Biết tôi ngoại tình, chồng không ly hôn mà ra chiêu hành hạ tinh thần

Giờ ba chúng tôi sống trong một căn nhà khiến đầu tôi như muốn nổ tung. Tại sao chồng không ly hôn mà lại hành hạ tinh thần tôi dã man thế?

Vợ chồng tôi tình cờ gặp nhau khi cùng đi xuất khẩu lao động. Vì sống xa quê nên chúng tôi yêu nhau tha thiết. Theo đánh giá của bạn bè, chồng tôi là người rất nhanh nhạy và hơn hẳn tôi về diện mạo. Anh còn tâm sự với tôi rằng: "Anh yêu em không phải vì em xinh đẹp mà vì sự dịu dàng và chịu khó của em". Tôi thầm cảm ơn ông trời vì đã cho tôi một người đàn ông tuyệt vời như vậy.

Khi chúng tôi về nước, gia đình hai bên tổ chức đám cưới linh đình. Do đã có vốn liếng nên hai đứa còn mua được một căn nhà riêng ở thành phố. Suốt thời gian ở bên nước ngoài, chồng cũng mở rộng mối quan hệ và học được tiếng nên khi trở về, anh có nhiều mối làm ăn mở rộng hơn.

Chúng tôi thành lập công ty và buôn bán làm ăn rất phát đạt. Chỉ trong 5 năm, chúng tôi đổi căn hộ hạng sang to rộng hơn và chồng còn mua cho tôi và anh mỗi người một chiếc xe ô tô riêng để tiện đi lại. Trong nhà anh sắm sửa mọi thứ, có cả giúp việc nên tôi hầu như không phải làm gì cả.

Tôi sinh hai con một trai, một gái khiến bạn bè, làng xóm và họ hàng ai cũng ngưỡng mộ. Đúng là tôi chẳng thiếu gì về vật chất nhưng từ khi có tiền chồng cũng không mấy chia sẻ với tôi. Thậm chí đi làm cả ngày về anh cũng không nói một lời, chuyện chăn gối thì càng không. Suốt một năm vừa qua, tôi cảm thấy rất cô đơn, buồn tủi. Dù rằng chồng cho tôi mọi thứ về vật chất nhưng tinh thần lại hoàn toàn không có.

Trong một lần đi liên hoan công ty của chồng, tôi phải lòng chính nhân viên của anh. Người đàn ông này kém tôi 5 tuổi nhưng chẳng hiểu sao lúc ngồi uống rượu cùng nhau, cả hai đều cảm nhận được sức hút mạnh mẽ của đối phương.

Biet toi ngoai tinh, chong khong ly hon ma ra chieu hanh ha tinh than

Tôi chủ động liên hệ nhắn tin qua lại và nhận được sự đáp trả nhiệt tình của trai trẻ. Khi đang say đắm trong mối quan hệ vụng trộm thì bỗng một ngày, tôi gặp tai nạn. Trong lúc cấp cứu ở bệnh viện, chồng cầm điện thoại của tôi và biết rõ mọi việc.

Chồng đã âm thầm gọi điện cho nhân viên của mình, hai người gặp nhau nói chuyện gì tôi không rõ nhưng sau đó, người tình đã đến bệnh viện chăm sóc tôi tận tình chu đáo. Dù bác sĩ đã chạy chữa nhiệt tình nhưng tôi bị hỏng một bên mắt, giờ chỉ còn một bên.

Hành động của chồng khiến tôi nhận ra rằng anh đã biết tất cả những gì tôi làm nhưng không một lời mắng mỏ, ngược lại anh còn đồng ý cho người tình đến bên cạnh tôi. Lúc này vừa chán nản với việc mình bị thương tật, vừa bị chồng phát hiện ngoại tình, tôi đâm ra bất cần đời. Tôi nghĩ bụng, mặc cho anh thích làm gì thì làm, kể cả ly hôn tôi cũng đồng ý.

