Người xưa thường bảo "Cha mẹ nuôi con biển hồ lai láng/Con nuôi cha mẹ tính tháng kể ngày" quả không sai. Tôi sinh được 2 đứa con, 1 trai, 1 gái. Ông nhà thì mất sớm, tôi ở vậy nuôi con đến giờ. Đứa con gái thì lấy chồng trên thành phố ít về, cũng chẳng nhờ cậy được gì. Có cậu con trai ở cùng đất với mẹ, tưởng được nhờ nhưng hoá lại không. Nó chỉ khiến tôi bực, nó nghe vợ tính toán chi li, rạch ròi và không thương mẹ. Lúc nào cũng chỉ có vợ, tôi buồn lắm.
Mẹ chồng con dâu tuy không ở chung nhà nhưng sát vách không thể tránh được những lúc mâu thuẫn. Vậy mà, khi mẹ với vợ xích mích, con trai tôi bênh vợ mắng mẹ như hát hay. Tôi không hiểu nó có coi tôi là mẹ không nữa mà nói những lời đau lòng như vậy. Tuổi già chỉ biết nhờ cậy con cháu, vậy mà con thế này chẳng dám trông mong gì.
Tôi sợ nghèo nên rất muốn lớn thật nhanh, để có thể tự kiếm tiền cải thiện kinh tế gia đình. Học xong cấp 3 tôi đã ra ngoài làm việc, nhưng vì không có bằng cấp tôi chỉ có thể làm những công việc nặng nhọc với đồng lương ít ỏi. Tuy vậy trong lòng tôi vẫn rất vui vì đã kiếm được tiền nuôi sống bản thân. Tôi nhớ lần đầu tiên được trả lương, tôi đã sử dụng hết để mua quà cho mọi người trong gia đình, ai cũng nói tôi là đứa trẻ ngoan, khiến tôi rất phấn khởi.
Sau đó, tôi chuyển chỗ làm sang một công ty khác, lương cao hơn chút nhưng công việc khá vất vả, ngày nào cũng lấm lem cơ thể. Những người tôi tiếp xúc đều là đàn ôn nên rất khó tìm được một người cô gái phù hợp để trò chuyện. Hơn nữa, con gái thời nay thực tế quá, họ thích ăn mặc đẹp, dùng hàng hiệu mà tôi thì không thể thỏa mãn được những điều này, do đó tôi chỉ biết thầm thở dài mỗi khi mọi người nhắc nhở tôi chuyện kết hôn.