Vì một câu nói, mất người yêu

(Kiến Thức) - Chỉ vì một câu nói gợi lại chuyện xưa, anh ấy tím mặt và bỏ đi. Em tự ái và nhận lời yêu người khác...

Em và anh ấy học cùng cấp 3, sau đó vì vi phạm kỷ luật, anh ấy bị đuổi học. Tốt nghiệp đại học, tình cờ em gặp lại bố mẹ anh ấy. Hai bác rất quý, nhất định nhận em là con dâu, tạo mọi điều kiện để em và anh ấy gặp trở lại. Một lần mẹ anh ấy nói với em: Điều lo nhất của anh ấy là em còn nhớ chuyện anh ấy bị đuổi học, em cười, im lặng. Em định sẽ nói rõ quan điểm của mình với anh ấy, rằng em coi đó chỉ là trò nghịch dại học trò thôi. 
Một bữa anh ấy tới thăm em, em gợi chuyện: “Sau khi thôi học trường mình, anh học ở đâu?”. Bỗng dưng, anh ấy tái mặt, im bặt, rồi cáo về luôn. Em đã gọi cho anh ấy vài lần, không thấy anh bắt máy. Tự ái, giận, em không liên lạc với anh ấy nữa. Bẵng đi hơn một năm, em đã nhận lời yêu người khác. Nhưng rồi một hôm, em gặp người bạn thân của anh ấy thì được biết, anh ấy rất suy sụp sau chuyện xảy ra với em, anh ấy vẫn yêu em. Nghe vậy, em sững sờ, đau khổ, em biết em vẫn yêu anh ấy rất nhiều. Giờ em không biết nên làm thế nào, có nên tìm gặp người em thực lòng yêu không? - Vũ Phương Hoa (Nam Định).
Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Chuyên gia tư vấn: Có lẽ việc bị đuổi học là một mặc cảm lớn đối với anh ấy, nên anh ấy đã phải nhờ mẹ hỏi dò xem thái độ của em thế nào, thật tiếc em đã không hiểu, chỉ cười, im lặng. 
Nhưng có bao giờ em tự hỏi, vì sao chỉ bởi một khúc mắc không tới mức nghiêm trọng như vậy mà cả hai mỗi người lại phán đoán một nẻo, không dám đối mặt để mà dẫn tới việc xa cách? Điều đó chứng tỏ, mối quan hệ giữa em và anh ấy mới chỉ dừng ở giai đoạn thăm dò, chưa đủ thân tình, hiểu rõ về nhau. Từ đó, dù em có nói yêu anh ấy rất nhiều, nhưng Tri Giao muốn em suy nghĩ kỹ xem đó là tình cảm thực sự hay mang tính cảm tính nhiều hơn, đặc biệt có chút nào của tâm lý “con cá mất là con cá to” không? 
Để chắc chắn về điều đó, em cứ gặp anh ấy, trước hết là hóa giải hiểu lầm, sau đó em cần một khoảng thời gian đủ để hiểu anh ấy, rồi mới biết trái tim em có trao nhầm chỗ không. Khi ấy, em sẽ trả lời được câu hỏi của mình.

Mất người yêu vì dẫn về quê ăn Tết

Dẫn người yêu về quê

Loan là công nhân ở Bình Dương, quê Nghệ An. Cách đây3 năm, Loan dẫn một anh quê Bình Thuận cùng làm việc tại Bình Dương vềquê ăn Tết. Anh bạn trai của Loan ở nhà Loan mấy ngày Tết và cùng Loanđi chúc Tết họ hàng nên ai ai cũng nghĩ họ sẽ lấy nhau.

Vợ “lâu năm”

Vợ “lâu năm” hiểu chồng cặn kẽ đến từng chân tơ kẽ tóc, nên rất dễ “bắt bài” .

Vợ “lâu năm” là cách nói vui của những người đàn ông, ám chỉ vợ mình “tuy chưa già nhưng không còn trẻ nữa”. Vợ “lâu năm” hiểu chồng cặn kẽ đến từng chân tơ kẽ tóc, nên rất dễ “bắt bài” .

