![]() |
Ảnh minh họa. |
![]() |
Ảnh minh họa. |
Hôm nay tình cờ Trang gặp lại Thúy ở sân bay. Trang tiễn mẹ về quê, còn Thúy vừa đi “bụi” từ Ấn Độ trở về.
Trang say sưa ngắm Thúy sau chuyến đi xa bụi bặm. Thúy đen và ốm hơn nhiều. Bàn chân quen đi săng-đan nên lộ rõ những đường da trắng hơn nơi quai dép chạy qua, trong khi nắng đã đốt… đều những phần da còn lại. Nói Thúy xấu đi cũng được, nhưng lạ là Trang nhìn Thúy cứ thấy sự hấp dẫn toát ra từ phong thái tự tin, từ đôi mắt hoang dại… Thúy “bắn” tiếng Anh với những người bạn ngoại quốc đi cùng “siêu” đến độ Trang không sao nén được chút lòng ganh tỵ.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Trang nhìn lại mình, một bà mẹ bước qua tuổi 30, nuôi con, chăm chồng đến mức không còn thời gian đọc hết một quyển sách, xem hết một bộ phim mình thích… Cuộc sống của Trang sao mà yên ổn đến chán! Ngày trước Trang nghĩ ra trường phải ráng cho thành đạt, phải được ở lại trường đại học làm việc. Thì Trang đã làm được rồi, mà đâu thấy vui lắm. Rồi Trang phấn đấu lên tổ trưởng chuyên môn, cũng được rồi, cũng không quá vui.
Giờ nhìn Thúy, Trang thấm thía cái nỗi “không vui” mơ hồ kia của mình. Hình như cuộc sống của Trang bình lặng, mà lòng Trang còn nhiều sôi nổi quá. Trang thèm được như Thúy, quảy ba lô lên vai rồi cứ mặc bước chân đưa mình phiêu du đến bất cứ đâu, và viết… Ôi, giấc mơ “xê dịch” của một người đàn bà chọn cuộc sống chôn chân!
Hai người bạn tranh thủ vào quán cà phê tâm sự. Trang nói: “Giờ mày có thể đi khắp nơi, còn tao ru rú trong bốn bức tường văn phòng. Cuộc đời thật lạ lùng!” Thúy cười: “Thì đó. Vậy nên giờ mày lên tổ trưởng chuyên môn, chồng giỏi con khôn, còn tao vẫn lang bạt, không nghề không ngỗng, không có gì trong tay ngoài kỷ niệm vài chuyến đi và vài quyển sách. Cuộc đời nào đáng mơ ước hơn?” Cả hai trầm ngâm.
Vấn đề là lựa chọn cuộc sống phù hợp nhất với bản thân. Và biết đủ để mà hạnh phúc. Những giấc mơ đâu đánh thuế, thôi thì chẳng cần ép mình phải từ bỏ nó.
Có một thời chồng từng “cảm nắng”, khiến vợ đau khổ đến oán hận, đến nỗi nhìn đâu vợ cũng thấy một màu xám xịt, bi quan và mất hết niềm tin. Giận chồng, vợ chỉ biết hù dọa con, trút nỗi bực tức vào con. Còn nhớ, mỗi khi con không ngoan, vợ bảo “đứa nào hư, không nghe lời mẹ, sau này ba mẹ ly hôn, mẹ sẽ không cho sống cùng”. Các con dù đang khóc, cũng phải cố nín; dù đang quậy cũng phải ngừng chơi, một mực làm theo lời mẹ để mong được “sống với mẹ”.
Vợ ở nhà quanh quẩn với con cái, gần gũi, chiều chuộng, chăm sóc các con hết lòng, nên các con rất yêu thương mẹ. Mẹ nói gì, con nghe nấy. Lệnh của mẹ là lệnh… trời. Trong mắt các con, bố là “ông kẹ” đáng sợ. Thấy bố về, các con né tránh, lấm la lấm lét nhìn phản ứng của mẹ. Thấy nguy cơ cho tổ ấm của mình, chồng tìm mọi cách để “giải cảm”. Chồng “lành bệnh”, vợ cứ nghĩ vì “chiêu bài” bạo hành tinh thần các con có tác dụng, nên giờ mỗi khi vợ chồng giận nhau, vợ lại mang các con ra dọa chồng. Đứa nào cũng run sợ khi nghe nói phải sống với ba, với bà dì ghẻ.
![]() |
Ảnh minh họa. |
Chồng đã từng hết lời để mong tìm sự bình yên, thậm chí từng cam kết với bao điều có lợi thuộc về vợ. Không hiểu vợ “luyện” kiểu gì mà “bài học” ấy công hiệu với các con thế. Chồng ước gì vợ dạy con học hành, hun đúc những điều hay lẽ phải cho con thì hay biết chừng nào!