![]() |
Ảnh minh họa. |
![]() |
Ảnh minh họa. |
Cơn mưa bất ngờ kéo đến. Chị đi làm về hốt hoảng khi thấy một bóng người nằm thu lu ngay trước cổng nhà mình, một cô gái khá trẻ tầm đôi mươi, mặt mũi tím tái.
Chị dùng hết sức mình đưa cô gái vào nhà. Sau khi được chị thay bộ đồ khô ráo và nấu cho bát cháo, cô gái dần dần tỉnh lại. Chị ân cần hỏi han tên tuổi, gia cảnh. Chị bảo để chị gọi người thân, bạn bè đến đón. Cô gái không trả lời, chỉ có đôi dòng nước mắt. Chị đinh ninh cô bé này gặp chuyện gì đau buồn lắm. Chị thấy thương quá đỗi. Chị cứ để cô gái khóc xong mới toan hỏi. Nhưng khi chị chưa kịp nói điều gì, thì cô gái đã quỳ thụp dưới chân chị mà vái lấy vái để. Chị hoang mang không hiểu.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Loan nói giờ ốm nghén không thể đi học sợ bạn bè biết. Tiền nong thì cạn kiệt dần. Trong cơn bấn loạn và tuyệt vọng, Loan đến nhà người đàn ông đó mong tìm được một lối thoát, một hướng giải quyết. Chị như đứng tim khi Loan nói người đàn ông đó là chồng của mình. Tai chị như ù đi. Chị choáng váng, tay bấu vào thành ghế.
Chồng chị, người đàn ông chị hết mực yêu thương, người cha mẫu mực của các con chị. Chị hy vọng tất cả chỉ là hiểu lầm. Nhưng không, khi Loan chỉ đúng vào chồng chị trong ảnh. Bức ảnh anh chụp cùng nhiều người trong công ty. Anh đi công tác từ đầu tuần, đến tuần sau mới về. Chị cuống cuồng bấm số anh, mong một lời phủ nhận. Nhưng chỉ sau câu hỏi, đầu máy bên kia đã vang lên những tiếng tút tút dài vô tận.
Chị hoang mang không biết phải làm sao. Đánh cho kẻ cả gan cướp chồng chị đang van xin, khóc lóc kia một trận cho hả dạ, hay mua vé bay đến thẳng chỗ anh công tác mà làm loạn lên? Đất dưới chân chị như sụp xuống. Chị còn không biết bám víu vào đâu, huống hồ cô gái ấy...
Nhà ba má vợ tôi thuộc loại khá giả. Ông bà có ba người con trai. Mãi đến khi ông bà lớn tuổi, vợ tôi mới chịu ra đời. Thế là ông bà dồn hết tình thương cho vợ tôi.
Mấy ông anh vợ chỉ có một cô em gái nên cũng cưng chiều, chăm chút cho em út. Là “cục cưng” của cả nhà, vợ tôi không bao giờ phải làm gì động đến móng tay. Sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, nên đến khi vợ tôi lập gia đình, thì thằng chồng là tôi... lãnh đủ.
Vợ tôi làm việc trong một công ty truyền thông, nhanh nhẹn, tháo vát, giao tiếp giỏi, thu nhập hàng tháng tuy không bằng tôi nhưng cũng thuộc loại khá. Việc công ty nàng giỏi nhưng việc nhà thì... Hồi mới lấy nhau, nàng thỏ thẻ: “Anh ơi, em không biết nấu ăn đâu nha!”. Theo lời ông bà “dạy vợ từ thuở ban sơ mới về”, tôi cố hết sức động viên nàng: “Em ráng tập đi, anh chỉ em từ từ”. Nàng nhăn nhó: “Thôi mất công lắm, mình ăn… cơm tiệm cho lẹ”. Tôi cương quyết không chịu, bảo là “phụ nữ có gia đình thì ít nhiều cũng phải biết nấu ăn!”. Cãi tôi không được, nàng đành ấm ức bái tôi làm “sư phụ”.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Khổ nỗi, không chỉ nấu dở mà nàng còn lười. Sau đó, nàng chẳng muốn làm gì nữa. Thế là, cứ đến bữa ăn là nàng lấy hết lý do này đến lý do kia để đi ăn tiệm. Bữa thì nàng đề nghị: “Anh ơi! Lâu quá hai vợ chồng không đi ăn nhà hàng, bữa nay đi nha”. Bữa khác lại thỏ thẻ: “Anh ơi! Em ngán cơm thèm… ốc”. Thậm chí, có bữa muốn trốn nấu cơm, nàng còn rủ: “Hai vợ chồng mình đi… nhậu nha anh!”…
Không chỉ trốn nấu ăn, nàng cũng trốn luôn mấy việc khác, quét nhà thì kêu mệt, rửa chén thì sợ hư da tay… Lâu lâu bị tôi cằn nhằn, nàng mới động tay vào làm, nhưng chẳng đâu vào đâu. Thậm chí, mấy chuyện thuộc về cá nhân, nàng cũng đợi tôi làm giúp. Tôi chăm nàng cứ như chăm em bé.
