Tôi thấy mình thật dại khi cứ chiều theo những vô lý của mẹ chồng

Tôi thấy mình thật dại khi cứ chăm lo, vun vén cho nhà chồng trong khi mẹ chồng lại suy nghĩ ngược lại.

  Tôi thấy mình thật dại khi cứ chiều theo những vô lý của mẹ chồng ảnh 1

Sống với người mẹ chồng khó tính, đặt điều như vậy tôi phải làm gì để mẹ chồng yêu quý? (Ảnh minh họa)

Tôi và chồng yêu nhau và cùng hướng tới hôn nhân ở tuổi mà cả hai đều có công ăn việc làm ổn định. Đám cưới của chúng tôi diễn ra thuận lợi trong sự vui vẻ của gia đình đôi bên. Tuần trăng mật qua đi êm ả, chưa thấy mẹ chồng bộc lộ điều gì đã làm tôi có phần yên tâm phần nào. Tôi đã cố gắng mọi thứ để chiều lòng mẹ chồng bởi tôi biết rằng xưa nay chuyện này vốn không hòa hợp khiến con dâu thêm khổ cực.

Nhưng rồi mẹ chồng sớm bộc lộ khó tính, không biết đường nào mà chiều, nay thế này nhưng mai lại là thế khác. Phận làm dâu như tôi chỉ biết phục tùng mẹ chồng mà không biết phải làm sao. Mẹ chồng tôi giao hết việc làm trong nhà cho tôi, hàng ngày quét dọn nhà cửa sạch sẽ, cơm nước đầy đủ… làm không hết việc mà mẹ chồng vẫn không thỏa lòng, coi tôi là kẻ lười nhác.

Từ lúc có con dâu, mẹ chồng đi chơi với bè bạn khắp nơi, chỗ nào hội hè, đình đám đều có mặt. Lúc ở nhà, bà ôm khư khư cái tivi xem đủ các thể loại chương trình truyền hình mà không biết chán. Cơm nước, chợ búa là việc của con dâu, dẫu có thế nào mẹ chồng cũng không nhúng tay vào, bà còn soi mói đủ thứ chứ không để tôi yên thân chút nào.

Ngay cả khi tôi mang bầu mà mẹ chồng cũng không cho nghỉ ngơi, việc gì cũng đến tay cho dù nhỏ nhất ở trong nhà. Tôi chán ngán cảnh ở nhà chồng đến mức mỗi lần được về nhà bố mẹ đẻ, chỉ cần ăn một bát cháo nóng do mẹ đẻ nấu và ngủ yên giấc trên giường thôi là đã thấy thoải mái, hạnh phúc lắm rồi, khác hẳn cảnh nơm nớp lo sợ mẹ chồng như từ khi về nhà chồng.

Sống ở nhà chồng, biết thân biết phận, chăm lo cho nhà chồng và phụng sự bố mẹ chồng và họ hàng nhà chồng, những người không sinh ra tôi, cũng không giúp đỡ tôi bất cứ thứ gì trong khi đó bố mẹ đẻ tôi nuôi nấng con bao năm nay mà chưa được báo đáp. Mỗi lần về quê, tôi nhận được sự ngăn cản đến từ chồng và gièm pha của mẹ chồng. Bà cay cú, so đo và không ngần ngại mắng mỏ tôi chỉ vì mua quà về quê biếu bố mẹ đẻ, mặc dù số tiền chẳng đáng là bao.

Đúng là tôi thật dại, những lần về thăm bố mẹ đẻ đều được cho tiền, quà quê là những con gà, bao tải rau, trứng… đủ để cho nhà chồng ăn cả tuần. Bố mẹ đẻ tôi thương con thương cháu, lúc nào cũng ép tôi nhận tiền, mang quà quê lên biếu thông gia và sử dụng cho cả nhà chồng, vậy mà có chút quà tôi mua sắm về biếu bố mẹ cũng bị mẹ chồng giễu cợt, mắng mỏ.