Anh bạn thân tôi đưa mắt về phía chị nhà đang thoăn thoắt đôi tay lấy hàng cho khách, bảo: “Bà vợ “lâu năm” của tôi có tật nói nhiều. Trong nhà, chồng con làm gì đều không qua mặt cô ấy, nhưng phải công nhận vợ tôi quán xuyến gia đình tài tình lắm. Vợ vén khéo, đảm đang, lèo lái con thuyền gia đình chạy đúng hướng, dù đôi khi sự chủ quan của vợ cũng làm tôi bực mình". Anh thẳng thừng tổng kết về người vợ của mình một cách hồn nhiên, chân thành, và không giấu nổi vẻ tự hào.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Sống với nhau gần 20 năm, cô ấy không còn giữ ý tứ với chồng, thậm chí trở nên xuề xòa, bỗ bã, cũng chỉ vì phải đối mặt trước những bộn bề lo toan của cuộc sống. Phụ nữ thường hay càm ràm, nói nhiều, có lẽ vì họ bận rộn việc nhà, chồng con, tiếp xúc với những điều dễ bực mình, nên “ưa” nói, mà đôi khi chẳng quan tâm tới việc mình nói chồng con có chịu lắng nghe, có tiếp thu hay không. Nói để dạy con, bảo chồng, nói để nhắc nhở, để nhớ, nên xét cho cùng cũng vì yêu chồng thương con, lo lắng cho cuộc sống gia đình, nên sự nói nhiều ấy cũng cần được thông cảm.

Bạn tôi khéo léo hãm tật nói nhiều của vợ bằng cách này cách nọ, thay vì bực mình, đôi co. Có hôm anh nhậu về khuya. Biết lỗi, anh im lặng đóng cửa, rồi tìm cách… đánh bài chuồn, vào ngủ với con trai, cốt chỉ để trốn bị vợ “thuyết”. Vợ anh nói nhiều, nhưng lại ít để bụng. Nói để giải tỏa sự bực bội, nói để mong chồng con rút kinh nghiệm, nói cho đã nư rồi thôi. Nghĩ vậy, nên anh chẳng chấp. Biết anh xởi lởi, tôi đùa: “Có khi nào anh thấy nhàm vì bà vợ của anh có phần “cũ kỹ” không?”. Anh bảo: “Cũ” hay mới cũng chỉ vì chuyện cơm áo gạo tiền. Những lúc lo toan, bận bịu, trông cô ấy cứ “mòn” dần; lúc thư thái, rảnh rang, cô ấy cũng biết làm mới mình”.

Thiên chức làm vợ, với biết bao niềm vui, nỗi buồn, sự “thâm niên” ấy khiến vợ anh sống thật, bày tỏ một cách rõ ràng nhất, mà đôi khi sự thật dễ gây nhàm chán, mếch lòng. Dù vậy, vợ “lâu năm” của anh luôn có một thế mạnh nhất định bởi những gì cô ấy tạo ra cho gia đình. Vợ chồng sống với nhau lâu bền, con cái lớn khôn, thành đạt, là tài sản, là thành quả của những năm tháng vất vả nuôi con, vượt qua sóng gió gia đình, cùng nhau xây dựng mái ấm hạnh phúc. Dân gian có câu “gừng càng già càng cay”. Thật chính xác.

Triệt sản vì không muốn ly hôn đến hai lần

Tôi thất vọng, sụp đổ, thấy hối hận về việc tái hôn của mình. Sao tôi lại không được quyền sinh một đứa bé?

Tôi chia tay anh sau hơn bốn năm yêu nhau vì phát hiện ngoài tôi, anh còn có thêm nhiều cô khác. Tôi chủ động chia tay khi còn chưa kịp báo cho anh biết mình đang mang trong người giọt máu của anh. Sau đó bốn tháng anh cưới vợ ngay, chứng tỏ anh đã dự tính bỏ rơi tôi từ trước.

