![]() |
Ảnh minh họa. |
![]() |
Ảnh minh họa. |
Ai bảo tôi quê, tôi chịu, nhưng tôi vẫn khẳng định mình không thích bóng đá và thật sự bực bội với World Cup. Từ ngày thấy chồng tháo bức tranh yêu thích của tôi trên tường để dán lịch thi đấu World Cup lên, tôi bực và thấy... khó ở ghê gớm.
Tôi phải chịu đựng chồng ba mùa World Cup và tôi biết lần thứ tư này cũng chẳng có gì sáng sủa. Giải bóng đá này thường diễn ra vào giờ rất oái ăm là giữa đêm. Hơn một tháng diễn ra World Cup là hơn một tháng tôi “có chồng hờ hững cũng như không”. Đã thế, sinh hoạt của hai mẹ con tôi còn bị đảo lộn nghiêm trọng.
Căn nhà cấp 4 của tôi không tách biệt được âm thanh giữa phòng khách và phòng ngủ. Đến mùa World Cup, chồng biết thân biết phận, ôm gối ra phòng khách xem bóng đá và ngủ luôn. Tôi vốn khó ngủ, nên dù chồng có để âm thanh rất nhỏ, tôi vẫn nghe thấy. Cuối cùng, chồng cũng nhượng bộ tắt âm thanh, nhưng “khuyến mãi” thêm câu lầm bầm: “Coi đá banh mà không được nghe tiếng, cứ như ăn thịt chó mà không có mắm tôm”. Dù để ti vi "câm" nhưng mỗi khi gặp tình huống gay cấn chồng tôi lại nhảy cẫng lên, hét to. Dù chỉ hét một tiếng rồi im bặt, nhưng đủ làm cho tôi tỉnh giấc. Có lần, nửa đêm, mệt mỏi lại mất ngủ, “bản tính đàn bà” trong tôi nổi lên. Tôi cằn nhằn, giận dỗi, nhưng chồng tôi cứ như “giả điếc”, vẫn cắm mắt vô màn hình ti vi. Tôi không kiềm chế được, tắt phụp ti vi, ném remote vỡ tan. Rõ ràng là tôi đã quá đáng, vượt qua sức chịu đựng của chồng, nên anh nổi giận, lời qua tiếng lại. Sau trận cãi vã lúc nửa đêm, chồng tôi chốt lại: “Từ mai không coi bóng đá nữa”. Vậy mà, hôm sau anh đi làm về, tay cầm remote mới, đon đả lấy lòng vợ.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Cả nhà đi chung một chiếc xe nhưng vào mùa World Cup, con gái trễ giờ học, vợ trễ giờ làm vì chồng tôi dậy không nổi, ngáp lên ngáp xuống. Có hôm anh ấy còn đòi nghỉ làm để ở nhà… ngủ! Tôi chưa từng có ý nghĩ, một người vốn chăm chỉ, nghiêm túc trong công việc như chồng tôi lại có thể xin nghỉ phép để ngủ! Tôi nhất quyết không đồng ý, bắt chồng phải đi làm. Có hôm, anh ấy kể, vì quá buồn ngủ nên đã ngủ gục một giấc dài trong nhà vệ sinh cơ quan. Không thể tưởng được!
Tôi không hiểu về bóng đá, nên không biết bóng đá hấp dẫn đến mức nào, nhưng theo cách nghĩ kiểu “đàn bà bé mọn” như tôi, đó cũng chỉ là một môn giải trí, như tôi ghiền phim Hàn là cùng chứ gì! Tôi ghiền phim Hàn nhưng nếu phim chiếu quá trễ, tôi có thể bỏ phim để bảo đảm giấc ngủ; cớ sao chồng tôi bỏ một trận bóng đá mà vật vã như thế?
Tôi biết World Cup bốn năm mới có một lần, nhiều người mong chờ để được thưởng thức. Nhưng, tại sao chỉ vì môn giải trí, mà một người đàn ông vốn sống tình cảm, có trách nhiệm với vợ con lại trở thành một người hoàn toàn khác như vậy? Những giận hờn, khúc mắc thường ngày của hai vợ chồng, những căng thẳng trong công việc của vợ cứ chất chồng ngày nọ qua ngày kia, chẳng có dịp chia sẻ, tháo gỡ. Mỗi khi tôi tỏ ý khó chịu và muốn chồng dành thời gian để trò chuyện, anh ấy vẫn không rời mắt khỏi màn hình ti vi, còn tỏ vẻ khó chịu. Tôi phát hiện, World Cup còn khiến chồng tôi bẳn tính ra.
