Chồng ngoại tình còn bắt vợ cấp dưỡng cho bồ nhí

Suốt ngày anh mặt ủ, mày ê khiến tôi buôn bán cũng không được. Chưa hết, anh còn xin tiền cho cô ta ăn uống, trả tiền nhà trọ…

Khi người phụ nữ ấy đi khỏi rất lâu, tôi vẫn chưa thể nào bình tĩnh trở lại. Tôi không hiểu chồng tôi lấy đâu ra những chuyện ghê rợn như thế về vợ mình để kể với nhân tình. Chẳng lẽ tôi xấu xa, đê tiện, bỉ ổi, ích kỷ, nhỏ nhen, vô văn hóa như vậy sao?
“Anh ấy bảo những tháng ngày sống với chị là tù ngục. Chị hãy buông tha anh ấy đi. Coi như chị làm phúc, tích đức cho mấy đứa nhỏ, mà anh ấy cũng có con trai nối dõi tông đường”- cô ta khóc lóc van xin tôi.
Trời ơi, tại sao đến bây giờ Quang mới nói là cuộc sống với tôi là tù ngục? Anh có bị điên không? Sao 15 năm qua, anh không nói như vậy? Mà có người tù nào lại trắng trẻo, mập mạnh, phởn phơ như vậy không? Tôi cố giữ bình tĩnh: “Cô đừng tin lời anh ấy. Chẳng qua đó chỉ là những lời dối trá để chinh phục tình cảm của cô thôi. Tôi không thể ly dị anh ấy vì con tôi cần một gia đình êm ấm, hạnh phúc, có đầy đủ cha mẹ”.
Thế nhưng cô ta chẳng tin. Cô ta bảo rằng ngay lần đầu gặp gỡ cách nay 8 tháng, cô đã nhận ra Quang là một người đàn ông bất hạnh. Đó là ánh mắt anh luôn nhìn xa xăm, đôi lúc như vô hồn. Thoạt đầu anh cố giấu nhưng sau đó cô nài nỉ mãi anh mới chịu kể thật về hoàn cảnh của mình rằng anh đang thất nghiệp phải sống nhờ vợ nên bị khinh rẻ, coi thường. Thậm chí, trong câu chuyện của Quang, tôi độc ác đến độ không nấu cơm, không giặt giũ quần áo cho anh; nói chuyện “mày tao” với anh, buổi tối còn không cho chồng đụng tới... Trời ạ, có bị điên không?
8 tháng trước, đúng là anh có thất nghiệp thật. Khi đó, thấy anh buồn, tôi đã nhờ bạn bè tìm việc cho anh nhưng chỗ nào anh cũng bảo không phù hợp, anh nói bây giờ tuổi anh đã lớn, làm những chuyện vặt vãnh như vậy anh không làm được. Tôi bảo anh phụ tôi công việc ở cửa hàng tạp hóa nhưng cũng được vài hôm anh lại bảo đây là chuyện đàn bà, tủn mủn quá anh không làm được. Có lần tôi hơi bực bội nên sẵng giọng: “Vậy chớ anh làm được chuyện gì? Chuyện gì anh cũng chê hết thì biết làm sao?”. Hôm đó anh giận không ăn cơm. Hôm sau cũng không ăn cơm rồi tuyên bố “tuyệt thực”.
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Cuối cùng tôi phải xuống nước năn nỉ: “Thôi, anh thích làm gì thì làm, em không nói nữa”. Anh làm thinh nhưng đã chịu ăn cơm. Tôi thật sự thấy mỏi mệt với sự mè nheo, làm mình làm mẩy của anh.
Bây giờ kinh tế gia đình một mình tôi gánh hết, lại còn phải lo cho ba mẹ anh ở quê. Lẽ ra anh phải để cho tôi thanh thản làm ăn, đằng này anh lại đeo lên vai tôi cục đá, thử hỏi làm sao tôi có thể vui vẻ, phấn chấn, hứng khởi trong chuyện chăn gối vợ chồng?
Cho đến một bữa nọ, anh bảo tôi đưa tiền để anh mua đôi giày thể thao: “Anh đi bộ với mấy chú trong hội người cao tuổi của phường...”. Tôi nghe vậy cũng mừng; vội vội, vàng vàng mua giày cho anh. Từ đó, sáng nào, chiều nào anh cũng diện giày thể thao, quần soọc, áo thun để đi bộ.
