”. Riết rồi tôi chán chẳng thèm nói, chỉ biết chờ nàng thay đổi. Nhưng chờ hoài, chờ mãi, lấy nhau đã hai năm mà nàng cứ như đang ở nhà với mẹ, còn tôi thì như có thêm đứa… con gái để chăm sóc. Chẳng biết tôi còn chịu đựng được bao lâu.
Lần thứ nhất, tôi kết hôn do mai mối. Vợ tôi trẻ đẹp, nấu ăn ngon. Tôi lo kinh tế, tạo dựng một cuộc sống đầy đủ về vật chất, vợ tôi chỉ ở nhà nội trợ. Thế nhưng, cô ấy lại sa vào đề đóm, cờ bạc làm hao hụt một số tiền rất lớn. Tôi tuy giận nhưng cũng đã tha thứ. Nợ nần trả hết được vài tuần, cô ấy lại tiếp tục cờ bạc, bị công an bắt quả tang, lập biên bản xử phạt. Lần này, tôi rất giận, quyết tâm ly hôn. May mà chúng tôi chưa có con.
Hai năm sau, tôi tái hôn với một người tôi thực sự yêu. Cô ấy lớn hơn tôi một tuổi, không chồng nhưng đã có con riêng! Con trai cô ở với bà ngoại. Khi đến với tôi, cô ấy chỉ hai bàn tay trắng. Tôi lo vốn liếng cho cô mở shop thời trang. Vợ sau của tôi thông minh, lanh lợi lại có giang buôn bán nên làm ăn phát triển, kiếm được không ít tiền. Chúng tôi có với nhau hai con một trai, một gái. Thời gian đó, tôi bận đi công tác triền miên nên giao phó hết tiền bạc, nhà cửa, con cái cho vợ quản lý. Rồi tôi nghe phong thanh vợ mình có nhân tình, nhưng hỏi thì cô ấy chối biến. Đến khi tôi “bắt tận tay, day tận trán” cô ấy mới xuống nước xin tha thứ. Chúng tôi chiến tranh lạnh với nhau. Giữa lúc chuyện còn chưa có hồi kết, cô ấy biến mất cùng tất cả tiền bạc, tư trang vợ chồng dành dụm bấy lâu. Cú sốc này với tôi thật kinh khủng. Tôi rơi vào hoàn cảnh “gà trống nuôi con” trong sự uất hận tột cùng. Tôi căm ghét đàn bà từ dạo ấy, quyết sống một mình nuôi dạy các con…
![]() |
Ảnh minh họa. |
Cô ấy đi đâu, làm gì tôi không biết nhưng vắng cô trong căn nhà rộng lớn, tôi bỗng thấy tâm hồn mình hoang lạnh vô cùng. Tôi biết mình đã yêu người phụ nữ đó và không thể sống thiếu cô. Nhận ra điều đó, tôi cất công tìm, khi gặp được thì cô đã kết hôn với người đàn ông khác. Tôi hụt hẫng, suy sụp tinh thần đến mức chẳng còn thiết tha gì đến việc làm ăn. Sau đó, tôi ngã bệnh. Nằm một chỗ trên giường bệnh, không có bàn tay phụ nữ chăm sóc, tôi càng cảm nhận rõ hơn nỗi cô đơn và bất hạnh của mình. Chính tôi đã tự đánh mất cơ hội hạnh phúc của mình, hối hận thì đã quá muộn...
Sau khi hai người đàn ông bỏ tôi đi thì tôi biết rằng, yêu hết mình là quá dại. Thanh Hương, cô bạn thân của tôi nói: “Chỉ yêu 70% thôi, còn phải thủ lại cho mình 30% để phòng bất trắc. Đàn ông nào cũng là một đứa trẻ hư hỏng, nếu không nghiêm khắc dạy dỗ thì không bao giờ nên người”.
