![]() |
Ảnh minh họa. |
![]() |
Ảnh minh họa. |
Con gái ùa ra đón, ngỡ ngàng nhìn xe của mẹ, buột miệng: “Ôi, mẹ có xe đẹp quá vậy! Mà ba mới cần mua xe mới chứ, xe mẹ còn đẹp quá trời. Xe ba cũ xì rồi!”.
Lời trẻ con vô tư, nhưng cũng đủ làm em giật mình, lúng túng. Như nhận ra vẻ... quê một cục của vợ, chồng nhẹ nhàng trả lời con: “Thì mẹ mua xe mới để chở con đi cho đẹp, đỡ mệt hơn ấy mà”.
Con gái chừng đã hiểu, không thắc mắc gì thêm, tíu tít săm soi “con ngựa” bóng loáng của mẹ. Em nhìn sang chồng, lòng thầm biết ơn.
Có khoản tiền được công ty thưởng sau một đợt vất vả, chồng khuyến khích vợ đổi xe, vì “chiếc xe em đang đi đã hơi xuống máy”, dù xe chồng thường xuyên phải sửa chữa. Anh nói: “Đàn ông đâu cần xe đẹp, nó có hỏng hóc dọc đường thì cũng dễ xử lý hơn phụ nữ chân yếu tay mềm”. Không chỉ xe, nhiều vật dụng của em đã được mua sắm tưng bừng. Đồ “phế thải” của em luôn được chồng vui vẻ sử dụng. Nhìn chồng hào hứng bảo, cũ người mới ta, có sao đâu, em biết mình có phước rất nhiều mới “sở hữu” được người chồng như thế. Tuy chồng rất ít khi mua sắm, thế nhưng lại rộng rãi “tài trợ” vợ, không mảy may tính toán.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Nhớ ngày mới cưới nhau, vợ hay... bất hòa với nhà chồng. Cũng chẳng có gì, là do em nóng tính, hay nói thẳng mỗi khi không vừa lòng. Thêm cảm giác sống chung chật hẹp, ồn ào, chỉ sợ mình bị ăn hiếp, nên vợ thủ thân có phần... quá lố. Để đến một lần, em tình cờ nghe chồng đang chống chế lại những “kết tội” của người thân mình, rằng: “Vợ con chỉ vụng về ăn nói thế thôi, chứ thâm tâm là một phụ nữ rất có tâm, biết chuyện”. Chính sự bao dung đó đã giúp vợ soi lại mình, biết nhún nhường sống cho phù hợp hơn.
Bà ngoại của con gái mình có khi nói vô tư rằng, con trai hai ba đứa, nhưng có việc gì thì gọi con rể là yên tâm nhất. Bạn bè em bảo, có lẽ, chồng là người đàn ông “có một không hai” khi sẵn sàng giữ con cho vợ ra ngoài đi chơi đây đó. Thậm chí, chồng còn “xua” vợ ra khỏi nhà khi thấy vợ đi làm về căng thẳng, đêm trằn trọc khó ngủ. Cho vợ tự do đàn đúm như thế, không sợ vợ “hư”? Trả lời câu hỏi đó, có lần chồng thủng thẳng rằng: chồng luôn tin vợ, sống với nhau mà không có niềm tin, thì làm sao hạnh phúc!
Chẳng biết, bởi chồng em “lành” quá, hay bởi cái cách đối đãi thật lòng, hiếm khi nghĩ xấu cho người khác của chồng, mà em dù có đi đâu cũng muốn nhanh nhanh về nhà, chưa bao giờ manh nha ý định nhìn ngang ngó dọc. Có chồng bên đời, thật là may mắn không chỉ của riêng hai mẹ con em, mà có lẽ, là của cả gia đình bên vợ.
Dạo gần đây ở cơ quan, ba nghe người ta thường nhắc tới “văn hóa công ty”, bỗng dưng ba nghĩ tới các con, nghĩ tới "văn hóa gia đình" mình. Đó cũng là lúc, ba nhớ tới lời hẹn cuối tuần, cả nhà mình sẽ đi nhà sách, có khi chẳng để mua gì, mà đó là việc quen thuộc.