Nấu cơm, rửa chén, quét nhà… việc nào nàng cũng lười. Có mỗi đi chơi là nàng siêng. Gia đình người ta thì vợ quản chồng, còn gia đình tôi ngược lại: chồng phải quản vợ. Bởi lẽ, xét về mức độ “ham vui”, vợ tôi hơn tôi cả chục lần. Hết ngồi quán cà phê, đi mua sắm với bạn, đi karaoke với đồng nghiệp, rồi tiệc sinh nhật, họp lớp, họp nhóm…
Nhiều lần tôi cũng đâm bực, to tiếng với nàng. Thế là nàng sướt mướt, trách tôi đủ điều, nào là không thương nàng, nào là gia trưởng… Thậm chí, nàng còn buộc tội tôi là người đàn ông ích kỷ, không biết thế nào là bình đẳng giới, toàn là “tội tày trời”. Riết rồi tôi chán chẳng thèm nói, chỉ biết chờ nàng thay đổi. Nhưng chờ hoài, chờ mãi, lấy nhau đã hai năm mà nàng cứ như đang ở nhà với mẹ, còn tôi thì như có thêm đứa… con gái để chăm sóc. Chẳng biết tôi còn chịu đựng được bao lâu.
Chị là một giáo viên cấp 1 tại TP.HCM. Chị gọi đến đường dây tư vấn của chúng tôi trong một trạng thái căng thẳng, hay nói đúng hơn là gay gắt, để kể về mối oán hận của mình, và mong tìm được cách để hả giận.
Đối tượng bị chị giận giữ đến vậy chính là người chồng đầu ấp tay gối của chị và nhân tình của anh ta. Chị kể, ngày xưa, chị đến với anh ta khi anh ta còn hai bàn tay trắng. Lúc đó chị con nhà khá giả, lại xinh đẹp, nhiều người theo đuổi nhưng không hiểu sao gặp anh ta là yêu sống yêu chết, bất chấp mọi ngăn cản của gia đình đến với anh ta. Rồi cha mẹ chị cũng đồng ý.
Thấy con gái lấy chồng nghèo khổ quá, ông bà cắt cho con mảnh đất để có chỗ cất nhà sinh sống. Miếng đất cha mẹ cho, nghe lời chồng, chị cũng bán đi để anh ta có vốn làm ăn, và sau đợt đó thì mất sạch vì chồng bị bạn lừa. Vậy là hai vợ chồng đi ở trọ. Sau đó, mẹ thương con gái lại lén lút cho tiền, chị lại tiếp tục đưa cho chồng để anh có cơ hội thử mình trong lĩnh vực kinh doanh lần nữa.
Ảnh minh họa. |
Nhất nhất, cuộc sống của chị là vì chồng, vì con. Lòng chị dành cho chồng đến như vậy, ai cũng bảo anh có phúc mới được người vợ như chị, thế mà anh nỡ lòng nào phản bội, phụ bạc chị.
Đáng ra chị chẳng nghi nhờ gì anh cả. Người đàn bà đó cũng đã có chồng, con, gia đình rất êm ấm, hạnh phúc, chồng là đối tác làm ăn với chồng chị. Chị đã gặp hai vợ chồng mấy lần, từng ngưỡng mộ họ là một cặp đẹp đôi. Thế mà một người bạn, khi gặp người phụ nữ này đã rỉ tai là lần trước thấy người này đi riêng cùng chồng chị vào một quán café ở ngoại thành. Chị chưa tin.
Một lần, chồng để quên điện thoại ở nhà vì có cuộc họp gấp, chị mở tin nhắn ra đọc, choáng với bởi những tin nhắn hẹn hò, thương yêu của chồng chị và người phụ nữ khác, mà chị đoán là người vợ đối tác qua nhiều câu nói và tên viết tắt.