Tôi thấy anh vui vẻ, phấn chấn hẳn lên. Có hôm anh về tới nhà rất muộn, vẻ mặt đầy phấn khích. Tôi hỏi thì anh bảo vừa thắng một trận cờ với mấy ông bạn già. Tôi biết cờ tướng là đam mê của anh. Có khi mỗi ván cờ kéo dài cả mấy tiếng đồng hồ. Vì vậy anh về muộn hoàn toàn có lý do chính đáng, anh thắng cờ nên phấn khích thì lại càng chính đáng hơn.
Anh cứ như vậy nhưng tôi không dám nói năng gì vì sợ anh lại giận, lại buồn, lại tủi thân. Cứ thấy anh vui là tôi vui. Có ngờ đâu sự thể lại ra như vậy. Trong lúc tôi cứ đinh ninh anh đi tập thể dục cho cơ thể khỏe mạnh, tinh thần vui vẻ thì anh lại đi với người đàn bà khác bên ngoài.
Cô ta đã ly dị chồng, đang ở một mình. Cô ta cũng đi tập thể dục và gặp chồng tôi ở đó. Họ đi lại với nhau đã mấy tháng nay mà tôi không hề hay biết. Và bây giờ cô ta lại còn cả gan đến tận nhà bảo tôi nhường chồng cho cô ta...
“Anh có còn là con người nữa không? Anh có lương tâm không? Trong lúc em nai lưng làm nuôi con, nuôi anh, nuôi cha mẹ anh; còn anh thì lại đi bồ bịch, trai gái... Trời ơi, sao tôi khổ như vầy!”- tôi khóc tức tưởi. Anh làm thinh, rất lâu sau mới nói: “Bây giờ cô ấy lỡ có bầu rồi, em tính sao?”. Tôi gào lên: “Tính, tính cái gì? Hoặc là anh bỏ cô ta, hoặc là anh bỏ mẹ con em. Anh lựa chọn đi".
Nhưng anh không lựa chọn mà muốn có cả hai. Anh bảo chờ cho cô ta sinh nở xong rồi xem ý cô ta thế nào mới quyết. "Em cho anh thêm thời gian. Thật sự thì anh cũng không yêu thương gì cô ấy, chỉ là giải khuây trong lúc buồn phiền thôi nhưng cô ấy lỡ có bầu rồi nên anh phải có trách nhiệm".
Tôi thấy thật buồn cười. Anh mà có trách nhiệm gì kia chứ? Thân anh còn lo chưa xong nói gì lo cho ai? Tôi bỗng thấy chán nản tột cùng. Tôi bảo anh: "Thôi, không nói nhiều nữa. Em cũng hết chịu nổi anh rồi. Anh cuốn quần áo qua ở với cô ta luôn đi. Đơn ly hôn em sẽ viết rồi đưa anh ký".
Tôi tưởng chỉ dọa anh vậy thôi, nào ngờ anh dọn đi thật. Anh đi đúng 1 tuần rồi quay về như một tên quân thất trận: "Người ta lấy nhà lại rồi, giờ cô ấy cũng không biết ở đâu. Hay là em cho cô ấy về đây ở tạm chớ bụng mang dạ chửa như vậy biết đi đâu?".
Trời đất quỷ thần ơi, anh có bị điên không vậy? Tôi sờ trán anh: "Anh bệnh hả? Anh mất trí rồi hả? Anh có tin rằng tôi sẽ giết chết cả hai người không? Đúng là đồ điên".
Tôi nói nặng như vậy nhưng anh vẫn không chịu đi. Giờ đây suốt ngày anh mặt ủ, mày ê khiến tôi buôn bán cũng không được. Chưa hết, anh còn xin tiền cho cô ta ăn uống, trả tiền nhà trọ… "Anh có bị điên không? Anh đi ngay, đi ra khỏi nhà ngay!"- tôi lôi anh ra khỏi anh. Nhưng anh trì lại: "Anh không đi. Đây là nhà anh. Nếu muốn anh đi thì em bán nhà chia cho anh phân nửa thì anh đi". À, ra là vậy. Giờ anh mới bộc lộ bản chất. Chắc là cô ta đã xúi anh làm vậy.
Tôi bỗng thấy đầu óc quay cuồng. Tôi muốn tung hê tất cả, tới đâu thì tới, ra sao thì ra… Thế nhưng tôi lại nghĩ đến hai đứa con tôi, nghĩ đến cha mẹ anh ở quê, nghĩ đến tương lai của mình… Trời ơi, đầu tôi muốn nổ tung ra rồi. Hay là tôi cứ bán quách căn nhà, chia cho anh một mớ rồi đường ai nấy đi?