Tôi bỏ anh nhưng không muốn bỏ con nên chịu đựng biết bao đắng cay để sinh đứa bé. May mắn là con tôi chào đời bụ bẫm, khỏe mạnh; tôi cũng có cơ ngơi ổn định sẵn nên việc nuôi con không gặp nhiều khó khăn. Thế nhưng, khi bế con đi chơi, nhìn những đứa trẻ khác đươc cha nâng niu, tôi luôn thấy chạnh lòng, thấy con mình thật bất hạnh. Khi con gái được ba tuổi, bắt đầu đi nhà trẻ, tự dưng tôi khát khao một mái ấm gia đình. Quanh tôi lúc đó cũng có nhiều người để ý, nhưng khi biết tôi đã có con riêng, không ai muốn tính chuyện lâu dài nữa. Tôi hiểu, họ không thích nuôi con người khác. Tôi cũng không muốn con mình bị đối xử phân biệt nên đang cố kiếm tìm một đối tượng có hoàn cảnh tương tự, hy vọng sẽ dễ cảm thông với nhau hơn.

Ảnh minh họa.
 Ảnh minh họa.
Cuối cùng tôi gặp được anh, một người đồng cảnh ngộ. Anh ly hôn vì vợ ngoại tình, đang nuôi con trai chưa đầy hai tuổi. Chúng tôi đến với nhau không tiệc cưới, không những lời chúc mừng, chỉ có một tờ đăng ký kết hôn. Anh đồng ý làm cha của con tôi, cho bé theo họ anh. Chúng tôi sống trong căn nhà do tôi tạo dựng. Cuộc chắp nối cũng tương đối hạnh phúc, tôi bằng lòng với những gì mình đang có và mong chờ một đứa con chung. Thế nhưng, suốt bảy năm tôi không thể có thai. Đi kiểm tra sức khỏe, tôi không có vấn đề gì nhưng khi bảo anh đi thì anh từ chối, nói không có con cũng chẳng sao, vì ai cũng có con riêng của mình rồi. Nghi ngờ, tôi tìm hiểu và phát hiện anh đã triệt sản ngay khi quyết định về sống với tôi. Anh giấu tôi chuyện đó, giả vờ như mình cũng mong con.

Tôi thất vọng, sụp đổ, thấy hối hận về việc tái hôn của mình. Cuộc sống hôn nhân đâu thể thiếu tiếng trẻ thơ, tôi còn trẻ, sao lại không được quyền sinh một đứa bé có đầy đủ cha mẹ một cách danh chính ngôn thuận chứ? Anh đã lừa dối tôi, anh muốn tôi làm mẹ con anh nhưng lại cố tình không cho tôi được làm mẹ của đứa con chung, thì cuộc hôn nhân này còn có ý nghĩa gì? Tôi đề nghị ly hôn, anh không đồng ý, khuyên tôi hãy suy nghĩ lại, dù gì tôi cũng đã có con của riêng mình, anh mong tôi hãy vì hai đứa trẻ mà duy trì hôn nhân cho chúng có một gia đình đầy đủ cha mẹ. Anh không muốn ly hôn đến hai lần. Bạn bè biết chuyện khuyên tôi sống như vậy dù sao cũng đỡ hơn phải làm mẹ đơn thân, nhưng tôi không thấy mình hạnh phúc.

Mới đây, anh đề nghị tôi nuôi thêm đứa cháu gọi anh bằng cậu vì chị anh đi bước nữa, theo chồng xuất cảnh, bỏ rơi con mình. Tôi nghe mà nghẹn đắng lòng. Sao con của chị thì anh vui vẻ đón nhận mà không để tôi được sinh đứa con của chính anh, giọt máu nhân danh tình yêu của chúng tôi? Tôi nhận ra anh là người đàn ông ích kỷ, chỉ biết sống cho mình, làm theo ý mình, mặc kệ cảm nhận của người bạn trăm năm. Tình cảm trong lòng tôi dần nguội lạnh rồi tắt hẳn. Liệu tôi có nên tiếp tục chung sống với người mình không còn cảm giác khi gần gũi? Phải chăng tôi đã chọn lựa sai lầm?