Vợ bầu đòi ở chung cư cách nhà mẹ chồng 20km, tôi 'chết ngất' khi biết lý do

Mẹ và vợ mới của tôi không hợp nhau sau một thời gian ở chung, để tránh việc mẹ chồng - nàng dâu bất hòa, nghe lời thủ thỉ của vợ, tôi đã chủ động ra ở riêng dù thời điểm đó vợ đang mang thai.

Tôi 36 tuổi đã từng có một đời vợ và một đứa con trai, cuộc hôn nhân đầu kết thúc sau 4 năm chúng tôi chung sống, lý do cũng chẳng có gì ngoài việc tôi cảm thấy mình thực sự không còn tình cảm với vợ tôi.

Còn cô ấy thì kỳ vọng ở tôi quá nhiều nên lúc nào cũng trách móc tôi rằng không quan tâm đến vợ con, thấy quá mệt mỏi nên tôi bảo cô ấy suy nghĩ về việc ly hôn vì tôi cố gắng lắm nhưng cũng chỉ thế thôi, không đáp ứng được kỳ vọng của vợ.

Thế nhưng, vợ cũ với mẹ tôi khá hợp nhau, hễ chúng tôi to tiếng, mâu thuẫn là y rằng mẹ tôi đứng về phía con dâu và bảo vệ cô ấy, nhiều khi tôi còn thắc mắc không biết cô ấy mới là con mẹ tôi hay tôi là con của bà nữa.

Khi biết tôi bảo vợ suy nghĩ về việc ly hôn, mẹ mắng tôi té tát và bảo tôi sẽ không bao giờ tìm được người phụ nữ nào chu toàn, lo cho gia đình như vợ tôi nhưng tôi không nghe, tôi thực sự muốn giải thoát khỏi cuộc hôn nhân cũ nát ấy.

Vậy là tôi và cô ấy chia tay, cô ấy chuyển về căn nhà mẹ đẻ cho và nuôi con, còn tôi thì trở lại cuộc sống tự do của người đàn ông độc thân.

Vo bau doi o chung cu cach nha me chong 20km, toi 'chet ngat' khi biet ly do
Ảnh minh họa.

Rồi tôi gặp Ly - cô gái kém tôi 8 tuổi, xinh xắn và dễ thương vô cùng. Chúng tôi yêu nhau được nửa năm thì kết hôn. Ngày yêu nhau, cô ấy vẫn hay thủ thỉ nói với tôi “khi nào chúng mình cưới nhau, anh cho em ra ở riêng nhé. Em muốn sống cuộc sống tự do chỉ có vợ chồng mình”. Lúc đó, tôi cũng gật đầu đồng ý. Ngày cưới, cô ấy hạnh phúc lắm vì cho rằng mình đã cưới được người yêu thương thật lòng, biết chăm lo cho gia đình. Có điều cô ấy không nhắc đến việc xin ra ở riêng nữa. Thấy vợ không đả động đến chuyện này, tôi cũng cho qua.

Tháng ngày trôi qua, cuộc sống vợ chồng tôi rất hạnh phúc. Mối quan hệ giữa vợ tôi với mẹ tôi cũng tốt đẹp, không bao giờ nảy sinh mâu thuẫn cãi vã, lời qua tiếng lại. Mọi người nhìn vào đều nghĩ gia đình tôi là chuẩn mực cho những gia đình xung quanh phấn đấu.

Một ngày, vợ tôi bỗng nhiên đòi ra ở riêng. Cô ấy tế nhị nói với tôi rất nhỏ nhẹ vì không muốn mẹ nghe thấy sợ làm mọi người phiền lòng, vì bố mất sớm nên tôi chỉ còn mẹ, cô ấy bảo sợ mẹ tủi thân nên bàn với tôi nói khéo với mẹ.

Tôi gặng hỏi lý do tại sao vợ muốn ra ở riêng thì cô ấy chỉ cười không nói gì cả. Vợ chồng tôi nói chuyện với nhau mục đích tôi vẫn muốn khuyên bảo vợ ở cùng mẹ để tiện bề chăm sóc nhưng cô ấy không đồng ý.

Ly đang mang thai nên tôi muốn chiều lòng vợ hai, vì thế tôi thuyết phục mẹ cho chúng tôi ra ngoài ở riêng.

Thế nhưng, sự việc không như tôi nghĩ, cô ấy đòi mua một căn chung cư cách xa nhà mẹ tôi những 20km, tôi thì bận rộn công việc, cô ấy thì bầu bí nên cũng ít có cơ hội về thăm mẹ.

Thi thoảng cuối tuần tôi định đưa vợ về thăm mẹ thì cô ấy ốm rồi mệt nên việc về thăm bà cũng cứ bị trì hoãn. Tôi có gọi điện về thì mẹ tôi nói bà vẫn khỏe, không phải lo cho bà nên tôi cũng không ghé thăm mẹ.