Tất cả những gì tôi phỏng đoán đều ngoài những suy nghĩ, hành động của chồng. Khi tôi xuất viện, trước mặt tôi và người tình của tôi, chồng nói: "Tiền viện phí hết 300 triệu, giờ là lúc người tình của cô phải về nhà để làm giúp việc, trả hết nợ rồi tính tiếp". Chồng vừa nói xong, người tình của tôi cũng chấp nhận. Tôi không thể tưởng tượng được anh lại nghĩ ra chiêu trò đó và người tình của tôi cũng đồng ý. Còn chồng đưa ra yêu cầu với tôi: "Giờ cô chỉ việc thực hiện theo, đừng chống đối".

Giờ ba chúng tôi sống trong một căn nhà, bao gồm cả con cái của tôi nữa khiến đầu tôi như muốn nổ tung. Tôi không biết phải làm sao, nếu sống chung lâu dài, khi con cái tôi lớn lên, nó sẽ ảnh hưởng tâm lý thế nào? Một đứa 3 tuổi và một đứa 18 tháng tuổi, tuy còn nhỏ nhưng chắc chắn sau này chúng nó sẽ biết. Tại sao chồng không ly hôn tôi luôn mà lại hành hạ tinh thần tôi một cách dã man thế này? Không biết bước hành động tiếp theo của anh là gì, tôi không thể lường được? Tôi biết lỗi là do mình, nhưng tôi có thể đơn phương ly hôn không?

Chật vật làm lại cuộc đời vì tin lời bạn trai đại gia

Cô chỉ phát hiện ra sự thật khi người tình nói ra ngoài uống cà phê và không bao giờ trở lại.

Cô chỉ phát hiện ra sự thật khi người tình nói ra ngoài uống cà phê và không bao giờ trở lại.

Chân dung tân Thứ trưởng Bộ Kế hoạch và Đầu tư Đỗ Thành Trung

Ông Đỗ Thành Trung - Vụ trưởng Vụ Tổng hợp Kinh tế quốc dân vừa được Thủ tướng bổ nhiệm giữ chức Thứ trưởng Bộ Kế hoạch và Đầu tư.

Chan dung tan Thu truong Bo Ke hoach va Dau tu Do Thanh Trung

Ngày 13/3, Thủ tướng Chính phủ Phạm Minh Chính ký quyết định bổ nhiệm ông Đỗ Thành Trung, Vụ trưởng Vụ Tổng hợp Kinh tế quốc dân giữ chức Thứ trưởng Bộ Kế hoạch và Đầu tư.

Chan dung tan Thu truong Bo Ke hoach va Dau tu Do Thanh Trung-Hinh-2

Ông Đỗ Thành Trung sinh năm 1976, có thời gian giữ chức Trưởng phòng Tổng hợp, Vụ Kinh tế địa phương và lãnh thổ.

Từ chỗ nhân tình về, nhìn dáng vợ co ro khiến tôi thấy có tội

Tôi nghĩ chỉ cần mình biết cân bằng mọi thứ, và quan trọng nhất, chỉ cần vợ không biết mối quan hệ mập mờ kia thì mọi thứ đều ổn cả.

Tối muộn, tôi trở về nhà, lòng khoan khoái sau khi tạm biệt người tình đã cùng tôi trải qua những phút giây thăng hoa mật ngọt. Tất nhiên, tôi vẫn nói với vợ là mình cần tiếp khách. Tôi có ngàn vạn lý do để về muộn mà vợ không kêu ca phàn nàn.

Tôi nhẹ nhàng cởi giày, mở cửa. Căn bếp vẫn sáng đèn, trên bàn ăn chiếc lồng bàn vẫn đậy kín. Tôi biết trong đó là vài món ăn tối vợ để phần tôi. Cô ấy vẫn thường nghĩ rằng tôi tiếp khách sẽ chỉ uống nhiều chứ không ăn được gì. Cô ấy luôn lo lắng tôi sẽ đói khi về nhà. Đó là cách vợ chào đón tôi vào những hôm tôi về muộn.

Sau khi tắm xong, tôi định về phòng ngủ nhưng lại nghe tiếng hát rất nhỏ cất lên từ phòng hai con trai. Tôi nhẹ mở hé cửa phòng, trong ánh đèn ngủ màu xanh mờ nhạt, vợ tôi ngồi trên giường, một tay gãi lưng cho thằng nhỏ, một tay xoa gan bàn chân cho thằng lớn, và cô ấy đang khẽ hát một khúc dân ca.