Chán nản, tôi chẳng buồn trò chuyện, hỏi han, chăm sóc bữa ăn giấc ngủ cho chồng nữa. Chồng tôi cũng vậy, chỉ quan tâm đến thông tin cầu thủ, kết quả trận đấu hơn là việc hôm nay vợ buồn hay vui. Hai vợ chồng chẳng khác nào đang ly thân.
Có lẽ, tôi sẽ không bao giờ hiểu được vì sao đàn ông mê xem bóng đá đến vậy. Tôi chịu đựng hết mùa World Cup này đến mùa World Cup khác, chỉ còn biết ngồi đếm cho một tháng World Cup trôi qua thật nhanh. Giờ thì nó chỉ mới bắt đầu. Có cách nào để giúp chồng tôi vừa xem bóng đá vừa để mắt đến vợ con không nhỉ?
Từ khi bị tai nạn phải cắt bỏ hai chân, chị trở nên khó tính, lúc nào cũng tìm cớ gây sự với chồng. Đó là cách chị chọn để nhắc anh nhớ, chị vẫn sống sờ sờ và vẫn là vợ của anh. Bởi sâu thẳm trong lòng, chị sợ một ngày nào đó, anh sẽ bỏ rơi chị.
Nỗi sợ cứ ngày càng lớn dần lên khi anh ngày một ít nói, chỉ cặm cụi làm việc, hết giờ ở công ty lại tất bật việc nhà. Nhiều lần, chị muốn gần chồng nhưng anh mệt mỏi từ chối. Biểu hiện của anh khiến ruột gan chị nóng như lửa đốt vì giờ chị ngồi một chỗ, không thể nào kiểm soát được chồng. Và thế là những xỉ vả chồng cứ tăng dần lên…
Bao giờ, chị cũng bắt đầu bằng câu hờn mát: “Tôi biết thân biết phận của mình mà, giờ què quặt đâu xứng với anh, anh không bỏ tôi là may lắm rồi…”. Lúc đầu, anh còn nhẹ nhàng an ủi nhưng lâu dần, anh không dám nói gì nữa, vì càng nói chị càng tru tréo, hết than thân trách phận lại nổi cơn tam bành.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Còn anh, ngoài công việc lái máy xúc cho mỏ đá tranh thủ chạy thêm mối này mối kia để trang trải tiền thuốc thang cho vợ. Công việc quần quật cả ngày khiến anh rã rời, đi làm về, anh còn phải cố gắng thu xếp thật nhanh việc nhà để nghỉ ngơi nên chuyện vợ chồng không đều đặn như ngày trước. Chị ở nhà thì mong anh về để hâm nóng tình cảm, thấy anh vậy, chuyện nọ xỏ chuyện kia, chị suy đoán anh đã thay lòng đổi dạ, hết chửi bởi lại dằn vặt. Chị đâu có ngờ, mình đã vô tình đặt lên vai chồng một áp lực nặng nề…
Mấy tháng gần đây, anh đi làm về muộn hơn phải nhờ mẹ sang đỡ đần chị. Thực tình, anh kiếm được mối hàng mới, định xong đợt này sẽ đưa chị đi lắp chân giả. Anh cũng nói thật với chị như vậy nhưng chị không tin, cứ bảo anh nhờ mẹ để rảnh rang đi hú hí với nhân tình. Anh cười bảo: “Nhìn anh như que củi thế này, ai thèm theo mà em phải lo”. Nào ngờ, chị bẻ lại: “Anh đang xỏ xiên tôi đấy à, anh chê tôi là con què phải không?”. Chuyện chẳng đâu vào đâu thế mà vợ chồng cãi nhau to. Vài ngày sau, anh về sớm hơn, kêu mệt cần đi tắm. Thế rồi, khi đứa con lớn đi học về chạy tìm bố, đã thấy anh tự tử ở trong phòng tắm…
Anh đi rồi. Mọi người mới biết, anh bị chủ hàng lừa, không trả tiền công. Món tiền anh đang mong mỏi để lắp chân cho vợ tan thành mây khói. Không có tiền, vợ anh lại lúc nào cũng nghi ngờ anh lừa dối, áo lực đè nặng khiến anh không đủ sáng suốt để lựa chọn…
Anh mất rồi. Hai đứa con bơ vơ không có cha, chị ngồi khóc thẫn thờ bởi từ đây, cả nhà biết bám víu vào cái gì mà sống…
Chẳng hiểu vì sao, chị Ngọc nhìn đâu cũng thấy… nguy hiểm. Từ cô đồng nghiệp của chồng đến mấy đứa nhân viên thực tập, cả chị hàng xóm đến… bà osin trong nhà. Tất tần tật chị đều phải canh chừng, cứ như thể, sểnh ra một cái, là chồng chị bị “thiên hạ” bắt mất ngay.