Vậy là cũng thấm thoát 3 tháng tôi chưa về thăm mẹ, hôm rồi tiện có việc đi qua nhà, tôi ghé qua xem từ khi chúng tôi ra ở riêng mẹ tôi sống thế nào.

Vừa đến cổng tôi rất bất ngờ khi thấy vợ cũ và con trai tôi ở đó. 3 người đang nói cười tíu tít, vợ cũ tôi còn bảo ăn tối xong sẽ chở hai bà cháu đi ngắm phố phường.

Hóa ra, từ ngày tôi chuyển ra ở riêng, gần như ngày nào vợ cũ và con trai cũng đến ăn tối với mẹ tôi, thậm chí cô ấy còn ở lại chăm sóc mẹ tôi mỗi khi bà lên cơn đau đầu. Tôi bước vào nhà thì mẹ tôi bảo rằng vợ cũ chuyển công ty về gần nhà nên ngày nào cũng qua lại đây, nhờ thế mà bà đỡ tủi, bà còn bảo mẹ con cô ấy chuyển về ở luôn cùng bà nhưng cô ấy lại ngỏ lời muốn đón bà đến ở cùng căn chung cư cô ấy mới mua để tiện chăm sóc.

Nghe những lời này mắt tôi cay xè, đúng là có những thứ khi mất đi rồi tôi mới thấy giá trị thực sự, giá mà trước kia tôi không hiếu thắng thì có phải mẹ tôi đỡ khổ.... Tôi đúng là người đàn ông không ra gì khi để mẹ sống một mình, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại tôi cũng không biết làm gì khác cả...

Hiếm muộn mãi mới có con, tôi “choáng váng” khi biết sự thật đang vợ che giấu

Bất ngờ gặp nhau, tôi và sếp của vợ chào hỏi theo phép lịch sự. Nhưng lúc bắt tay anh ta, nhìn rõ khuôn mặt ấy, trong lòng tôi lại chỉ còn sự khiếp sợ.

Tôi và vợ kết hôn đến nay được 6 năm, trong đó thì đã mất mấy năm chúng tôi phải ngược xuôi, nhọc nhằn chạy chữa kiếm con. Lỗi do tôi không thể sinh con, còn sức khỏe vợ tôi hoàn toàn bình thường.

Sau 2 năm không thể có con tự nhiên, tôi và vợ đã tiến hành làm thụ tinh ống nghiệm nhưng cũng không thành công. Gia đình chúng tôi chẳng phải giàu có gì, mỗi lần chạy chữa như thế đều ngốn cả khoản tiền lớn. Tôi và vợ gần như tuyệt vọng trong việc sinh con.

Gặp người phụ nữ mang bầu ở bệnh viện, tôi sững người nhận ra...

Hai năm trước, tôi và vợ cũ ly hôn. Chúng tôi sống với nhau 5 năm nhưng không có con. Vợ cũ hay khuyên tôi đi khám nhưng tôi không chịu đi.

Gia đình tôi chẳng có ai gặp vấn đề về sinh sản cả, như vậy, nguyên nhân chỉ có thể là do vợ cũ thôi. Sống mãi trong điều tiếng, vợ cũ quyết định ly hôn để giải thoát cho nhau. Bố mẹ tôi vốn không ưng con dâu "không biết đẻ" nên cũng chẳng ngăn cản. Hậu ly hôn, tôi quen biết và ngủ qua đêm với nhiều người phụ nữ khác nhau. Tôi cũng nói luôn, chỉ cần họ có bầu, tôi sẵn sàng tổ chức đám cưới rình rang. Nhưng mãi mà chẳng ai trong số họ có bầu cả. Tôi bắt đầu nghi ngờ về bản thân mình.

Gap nguoi phu nu mang bau o benh vien, toi sung nguoi nhan ra...

Ảnh minh họa

Hôm qua, tôi đi khám bệnh thì gặp một người phụ nữ mang thai, che kín mặt. Thấy các ghế đã kín chỗ, tôi chủ động nhường chỗ ngồi cho cô ấy. Người phụ nữ ấy cất tiếng chào, tôi bàng hoàng: "Em cảm ơn anh. Anh vẫn khỏe chứ?".

Là vợ cũ của tôi. Có lẽ đang có bầu, gần sinh nên cô ấy bị phù nề, lại đeo khẩu trang kín mít, tôi không thể nhận ra được. Tôi luống cuống đáp trả rồi vội vã bỏ đi chỗ khác. Nhìn vợ cũ ôm bụng bầu, chồng cô ấy âu yếm đứng bên cạnh, cảm xúc trong tôi rất khó tả. 

