Bố ốm nặng mà anh trai chẳng đoái hoài còn tiết lộ bí mật động trời

Nhà tôi chỉ có hai anh em trai, mẹ mất cách đây gần chục năm rồi. Sau khi anh trai kết hôn thì chuyển ra ngoài ở riêng, tôi cũng sớm đi lấy chồng, chỉ có bố ở một mình thui thủi.

Bố rất quý tôi nhưng tư tưởng trọng nam khinh nữ đã ăn vào máu. Sau khi anh trai kết hôn, ông chỉ để lại căn nhà nhỏ để bản thân ở, còn toàn bộ đất đai, tài sản và sổ tiết kiệm đều đưa hết cho anh trai mua nhà ở riêng và lấy vốn làm ăn. Tôi đi lấy chồng chỉ được vài chỉ vàng. Mà chẳng phải tới bây giờ, ngay từ nhỏ bố mẹ tôi đã thể hiện sự thiên vị rõ rệt đối với anh trai. Nhiều lúc nghĩ mà buồn nhưng cũng may bây giờ tôi đã có một người chồng thương vợ và gia đình chồng rất tốt.

Mới đây bố tôi đi khám bệnh thì phát hiện bị ung thư giai đoạn cuối. Tôi khóc hết nước mắt trách ông sao có bệnh trong người không đi khám sớm. Bố tôi là như thế đấy, có chuyện gì cũng chẳng muốn phiền đến các con. Cuối cùng để xảy ra cơ sự muộn màng thế này.

Bo om nang ma anh trai chang doai hoai con tiet lo bi mat dong troi

Tôi khóc hết nước mắt trách ông sao có bệnh trong người không đi khám sớm. (Ảnh minh họa)

Dù biết cơ hội chữa bệnh rất mong manh nhưng còn nước còn tát. Tôi đưa ông nhập viện tiến hành hóa trị, hi vọng thời gian ông ở lại với con cháu được dài thêm. Thương bố, tôi lại càng trách thái độ lạnh nhạt hờ hững của anh trai hơn gấp bội. Sau khi biết bố lâm bệnh, anh chỉ vào viện thăm ông đúng một lúc, bỏ lại vài triệu rồi ra về. Anh không nhắc tới chuyện chi trả viện phí cho ông hay thay phiên nhau vào chăm sóc bố ở viện, lại càng không tỏ ra thương xót, buồn bã khi bố mắc bệnh nặng.

- Chắc em không biết nhưng anh chỉ là con của mẹ thôi chứ không phải là con của bố! Em cũng vậy, thậm chí em còn chẳng là con ruột của ai cả!

Tới lúc ấy tôi mới biết, kết hôn được 2 năm thì mẹ tôi mang thai con của người khác do bố không sinh được con. Ông chấp nhận chuyện vợ kiếm con bên ngoài. Còn tôi chỉ là một đứa bé bị cha mẹ bỏ rơi, ông thấy thương tình nên mang về, bàn với vợ nhận tôi làm con nuôi.

Bo om nang ma anh trai chang doai hoai con tiet lo bi mat dong troi-Hinh-2

Vào bệnh viện, tôi nói với bố là mình đã biết mọi chuyện rồi. (Ảnh minh họa)

Sự thật ngoài sức tưởng tượng khiến tôi đờ đẫn không thể tin nổi. Anh bảo khi xưa bố chấp nhận chuyện đó vì nhà mẹ giàu có, giúp đỡ cho nhà ông rất nhiều. Đó là sự trao đổi có qua có lại chứ anh không cần phải mang ơn ông. Tôi buồn quá, sao anh không nghĩ rằng vì ông bao dung và yêu vợ nên mới chấp nhận nuôi con người khác, hơn nữa chính bản thân ông cũng không thể có con.