Anh Huy không phải dạng người thích ham vui đèo bồng, hay từng có “phốt” gì để chị nghi ngờ xét nét. Nên có khi, anh thẳng thừng bảo: “Em làm như chồng mình… báu lắm không bằng. Trên răng dưới… dép, lúc nào cũng tất bật kiếm tiền nuôi con, ai mà thèm rớ”. Nhưng chị Ngọc không thể vì thế mà nới lỏng giám sát.
Nhất cử nhất động của chồng trong gia đình đều nằm trong tầm ngắm của chị. Đi khỏi một chút, là chị dặn dò con cái để mắt tới “nhà cửa”. Tội hai đứa nhỏ ăn chưa no lo chưa tới, biết gì “thâm ý” của mẹ mà báo cáo. Chị còn nghĩ ra nhiều chiêu trò để thử độ “thòm thèm” của chồng với người giúp việc, may mà chưa đến mức phản tác dụng. Anh Huy có lần bực quá, quát lên: “Tôi chẳng đến mức ăn tạp thế đâu”, nhưng chị vẫn nghĩ: “Biết đâu đấy!”.
Ảnh minh họa.
Anh Huy có thói quen ra đầu hẻm nhâm nhi ly cà phê. Từ hồi chị hàng xóm độc thân bày dăm bộ bàn ghế kiếm thêm đồng ra đồng vào, anh nghiễm nhiên trở thành khách quen. Việc này không lọt khỏi đôi mắt đa nghi của chị. Không ít lần, chị bóng gió xa gần: “Mê ai mà cứ phải la cà ngoài đó vậy”. Đến lúc không chịu được, chị lật bài: “Lại ra thăm bồ già đấy à?”, khiến anh Huy buộc phải từ bỏ sở thích của mình vì không muốn gia đình xào xáo, lối xóm ầm ĩ.
Thời gian gần đây, chồng chị đang hợp tác làm ăn với một người phụ nữ khiến chị Ngọc cực kỳ khó chịu. Một ngày, chị bất ngờ xuất hiện ở công ty, nhằm để dằn mặt cô đối tác kia. Có “xông vào hang cọp” mới may ra bắt tại trận được cái gì đó, chị nghĩ vậy. Nào ngờ, cô bạn của chồng cũng chẳng phải tay vừa, xởi lởi bắt chuyện, và hé ra cho chị biết rằng, cô ấy cũng chẳng thiết tha gì hợp tác với chồng chị, vì anh Huy tiềm lực kinh tế yếu, khó cạnh tranh với các đối tác khác, năng lực tư chất cá nhân cũng có hạn. Cô ấy chẳng qua chưa chọn được đối tác khác vừa ý ngay lập tức, chứ cô cũng đang tìm kiếm người thay thế. “Thời buổi khó khăn mà, chắc chị cũng hiểu và thông cảm, phải không nào?”.
Chị Ngọc nghe xong choáng váng, nghĩ ngay đến việc nồi cơm của cả nhà bị ảnh hưởng, lại nhìn chồng mình khúm núm, răm rắp nghe lời cô ấy ngay cả trước mặt mình, chị mới bẽ bàng nhận ra, bấy lâu hình như chị hơi bị ảo tưởng mất rồi…