Ngay trưa hôm ấy, chồng chị họp xong là chạy vội về nhà tìm điện thoại, nhìn mặt vợ và biết chắc vợ đã đọc được. Chồng chị đã khóc, xin lỗi và bảo đó chỉ là phút đẩy đưa của người đàn ông khi phụ nữ tấn công mình, giữa họ chưa có gì, anh vẫn chỉ yêu và có mình chị.
Đau đớn, nhưng chị đành phải tin. Tin, nhưng vẫn quan sát, theo dõi và khổ sở thấy chồng vẫn có những biểu hiện rất bất minh. Gần hai tháng trời chị sống trong nỗi dày vò, ghen tuông đến tan nát như vậy. Bạn bè xúi, chị quyết định thuê thám tử tư để một lần có kết quả đến tận cùng sự việc, chứ không phải sống trong cảnh dằn vặt, nghi ngờ nữa.
Một tháng thuê thám tử đã cho chị những bằng chứng tan nát cõi lòng: Những lần họ hẹn hò, những lần vào khách sạn với nhau, tình tứ tay trong tay ở một resort ngoại thành… Gọi cho người phụ nữ kia để cảnh cáo, ai dè chị bị chửi như tát nước vào mặt, sau đó còn nhận hàng loạt tin nhắn khủng bố tinh thần bằng điện thoại nặc danh.
Có trong tay mọi bằng chứng, giờ đây chị muốn trả thù. Chị hỏi tôi, liệu chị có thể kiện họ tội ngoại tình, cho họ mất trắng tay?
Tôi đã giải thích cho chị, tội ngoại tình được quy định trong Điều 147 - Bộ luật Hình sự quy định về tội vi phạm chế độ hôn nhân một vợ, một chồng như sau: "Người nào đang có vợ, có chồng mà kết hôn hoặc chung sống như vợ, chồng với người khác hoặc người chưa có vợ, chưa có chồng mà kết hôn hoặc chung sống với người mà mình biết rõ là đang có chồng, có vợ gây hậu quả nghiêm trọng hoặc đã bị xử phạt hành chính về hành vi này mà còn vi phạm thì bị phạt cảnh cáo, cải tạo không giam giữ đến một năm hoặc phạt tù từ ba tháng đến một năm”.
Tuy nhiên, trên thực tế, để xử lý về tội này không hề dễ dàng gì. Để xử lý về hình sự đối với hành vi này luật quy định phải gây hậu quả nghiêm trọng (có con chung; người phụ nữ có hành vi tranh cướp chồng; người chồng đánh đập, ngược đãi vợ con mình; lấy tài sản chung của gia đình để mua sắm, chu cấp cho tình nhân; nghe theo lời người tình gây chia rẽ hạnh phúc, về thúc ép xin ly hôn vợ...) hoặc đã bị xử phạt hành chính về hành vi này mà còn tái phạm…
Nếu chồng chị chỉ “vụng trộm” như lời chị kể trên thì chưa thể có căn cứ để chị khởi kiện chồng chị. Về khía cạnh một người bạn, tôi cũng khuyên chị, theo hầu hết những vụ tôi từng chứng kiến, cách làm rùng beng như thế thì chắc chắn, chị chưa hả được giận thì đã mất tất cả, đẩy người bạn đời về phía đối kháng, thù hận với mình, không nên một chút nào.
Giờ đây, chị nên để lòng bình tĩnh lại, xem mình còn yêu chồng không, có thể tha thứ cho chồng không, chồng chị có thể hồi tâm chuyển ý không và có thể cùng nhau làm lại hay không? Rồi nói chuyện với nhau một phen cho đến cùng xem giải quyết thế nào.
Chị nghe tôi, nhưng cũng nói là không hứa, vì nếu bỏ qua thì chị hận lắm lắm. Rồi thời gian sau, chị lại gọi bảo, chuyện coi như cũng xong. Chị không kiện, không làm rùm beng, nhưng chị đã gửi hết bằng chứng chị có cho chồng người đàn bà kia. Gia đình họ đã tan vỡ.
Chồng chị mất một đối tác lớn. Gia đình chị cũng đang bấp bênh. Chồng chị có xin chị cơ hội làm lại, nhưng chị yêu cầu thời gian này ly thân để xem lại tình cảm của đôi bên đã.
Vậy là chị đã chọn một cách lưng chừng, vừa trả đũa cho hả lòng, vừa “quậy” ở mức độ vừa phải để chồng chị biết sợ mà quay đầu. Âu đó cũng là một cách làm, và hậu quả người phụ nữ kia và chồng chị gánh chịu cũng là một cái giá phải trả khi chấp nhận đánh đổi hạnh phúc cho những dục vọng tầm thường…