Tôi cứ thế, đứng yên, mắt dán chặt vào cảnh tượng bình yên ấm áp trước mắt mình. Trong đầu bỗng nhớ nhiều về những ngày đầu khi mới kết hôn.

Khi con trai đầu lòng chào đời, thằng bé rất khó ngủ, hay khóc đêm, vợ tôi vẫn thường bế con đi lại khắp phòng, hát hết bài dân ca này đến bài dân ca khác. Đến nỗi, tôi vốn chẳng thuộc bài hát nào trọn vẹn, nhưng sau khi có con, hầu như bài dân ca nào tôi cũng thuộc làu.

Tôi yêu vợ tôi cũng bắt đầu từ giọng hát du dương nhẹ nhàng xâm chiếm vào hồn người ấy. Thời điểm tôi biết cô ấy, cô ấy đã có vài anh chàng săn đón tỏ tình, toàn con nhà giàu, chịu ăn chịu chơi cả.

Sau này, khi đã yêu nhau rồi, tôi hỏi cô ấy có nhiều lựa chọn tốt như vậy sao lại chọn tôi. Cô ấy trả lời: "Vì chúng ta cùng xuất thân con nhà nông dân nghèo khó, dễ hiểu, dễ đồng cảm với nhau. Sau này, dù cuộc sống như thế nào, em và anh sẽ cố gắng cùng làm cùng ăn, cùng nhau xây dựng vun đắp gia đình. Với em, cuộc sống hôn nhân như vậy mới thực sự ý nghĩa".

Tu cho nhan tinh ve, nhin dang vo co ro khien toi thay co toi

Tôi trở về nhà, lòng khoan khoái niềm vui khi vừa hôn tạm biệt người tình (Ảnh minh họa: Sohu).

Lúc đó tôi đã rất xúc động, tự nhủ lòng nhất định sẽ trân trọng cô gái này, sẽ không phụ tình yêu của cô ấy.

Nhưng, thứ khó suy đoán nhất là lòng người, thứ dễ thay đổi nhất cũng là lòng người. Thời gian dần qua đi, khi ta hân hoan giữa những ngày nắng đẹp sẽ dễ quên đi những lời hẹn thề trong giông bão. Tôi vẫn thương vợ, chỉ là có những niềm vui khác tôi đã không đủ bản lĩnh để chối từ.

Cái thứ tình cảm ngoài vợ ngoài chồng, khi chưa dây vào thì nghĩ nó kinh khủng lắm. Nhưng dây vào rồi thì thấy nó cũng bình thường thôi, thậm chí là vui, là thú vị. Hình như tâm lý đàn ông thường là như thế này: Mình đi làm kiếm tiền, mình lo cho vợ con cuộc sống đầy đủ, mình có trách nhiệm với gia đình, không bạc đãi vợ con, như thế mình là người chồng tốt rồi. Còn những chuyện khác, là niềm ham vui của đàn ông, cũng bình thường thôi, miễn sao không ảnh hưởng đến gia đình là được. Tôi khi thiết lập một mối quan hệ ngoài vợ chồng cũng có suy nghĩ như vậy.

Những lúc ở bên người tình, tôi vui vẻ, tôi chiều chuộng. Nhưng khi về nhà, tôi vẫn là ông chồng tử tế, là ông bố biết quan tâm các con. Tôi nghĩ chỉ cần mình biết cân bằng mọi thứ, và quan trọng nhất, chỉ cần vợ không biết mối quan hệ mập mờ kia thì mọi thứ đều ổn cả.

Thế nhưng, vào lúc này, trong đêm khuya vắng lặng, tôi đứng trong bóng tối, nhìn dáng vợ ngồi co ro ở giường hát đi hát lại lời bài hát "bèo dạt mây trôi…" sao tôi lại có cảm giác lòng vợ đang rất cô đơn.