Một người chồng tốt

Một người chồng yêu vợ bằng hành động chứ không qua lời nói đơn thuần...

Em nói với anh: "Hôm nay quét cầu thang, suýt chút nữa thì em ngã". Cứ ngỡ rằng anh sẽ an ủi em rằng: "Em yêu, phải cẩn thận một chút chứ!". Nhưng anh lại nói: "Em quét chậm thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra".

Em cảm thấy bị tổn thương. Anh không yêu em, không quan tâm tới em chút nào.

Sau này, em phát hiện ra cầu thang nhà mình luôn sạch sẽ, em không còn phải quét nữa. Và mỗi ngày quỹ thời gian bận rộn của anh lại mất thêm 5 phút...

Em nói với anh: "Xe của em bị hỏng, em phải đi ô tô bus nửa tiếng mới về được đến nhà". Em nghĩ, anh sẽ nói: "Sao không gọi anh đến đón? Em có mệt lắm không?". Nhưng anh lại nói: "Thế cũng hay, em có cơ hội giảm eo thêm một chút".

Em rất giận, thấy anh không yêu em, không quan tâm tới em.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Hôm sau em phát hiện thấy anh để lại chìa khoá xe của anh trên bàn. Anh đã đến cơ quan bằng xe bus và để lại lời nhắn: "Anh sẽ mang xe của em đi sửa". Anh còn chuẩn bị cho em rất nhiều đồ ăn sáng.

Em nói với anh: "Em muốn đi du lịch, tới Hà Lan chẳng hạn… ngắm biển hoa rực rỡ". Em nghĩ, anh sẽ quan tâm tới em và bảo: "Chúng ta cùng lên kế hoạch nhé!". Cho dù phô trương vài câu tốt, song rốt cuộc anh bảo: "Rõ chán, sao lại tiêu khoản tiền lớn cho một việc vô vị như thế nhỉ?".

Em giận lắm. Rõ là anh không yêu em, không hiểu em.

Sau này, em phát hiện một tập tranh, ảnh, bài báo viết về các loài hoa ở trong nước cũng như trên thế giới được anh sưu tầm và để ở bàn làm việc của em. Mỗi bức ảnh, bài báo đều có bút tích của anh ghi lại tên loài hoa và xuất xứ của nó.

Em nói với anh: "Em đi với bạn, tối sẽ về muộn". Em cứ cho rằng anh sẽ quan tâm, hỏi xem em đi với ai, mấy giờ em về. Nhưng anh bảo: "Tuỳ em, miễn em thấy vui là được".

Em rất buồn. Thấy rằng anh không còn yêu em, không quan tâm tới em.

Tối đó, em giận dỗi đi đến ba giờ sáng mới về nhà. Em thấy dáng anh ngồi ngủ gật ở trên ghế phòng khách đợi em.

Em nói với anh: "Ngày trong tháng của em đến rồi, em đau bụng quá!". Em nghĩ rằng anh sẽ an ủi em: "Em cố chịu đựng một chút, một ngày sẽ chóng qua thôi". Nhưng anh bảo: "Phụ nữ thật phiền phức".

Em đau lòng, thấy anh không yêu em, không thương em.

Sau này, trong tủ lạnh của chúng ta chứa rất nhiều sôcôla và đậu đỏ, đều là những thứ anh mua song anh mãi không ăn. Một tháng qua đi. Một tuần trước và sau "ngày ấy" của em, anh đều nấu canh đậu đỏ.

Em nói với anh: "Em rất vui mừng được lấy anh, một người chồng tốt". Em cũng nghĩ rằng anh sẽ vui mừng trả lời em: "Anh cũng cảm thấy như vậy. Em là người vợ tốt nhất". Song anh bảo: "Lấy thì cũng đã lấy rồi, cố mà cư xử tốt với nhau".

Em giận lắm. Anh không yêu em, anh không hiểu em.

Sau này vô tình em phát hiện, trước khi đi ngủ, anh dùng giấy ăn lau chùi bức ảnh cưới ở đầu giường ngủ, sau đó anh ngắm nhìn và mỉm cười rất lâu.

Điều gì thay đổi một người đàn bà?

Mình không tưởng tượng nổi. Mình học xong đại học, về quê công tác là đã thấy trong xóm có một cô “gào”.

Đêm khuya… Nhà hàng xóm đột nhiên ầm ĩ. Tiếng người vợ đay nghiến chồng như xoáy vào đêm, xót gan xót ruột. Mình dứt luôn giấc ngủ vừa chớm. “Anh còn vác mặt về hả! Sao anh không chết ngoài lề đường xó chợ nào đó luôn đi! Về hành vợ hành con hả… hả… hả…”! Người đàn bà cứ như đem hết cái khổ mà đổ vào từng lời, nghe rát họng, nghe chấp chới, nghe xót lòng quá! Mình biết cô ấy, bán bún chả ở đầu ngõ, ông chồng chạy xe ôm, chở khách thì ít nhưng thích là chạy… rông luôn, chẳng thèm mò về nhà. Người trong xóm đồn, ổng chạy xe ôm nhưng là chạy xe tới… ôm con nhỏ làm tóc ở đâu đó phía bên kia cầu. Hôm nào ổng ở nhà thì yên, hôm nào ổng đi luôn thì nghe vài tiếng rấm rức, còn ầm ĩ kiểu này là biết ổng trở chứng về nhà giữa đêm.