Gần nhà, có hai điểm hẹn mối ruột với mấy cha con, đó là rạp phim “Trang trí” và nhà sách “Kỳ lạ”. Tên của chúng, là do các con tự đặt, nhân những sự kiện bí mật chỉ có cha và con trai biết. Quả là thú vị, khi giữa cha con ta tồn tại những điều nho nhỏ như thế. Mẹ “ganh tỵ” lắm, nhiều lần dò hỏi, nhưng ba quyết không nói ra, như lời con trai dặn. Bù lại, mẹ cũng có những chuyện riêng với con gái, mà ba và con trai đành ấm ức khi bị gạt ra rìa…
Ba thích vô cùng cái cảm giác cả nhà rong ruổi trên đường. Con trai ngồi lọt trong lòng ba phía trước, con gái ôm eo ba phía sau, cả nhà mình “cột” lại với nhau bằng một sợi dây đai an toàn và đôi tay của mẹ bao chót. Những lúc ấy, ba thấy đời mình sao mà bình yên đến lạ.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Khoảnh khắc ba thích nhất là lúc cả nhà mình quây quần ăn cơm, với những món ruột, mà ba biết, khi lớn lên, dù no ấm thế nào, mùi vị của chúng cũng theo các con mãi. Bởi vì đó là thức ăn mẹ nấu. Là những thứ mà “chỉ bếp nhà mình mới có”. Ba có tham lam và kỳ vọng quá không? Ba răn con phải biết quý trọng đồ chơi, không có mới nới cũ, lãng phí. Cứ mỗi dịp gì đó, mẹ lại chụp hình cho cả nhà, như một cách để các con hiểu rằng, sự sum vầy hiện tại là vô giá. Này là con gái đang cưỡi chiếc xe đạp ba bánh đầu đời. Đây, con trai vừa rụng chiếc răng sữa “mặt tiền”, nụ cười hơi sún coi ngộ quá. Lại nữa, hôm ấy trời mưa, cả nhà mình đang ăn khoai lang mẹ quạt than nướng đây mà… Những tấm ảnh kỷ niệm ấy được lưu giữ cẩn thận, lâu lâu cả nhà lại mở ra cùng xem, tha hồ mà nhắc lại những khoảnh khắc ấm áp đã qua dưới mái nhà mình.
Năm 18 tuổi, tôi lên thành phố làm công nhân, ở trọ gần phòng anh. Thấy anh là người có ý chí, vừa học, vừa làm nên tôi đem lòng yêu thương. Trai đơn gái chiếc, có tình cảm, lại sống gần nhau nên chỉ sau một thời gian ngắn là chúng tôi nhanh chóng góp gạo thổi cơm chung.
Thấy anh đi học vất vả, tôi tình nguyện cơm nước, giặt giũ, lo lắng, chăm sóc anh. Để anh có điều kiện học hành, tôi không tiếc tiền bạc, công sức. Biết anh học ngành xây dựng, cần có cái máy tính, tôi đã phải chạy xe hàng trăm cây số về quê, xin cái máy tính cũ của người anh họ đem lên cho anh. Những khi anh trễ học phí, tôi lấy tiền lương của mình ra đóng. Thời gian thấm thoắt, ngày anh làm luận văn tốt nghiệp cũng đến. Tôi khấp khởi hy vọng, chờ đợi anh sẽ ngỏ lời cưới tôi như đã hứa. Nhưng, trái với những gì tôi mong đợi, anh ngày càng lạnh nhạt, thậm chí kiếm chuyện xa lánh tôi.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Trong thời gian anh hắt hủi, tôi chỉ biết khóc thầm, không thể tâm sự với ai. Một người bạn nam làm chung công ty, thấy tôi rầu rĩ đã thường xuyên an ủi, động viên. Trong lúc buồn bã, mất phương hướng, tôi nhắm mắt đưa chân, nhận lời cầu hôn của anh bạn. Tôi đi chụp hình cưới mà gương mặt cô dâu cười như khóc. Tôi không có chút cảm xúc nào với anh bạn ấy nhưng khờ khạo nghĩ, việc lấy chồng rồi sẽ khỏa lấp hình bóng người yêu cũ. Tôi còn nghĩ, tôi lấy chồng sẽ khiến anh phải ray rứt, ân hận. Nhưng, dù ở bên chồng, tôi vẫn không quên được anh. Tôi nhiều lần lén chồng, nhắn tin liên lạc với người yêu cũ.
Những dịp đặc biệt, anh hẹn tôi đi chơi. Chúng tôi thường thuê khách sạn, chăn gối với nhau. Việc gì đến cũng đến, do không ngừa trước, tôi lỡ có thai với anh.
Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lộ ra. Bố mẹ chồng mắng chửi tôi rồi đuổi mẹ con tôi khỏi nhà. Đau khổ tận cùng, tôi điện thoại cầu mong anh giúp đỡ. Đáp lại những lời năn nỉ của tôi, anh lạnh lùng: “Con của cô thì cô tự lo. Tôi không có trách nhiệm gì với nó cả. Đừng làm phiền tôi”.
Những khi con gái ốm đau, mình tôi ôm con đi bệnh viện, gọi cho anh tôi luôn nhận được những lời chửi rủa. Không hiểu sao anh đối xử tồi tệ như thế nhưng tôi lại không thể quên anh được? Tôi phải làm sao khi nỗi đau giữa yêu và hận cứ ngày một lớn dần trong lòng? Không lẽ tôi cứ sống câm lặng, để con gái mình chịu thiệt thòi vì không bao giờ có được tình yêu, sự quan tâm của cha ruột?