Toi nghĩ Thanh Hương có lý khi ngồi nhớ lại mọi chuyện. Tình yêu thứ nhất của tôi là Minh. Tôi gặp anh khi vừa ra trường, đi làm. Khi đó, hai đứa làm chung nên tiền lương của anh, tôi lãnh luôn. Xin nói rõ là lãnh xong, tôi đưa trả lại cho anh chứ không lấy đồng nào. Trái lại, tôi lo cho anh từng ly cà phê, từng bữa ăn sáng, ăn trưa, ăn tối. Mẹ và em gái anh ở quê lên, tôi đưa đón đi chơi, đi sắm sửa, ăn uống, mua quà mang về…
Tôi không dám đi đâu, làm gì vì muốn bất cứ lúc nào anh cần, tôi cũng có mặt. Ngày nghỉ cuối tuần, gia đình đi chơi, đi ăn uống, tôi cũng không dám đi cùng mà ngồi nhà chờ anh gọi điện thoại để chạy đến với anh. Thế mà có những ngày chủ nhật, anh đi nhậu với bạn bè từ sáng đến tối, chẳng hề gọi cho tôi. Khi tôi trách móc thì anh cười hề hề như một đứa trẻ biết lỗi. Tôi tha thứ tất cả vì tôi quá yêu anh.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Phải 3 năm sau tôi mới có thể quên được Minh và đến với Quân. Tôi cũng yêu Quân sâu đậm như vậy. Tôi không đòi hỏi gì nhiều ở Quân mà chỉ muốn anh toàn tâm, toàn ý với tôi. Ngược lại, tôi chăm chút cho anh còn hơn cả một người mẹ lo cho con mình.
Tính tôi là vậy. Yêu ai thì yêu hết mình, chẳng hề nghĩ đến bản thân. Thậm chí có những thứ tôi không dám mua cho bản thân mà anh cần thì tôi rất hạnh phúc được tốn kém cho anh. Tất nhiên là anh đi đâu, làm gì cũng phải báo cho tôi biết. Đơn giản là để tôi khỏi lo lắng chứ không phải tôi muốn quản lý anh.
Được 2 năm thì Quân đột ngột bảo: “Anh xin chuyển công tác ra miền Trung. Có lẽ chuyện chúng mình phải kết thúc ở đây vì anh đi không biết bao giờ mới về…”. Tôi hụt hẫng. Mới đầu tôi đã quyết xin theo Quân nhưng khi nghe tôi thố lộ điều này, anh đã hốt hoảng: “Không nên như vậy em à. Anh muốn có một khoảng tự do cho riêng mình để nhìn nhận lại mọi chuyện…”.
Tôi lờ mờ nhận ra ý Quân. Hình như có một sự thật khác phía sau những lời nói của anh. Tôi căn vặn mãi, cuối cùng anh cũng thú thật: “Anh thấy nghẹt thở với tình yêu của em. Anh muốn chia tay”.
Vậy là rõ rồi. Cả hai người đàn ông tôi yêu hết lòng cuối cùng cũng õng ẹo, làm mình làm mẩy. Được rồi, nếu không yêu nữa thì thôi, cứ nói thẳng ra, mắc mớ gì mà úp úp, mở mở?
Vày bây giờ là lần thứ ba. Lần này tôi không chủ động, cũng không còn hào hứng yêu như trước. Có lẽ vì tôi đã già. Cái tuổi ba mươi khiến tôi chín chắn hơn khi nhìn nhận bản thân, cũng như đối tượng của mình. Khang nói yêu tôi nhưng tôi chần chừ: “Anh yêu em vì cái gì?”.
Khang nói rằng tôi là một người phụ nữ tốt, hiền lành, chân thật, đảm đang, vén khéo, độc lập tự chủ… Nói chung là trong mắt anh, tôi có rất nhiều ưu điểm. Thế nhưng trước đây, tôi chẳng đã từng có nhiều ưu điểm trong cái nhìn của hai người yêu cũ của tôi hay sao? Khi yêu nhau, họ hết lời ca tụng tôi nhưng đến khi chia tay thì lại biến những ưu điểm đó thành nhược điểm, thành lý do…
Bây giờ thì tôi như con chim sợ làn cây cong. Tôi không dám nhận lời yêu Khang dù tôi chẳng có người đàn ông nào khác. Tôi sợ anh sau này cũng sẽ như Minh, như Quân. Tôi cũng bị ám ảnh bởi những lời nói của cô bạn thân. Có đúng đàn ông nào cũng là những đứa trẻ hư hỏng?
Mà tôi thì không thể nghiêm khắc với người mình yêu thương…