Mẹ chồng tôi đay nghiến con dâu: "Đúng là thứ tay không bắt giặc. Chưa có thứ gì cho nhà chồng mà mỗi lần về quê là mua hết thứ này thứ kia cho bố mẹ đẻ. Không biết tiền bạc vung tay biếu xén bao nhiêu. Nhà này đúng là vô phúc mới có con dâu như vậy".

Tôi nghe mà bất bình, cả năm về quê biếu được chút ít, trong khi bố mẹ đẻ cho biết bao nhiêu là quà quê có giá trị gấp nhiều lần… Mẹ chồng tôi đều bỏ ngoài tai, khăng khăng quy kết tôi bòn rút tiền bạc nhà chồng về cho nhà ngoại. Tôi thấy mình thật dại, chưa báo đáp bố mẹ đẻ còn mang hết thứ này thứ kia về nhà chồng, để bây giờ còn bị mẹ chồng mắng mỏ, coi thường.

Sống với người mẹ chồng khó tính, đặt điều như vậy tôi phải làm gì để mẹ chồng yêu quý? Tôi có nên dừng việc bòn mót nhà bố mẹ đẻ để mang về nhà chồng để đáp trả lại quy kết không đúng của mẹ chồng?

Lienphuong@... 

Vợ bầu nhưng mẹ không cho ăn cơm, tôi trách bà, vợ bắt xin lỗi

Mặc cho tôi xin lỗi thế nào mẹ vẫn giận, bà bảo vợ chồng tôi ăn riêng ra, không chung đụng hay can thiệp việc gì nữa.

Vợ chồng tôi trước đây từng là bạn thân, cả hai yêu vài người rồi thất tình đủ cả. Những lúc cô đơn, bị phản bội tôi hoặc vợ lại đến bên nhau tâm sự an ủi. Cứ thế năm 25 tuổi chúng tôi nảy sinh tình cảm và bắt đầu yêu nhau. Vì đã quá hiểu nhau nên cả hai đứa rất thương và biết lựa nhau mà cư xử. 

Với tôi, vợ là một cô gái tốt, hiền lành, đảm đang, nhưng nhút nhát, hay tủi thân. Tôi luôn muốn che chở mang lại hạnh phúc cho cô ấy. Kết hôn, vợ chuyển về quê công tác để gần chồng, gần gia đình. Tôi là kỹ sư xây dựng hay phải đi công trình nên rất thương vợ lủi thủi ở nhà. Chúng tôi ở chung với bố mẹ, biết là hơi phức tạp nhưng điều kiện kinh tế chưa có thôi thì buộc phải làm vậy. Vợ tôi cũng khéo, cô ấy hay lựa làm theo những gì mẹ muốn nên không có vấn đề gì.

Lần đầu tiên về nhà bạn trai, tôi kiên quyết chia tay

Kể từ khi gặp bạn trai trong đám cưới, tâm tính tôi thay đổi hẳn. Tôi thấy mình bị rung động bởi sự chân thành và hài hước của anh.

Tôi và bạn trai quen nhau trong đám cưới của một người bạn, anh ấy là phù rể còn tôi là phù dâu. Lúc đó tôi là người duy nhất trong số sáu phù dâu chưa có bạn trai. và anh cũng không có bạn gái. Sau đám cưới, bạn tôi còn nói đùa rằng: "Biết đâu sau hai đứa mày lại nên duyên vợ chồng thì cả đám ăn mừng".

Tôi làm việc tại một viện thẩm mỹ với mức lương khá ổn. Hàng ngày tôi đi làm thoải mái, ăn mặc đẹp và trang điểm nhẹ nhàng ai cũng khen ngợi. Gia đình tôi ở quê nhưng thuộc hàng khá giả, chị gái tôi đã lập gia đình. Tôi rất tự hào về bản thân nên chưa bao giờ lo lắng sợ ế. Bố mẹ tâm sự nói rằng khi tôi lấy chồng sẽ cho một khoản hồi môn lớn, miễn là tôi với chồng sống vui vẻ hạnh phúc là điều quan trọng nhất.