Mới hai tháng trước… Cũng đêm hôm khuya khoắt. Cả xóm giật mình đổ tới nhà ổng. Cô vợ ngồi bệt giữa nhà, tóc tai rũ rượi, vừa thở dốc vừa gào lên những tiếng chói tai: “Tưởng tôi không biết hả? Tôi để yên cho anh là vì con. Vậy mà anh còn không biết thân. Anh đưa được cho tôi đồng nào chưa hả? Mà dám về nhà lấy tiền cho nó! Huhu… Anh cho tôi được gì hả…”. Cô càng gào càng lạc giọng. Đỏ mặt tía tai, ông chồng lao vào tát vợ rồi gầm lên “Thôi ngay!”. Vậy là cô vợ khóc rống đòi sống đòi chết. Mình nhớ, bố mẹ mình phải nhảy vào can thiệp, người can chồng, người khuyên vợ… Về nhà, không ngủ lại được, cứ mệt rũ như đi đánh trận…

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Sáng ra, mình kể chuyện với mẹ: “Đêm qua cô ấy lại chửi chồng. Đàn bà gì mà ghê quá!”. Mẹ thở dài: “Khổ quá hóa ra thế. Hồi mới về làm dâu xóm này, nó đâu có vậy. Đẹp lắm, hiền lắm mà…”.

Mình không tưởng tượng nổi. Mình học xong đại học, về quê công tác là đã thấy trong xóm có một cô “gào”. Vậy là bốn năm đủ thay đổi một người đàn bà sao? Riết rồi mình thấy sợ, thấy bao nhiêu lý tưởng, bao nhiêu mộng đẹp về cuộc sống hôn nhân như vỡ ra trong tiếng gào của cô ấy; thấy những hình dung về người phụ nữ dịu dàng, hiền đảm bỗng như hoang đường. Mà nếu ngày trước cô ấy đẹp thật, hiền thật, thì giờ cũng đã trơ mòn cả.

Sáng đi ngang hàng bún chả, ghé vào mua một ít về cho bố mẹ. Cô bán hàng quen miệng vẫn hay chửi xơi xơi, nhưng cả xóm đều công nhận cô nấu ăn ngon, nên hàng bún cứ đông khách. Mà cô chửi khách lắm lúc cũng như chửi chồng. Mẹ nói: “Rủa xả mãi nó thành quen miệng!”. Đến lúc chẳng cần phải giữ lại sự dịu dàng cho ai, thì dịu dàng làm gì nữa. Một mình gồng gánh nuôi hai đứa con là đủ khổ, đủ nhọc nhằn để người đàn bà quên luôn những điều vụn vặt ngày xưa. Mẹ kể, bán buôn khắc nghiệt đã đành, lại thêm ông chồng vừa phá của vừa trăng hoa, cưới nhau chưa tròn năm đã sinh tật, cô ấy khổ từ đó đến giờ. Họ hàng của cô ấy ở quê cả, không ai ở gần đỡ đần, chắc càng tủi thân. Mỗi lần cô ấy chửi, cứ thấy vừa giận vừa thương.

Khách đông. Mình ngồi chờ. Vài người sốt ruột, vừa hối đã bị cô chủ gắt: “Đến sau mà cha, ráng chờ đi, không thấy người ta làm tối mắt đấy à!”. Mình nhìn động tác lật chả, chan nước mắm của cô, thấy uyển chuyển mềm mại quá, đâm cảm tình. Mà khuôn mặt cô vẫn còn rất trẻ trung, chỉ hơi khắc khổ. Nghĩ đàn bà mười hai bến nước, nhờ phước chồng thiệt. Như người này, nếu gặp anh chồng ngon lành, chắc vui vẻ phải biết.

Thằng con trai lớn bỗng đâu từ trong nhà chạy ra, hớn hở bá cổ mẹ: “Mẹ ơi, em ngủ rồi, em không khóc nữa, con phụ mẹ nha!”. Quay sang con, cô cười hiền lành, nựng nó một cái rõ to, rồi khen nó ngoan. Trời ạ, mình hết hồn. Trông dịu dàng quá thể. Đây chắc là người đàn bà “đẹp lắm, hiền lắm ngày xưa” mà mẹ nói. Ở bên con, trông cô ấy như tan hết vẻ khổ sở, khó chịu, nhọc nhằn, tiếng nói cũng nhẹ nhàng dễ thương. Mới đêm qua còn gào lên đó. Đúng là phụ nữ có quyền dịu dàng, dịu dàng như trời sinh ra họ là như vậy. Dù cuộc sống chẳng phải lúc nào cũng như dự định, mong cô vẫn luôn được hiền hậu như lúc này. Khốn nạn thay cho những ông chồng đã không biết giữ giùm vợ mình những khoảnh khắc dịu dàng như thế.