Đúng là nhà bố nghèo thật, mọi tài sản đều của mẹ tôi và ông bà ngoại để lại. Chính vì vậy, sau khi bà mất thì mọi của cải được sang tên hết cho con trai ruột của bà. Bố tôi nhận căn nhà nhỏ lấy chỗ ở, còn tôi thì không được gì.

Vào bệnh viện, tôi nói với bố là mình đã biết mọi chuyện rồi. Ông nắm tay tôi, chảy nước mắt vì xót xa. Nhớ lại sự lạnh nhạt của mẹ với mình từ khi còn nhỏ, giờ tôi mới biết lý do. Nhưng tôi không trách bà đâu, nhờ có bà cưu mang mà tôi mới được trưởng thành nên người thế này. Chỉ là nghĩ về mọi chuyện, nghĩ về thái độ của anh trai mà thấy buồn quá…

Nhờ chị dâu tương lai mua giúp cân thịt, tôi trả 200 nghìn, nào ngờ...

Có vài ngày không đi chợ thôi mà giá thịt tăng nhanh kỷ lục vậy ư?

Trong khi vợ chồng tôi nhỏ tuổi nhưng đã có nhà cửa và 2 đứa con đang học tiểu học. Còn anh chồng tên Đạt công việc không ổn định, chưa có vợ, đang ở nhờ nhà chúng tôi.

Anh ấy có cô bạn gái tên Nhung, nghe nói sẽ cưới nhau vào tháng 4. Nhưng tôi cũng chưa chắc chắn lắm, bởi anh Đạt tính đào hoa, thay người yêu như thay áo.

Khi tiếp xúc nhiều với chị Nhung thì tôi thấy bắt đầu lo cho mối tình này của anh Đạt. Tính tình chị ấy không bình thường một chút nào. Dường như chị không biết cách đối nhân xử thế thì phải.

Có lần tôi bận việc nhờ chị Nhung chơi với bọn trẻ, con tôi nô nghịch, không may làm nước màu bắn vào váy của chị ấy. Bất ngờ chị Nhung trợn trừng mắt mũi rồi lớn giọng quát mắng to tiếng đến nỗi các con sợ hãi khóc thét lên. Chuyện này tôi không biết, chỉ đến khi con kể và chồng tôi mở lại camera mới thấy được.

Nho chi dau tuong lai mua giup can thit, toi tra 200 nghin, nao ngo...

Ảnh minh họa

Rất buồn vì thái độ chị Nhung với các con nhưng vợ chồng tôi im lặng không dám nói lại với anh trai, sợ hai người lại cãi cọ.

Ngày hôm qua tôi bị ốm không đi chợ được nên nhờ chị Nhung mua giúp cân thịt lợn. Mới phiên trước, tôi mua giá thịt có 130 nghìn một kg. Lúc trả tiền tôi đưa cho chị ấy 200 nghìn và không cần trả lại. Tưởng chị sẽ vui vẻ nhận lấy, nào ngờ chị bảo hết 600 nghìn.

Tôi cau mày hỏi tại sao? Chị bảo tiền thịt có 150 nghìn thôi nhưng vì đi mua đồ giúp tôi nên xe bị thủng lốp, thay lốp mới hết 400 nghìn, còn 50 nghìn là tiền công của chị đi chợ.

Sắp là người một nhà rồi mà chị lại tính toán chi li thế? Tôi không thể nói lại được nên đành trả hết tiền cho chị hài lòng.

Tôi kể lại mọi chuyện với chồng và định nói hết cho anh Đạt nghe. Thế nhưng chồng tôi bảo anh trai rất yêu chị Nhung, có nói cũng chẳng giải quyết được gì, chỉ làm chia cắt tình cảm anh em.

Tôi không muốn anh trai chồng lấy nhầm vợ. Theo mọi người tôi có nên cản hai người họ đến với nhau không? Chứ chị Nhung cư xử thế thì sau này khó sống chung lắm.

Mẹ chồng hất đổ bàn nhậu và bài học lớn dành cho các nàng dâu

Nếu như có gia đình chồng hiểu rõ, làm hậu thuẫn... những ngày tháng sau này của nàng dâu sẽ trôi qua một cách dễ dàng hơn.