Ngày nào cô ấy cũng rời nhà sau tôi vì còn phải chở hai con tới trường. Ngày nào cô ấy cũng sấp ngửa cho kịp giờ đón con, rồi vào chợ, rồi về nhà tất bật cho bữa cơm chiều, tắm rửa cho thằng nhỏ, đôn đốc thằng lớn học bài. Cho tới tận khuya, khi các con chưa thể ngủ ngon, cô ấy vẫn còn ngồi đó.

Còn tôi, sáng thủng thẳng dậy, có khi ăn sáng do vợ chuẩn bị, có khi đi ăn ngoài. Chiều, hôm nào bận việc thật thì báo về muộn một chút, vợ sẽ cho hai con ăn trước rồi chờ tôi về ăn cơm cùng. Hôm nào không bận, tôi cũng sẽ báo bận về muộn để dành khoảng thời gian đó cho nhân tình, và thường là về khi vợ con đã ngủ.

Thực ra, trước đây, khi tôi còn chưa có chức tước gì, khi công việc còn làng nhàng, thu nhập chưa cao, tôi vẫn siêng chia sẻ việc nhà và chăm con cùng vợ. Vài năm trở lại đây, tôi có vị trí trong công ty, thu nhập cao và tương đối bận rộn nên phó thác hết việc nhà cửa con cái cho vợ chăm lo. Vợ tôi vẫn hoàn thành xuất sắc mọi việc mà không hề than phiền. Thực chất là cô ấy có lẽ đã cố gắng để cáng đáng mọi việc mà không than phiền để tôi yên tâm phấn đấu cho sự nghiệp.

Thật xấu hổ, trong những lúc vui vẻ bên người tình, tôi chưa từng cảm thấy áy náy hay day dứt với vợ. Tôi luôn nghĩ tôi đã cho vợ một cuộc sống tốt nhất mà tôi có thể, và như thế là đủ rồi. Nhưng tôi lại quên rằng, thứ một người vợ cần ở chồng mình không chỉ là một sự ổn định về kinh tế mà còn là vị trí duy nhất trong trái tim.

Tình cảm, dù là với ai, chỉ cần chia sẻ đi ít nhiều đều là nỗi đau cả. Tôi không nghĩ đến điều đó, cho đến lúc này khi đứng sau lưng nhìn dáng vợ, tôi nhớ ra dạo này cô ấy ít kể chuyện, ít nói cười hơn trước. Hay là do tôi đã không dành đủ thời gian để nghe vợ nói?

Tôi lặng lẽ về phòng. Trên tường bức ảnh cưới gần mười năm trước treo đầu giường ngủ. Trong bức ảnh, vợ tôi cười rất tươi, nụ cười của cô gái đang hạnh phúc vì được yêu khác hẳn nụ cười của một người đã làm vợ, làm mẹ với bao suy nghĩ bộn bề lúc này.

Có tiếng bước chân nhẹ đến gần, rồi tiếng mở cửa phòng. Tôi nằm im, giả vờ nhắm mắt. Vợ đến gần ghé sát mặt vào mặt tôi. Đó là hành động quen thuộc vợ vẫn làm mỗi khi tôi về muộn. Cô ấy muốn biết tôi có uống nhiều rượu hay không. Rồi cô ấy kéo chăn đắp cho chồng, miệng càm ràm: "Trời lạnh thế này, mệt đến nỗi đặt lưng là ngủ chăn cũng không kịp đắp nữa". Vợ tắt điện, trong phòng lại chỉ còn ánh sáng đèn ngủ mờ ảo. Người phụ nữ nằm bên cạnh tôi đã nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Tôi quay người vòng tay ôm vợ, cảm giác như vợ dạo này gầy hơn mà tôi không để ý.

Trong bóng tối, tôi nhìn rõ lòng mình hơn. Tôi đã tệ quá rồi. Tôi vốn không phải là người chồng xấu xa, cũng không muốn mình trở thành người chồng như vậy. Trên tường, đồng hồ đã chỉ qua con số 12, lòng tôi tự nhủ: "Ngủ đi thôi, ngày mới rồi. Ngày mới, phải sống khác ngày hôm qua".