Quả nhiên, người gặp vấn đề là tôi. Tôi bị vô sinh. Đây thật sự là cú sốc rất lớn, đến mức tôi không sao chấp nhận nổi.

Nghĩ đến quãng thời gian vợ cũ sống khổ sở vì điều tiếng thiên hạ, sự lạnh nhạt của bố mẹ tôi, tôi lại ân hận. Nhưng chẳng lẽ tôi lại không thể có con sao? Tôi phải làm gì để vượt qua cú sốc và làm sao để nói cho bố mẹ biết chuyện này?

Gọi em trai chồng xuống ăn cơm, tôi chỉ muốn ly hôn

Mọi người dưới nhà nghe tiếng tôi hét thì vội chạy lên. Thấy cảnh đó, họ dường như không mấy bất ngờ.

Tôi vừa kết hôn được một tuần. Đôi bên hoàn toàn tự nguyện, gia đình cũng ủng hộ nhưng tới lúc này tôi chỉ muốn ly hôn ngay lập tức thôi mọi người ạ.

Tôi và chồng quen nhau qua mai mối, sau có 4 tháng thì đi đến hôn nhân. Chồng tôi là người khá hiền lành, chăm chỉ làm ăn. Tôi cũng có công việc ổn định, bố mẹ chồng khá hòa nhã, vốn tôi luôn hi vọng rằng cuộc hôn nhân của tôi sẽ trôi qua êm đềm.

Sau đám cưới chúng tôi vẫn sống với bố mẹ chồng. Mà có lẽ là cũng không ra ở riêng được vì chồng tôi là con cả. Dưới anh còn một em trai chưa cưới vợ, sau này chắc vợ chồng cậu ta sẽ ra ngoài sống.

Goi em trai chong xuong an com, toi chi muon ly hon

Tôi và chồng quen nhau qua mai mối, sau có 4 tháng thì đi đến hôn nhân. (Ảnh minh họa)

Một tuần qua mọi thứ khá bình thường, tôi đang tập làm quen với cuộc sống mới ở nhà chồng. Cũng may có mẹ chồng chỉ bảo và chồng cũng hết lòng giúp tôi hòa nhập nên mọi thứ tạm gọi là suôn sẻ.

Cho đến ngày hôm qua, cuối tuần tôi nấu bữa trưa xong bèn ra vườn mời bố mẹ chồng và chồng vào ăn cơm. Mọi người thời điểm đó đang trồng cây ăn quả ngoài vườn. Từ trong nhà tắm, chồng tôi gọi với ra bảo tôi lên tầng hai gọi em trai chồng xuống.

Song điều đáng nói là khi trước tôi hỏi thăm về cậu ta thì chồng không hề kể gì. Rõ ràng anh cố tình giấu giếm tôi. Nhà anh chỉ có hai anh em, mai sau bố mẹ anh già yếu không còn nữa, em trai anh nếu không tự lo cho bản thân thì trách nhiệm sẽ đè nặng lên vai hai vợ chồng tôi.

Goi em trai chong xuong an com, toi chi muon ly hon-Hinh-2

Tôi nói với chồng như vậy thì anh bảo tôi chỉ nghĩ nhiều, chuyện đến đâu hay đến đó. (Ảnh minh họa)

Chúng tôi có công việc nhưng mức lương đâu có cao. Lo cho bản thân, con cái còn chưa xong, phụng dưỡng bố mẹ hai bên còn chưa đủ, lại thêm một cậu em chồng nữa thì làm sao mà gánh nổi? Chưa nói điều tôi lo sợ là gen xấu nhà chồng sẽ di truyền lên con tôi.

Nghĩ đến cảnh đứa con mình sinh ra, dành mọi yêu thương lại có bộ dạng như em chồng bây giờ mà tôi đau đến thắt ruột. Không chỉ tôi đau lòng mà cũng khổ cho con lắm nếu mang trong mình căn bệnh đó. Cả cuộc đời con sẽ không được suôn sẻ.

Tôi nói với chồng như vậy thì anh bảo tôi chỉ nghĩ nhiều, chuyện đến đâu hay đến đó. Dù thế nào cậu ta cũng là em trai ruột của anh, anh không thể bỏ được. Thì tôi có bắt anh phải bỏ rơi em trai đâu nhưng anh nên thành thật ngay từ đầu. Để tôi tự mình đưa ra quyết định có kết hôn hay không chứ không phải là cố tình lừa dối muốn bẫy tôi vào tròng thế này?

Vợ chồng tôi cãi nhau chiến tranh lạnh. Tôi thì chỉ muốn ly hôn khi mà chưa có gì ràng buộc để làm lại từ đầu. Tôi có nên kiên quyết chấm dứt cuộc hôn nhân này không?