Chị gái của Hải có một người mẹ chồng rất ghê gớm. Vì chuyện mẹ chồng của chị gái mà sau này kết hôn, Hải rất e ngại. Suốt ngày, cô sợ hãi việc gặp phải mẹ chồng khó rồi một tuần đôi ba bữa phải khóc trong uất ức.

Khi yêu Hưng, bất chấp anh nói rằng bố mẹ mình rất dễ tính nhưng Hải vẫn lo lắng thật nhiều. Và cũng bởi vì nỗi niềm lo toan ấy mà dù Hưng là con trai một, cô vẫn muốn được ở riêng. Hưng - chồng Hải, làm việc cách nhà khoảng 30km, trước đó ngày ngày vẫn đi đi về về.

Vừa ngả lưng lên giường, mặt tôi như cắt không còn giọt máu

Chồng tôi luôn thao thao bất tuyệt về mẹ của anh, mặc dù bà đã không còn nữa.

Chắc trên đời này không ai giống nhà tôi. Tôi mới kết hôn được một thời gian nhưng sắp không thể chịu được nữa rồi. Khi tôi đi lấy chồng, ai cũng bảo may mắn vì mẹ chồng tôi đã mất rồi. Bản thân tôi cũng từng nghĩ như thế, nhưng rồi càng ngày, tôi càng thấy vấn đề lại xuất phát từ chính chồng tôi.

Chồng tôi không có bố. Theo tôi được biết, sau khi mẹ anh mang bầu thì bố anh đã cao chạy xa bay. Ở thời đó, để giữ lại một đứa trẻ và nuôi nấng nên người là điều rất khó khăn. Mẹ chồng tôi đã đánh đổi nhiều thứ, chịu đựng ánh nhìn dò xét của xã hội. Vì thế, không chỉ chồng mà tôi nghe kể lại cũng thấy khâm phục.

Tôi biết, chồng tôi rất thương mẹ. Cả một đời mẹ anh lam lũ nuôi con, lúc con trưởng thành và có chút sự nghiệp thì lại đột ngột ra đi. Đó là một điều rất đáng tiếc. Chồng tôi vì đau buồn nên không bao giờ quên được chuyện này.

Khi chúng tôi làm gì, hình bóng của mẹ chồng vẫn trong tâm trí chồng tôi. (Ảnh minh họa)

Ít ai biết rằng trước đây, mỗi lần chúng tôi hẹn hò là một lần tôi được nghe kể về mẹ chồng. Nói thật lòng, tôi không phải người khó khăn. Nhưng cái gì cũng nên ở mức độ vừa phải. Đằng này chồng tôi không chỉ thao thao bất tuyệt về mẹ, anh còn so sánh tôi với mẹ anh.

Trong mắt chồng tôi, tôi không bằng một góc của mẹ anh. Chính chồng tôi bảo vậy đấy. Tôi tiêu tiền hoang phí hay làm gì trái ý, anh lại cáu kỉnh: "Nếu là mẹ anh, bà sẽ không bao giờ làm như thế. Em nhìn lại mình đi".

Chồng tôi đã treo bức ảnh chân dung của mẹ anh đối diện với giường ngủ của chúng tôi. Anh làm tôi cảm thấy khó chịu, thậm chí ám ảnh. Bởi mỗi lúc mở mắt ra, ảnh mẹ chồng lại đập vào mặt tôi.

Sau hôm ấy, tôi bị mất ngủ trầm trọng. Đến nỗi mỗi đêm, tôi lại phải uống thuốc ngủ để có thể dễ vào giấc hơn. Mọi người ơi, cứ thế này tôi sẽ suy nhược mất. Nói mãi mà chồng tôi vẫn bảo thủ không chịu gỡ bức ảnh ấy xuống. Tôi phải thuyết phục anh thế nào đây?