Choáng váng với độ keo kiệt của mẹ chồng

Từ lúc cưới đến nay mẹ chồng không cho vợ chồng tôi một đồng nào, còn vay của tôi rất nhiều tiền.

Tôi kết hôn và sống ở nhà chồng được 5 năm, gia đình nhà chồng kinh tế hơn nhà tôi nhưng lạ ở chỗ hai vợ chồng lấy nhau mà chẳng cho đồng nào làm vốn, tôi cũng không trông mong gì đâu nhưng thấy kỳ cục thực sự. Đám cưới vừa kết thúc, mẹ chồng kì kèo với vợ chồng tôi chuyện tiền nong làm đám cưới, bà thu cả những phần tiền mà bạn bè, người thân mừng riêng cho tôi.

Lúc mới ở nhà chồng, tôi thực sự choáng váng với độ keo kiệt của mẹ chồng, ngày nào bà cũng gọi tôi dậy rất sớm để đi chợ xa mua cho rẻ. Đi chợ xong, tôi còn dọn dẹp nhà cửa, nấu đồ ăn sáng cho cả nhà. Hàng tháng đều đóng tiền đủ để cho cả nhà chi tiêu mà mẹ chồng vẫn chưa vừa lòng. Do tôi lương cao nên bà soi mói chuyện chi tiêu, nhờ người dò la lương thưởng của tôi. Đóng tiền nhiều mà ngày nào cũng quanh quẩn rau luộc, thịt luộc, trứng tráng, đậu phụ.

Mẹ chồng nịnh nọt là vợ chồng tôi còn trẻ, cần phải tiết kiệm lo cho con cái sau này và nếu có nhiều tiền thì sẽ ra ở riêng cho tự lập, tự do. Tôi cũng bất đắc dĩ mà tin theo lời hứa hẹn của mẹ chồng, đưa hết tiền, vàng hồi môn cho bà. Hàng tháng không dám ăn tiêu, góp nhặt tiền gửi mẹ chồng, đến nay số tiền cũng đã lên tới hơn 500 triệu.

Cuộc sống ở nhà chồng ngột ngạt, mẹ chồng chèn ép còn chồng thì luôn đứng về phía mẹ, thấy mẹ quá đáng, vu vạ cho vợ nhưng coi như không. Tôi chưa kịp cãi mẹ chồng thì đã bị anh ấy mặt nặng mày nhẹ, kiếm cớ quát mắng vợ. Con cũng đã được 3 tuổi, tôi dự định sẽ lấy lại tiền từ mẹ chồng, cộng với vay mượn và bố mẹ đẻ cho thêm thì sẽ mua một ngôi nhà nhỏ ra ở riêng.

Tôi có bàn trước với chồng và sang hỏi lấy lại số tiền của mẹ chồng, bà rất bực tức nhưng vẫn nói là sẽ thu xếp để trả cho vợ chồng tôi. Cách đây một tuần, mẹ chồng tôi cầm sang phòng đưa cho tôi 100 triệu nói là trả cho vợ chồng tôi, hết nợ nần, muốn tiêu gì hay đi đâu thì bà mặc kệ. Tôi có hỏi đưa cho bà hơn 500 triệu sao giờ còn 100 triệu thì nhận được câu trả lời lạnh lùng của mẹ chồng.

Mẹ chồng tôi giải thích: "Hồi hai đứa cưới nhau, tôi có vay 150 triệu từ người thân để làm đám cưới, giờ họ đòi thì phải trả, hai đứa phải có trách nhiệm với khoản nợ đó. Số còn lại tôi tính vào khấu hao nhà cửa, đồ đạc và tiền tôi trông con cho vợ chồng cô rảnh rỗi mà làm ăn. Nếu đi thuê nhà, thuê giúp việc trông con, chẳng mấy trăm triệu à? Con dâu gì mà cứ so đo với cả mẹ chồng thế!".

Tôi không thể chấp nhận được lời giải thích của mẹ chồng, bà cố tình không trả tiền chúng tôi nên mới lấy lý do vô lý như thế. Biết thế thà tôi ra ngoài ở riêng ngay từ đầu còn hơn, đâu phải chịu cảnh đè nén mỗi ngày. Chồng tôi biết mẹ quá đáng nhưng vẫn cấm vợ không được đòi thêm tiền. Từ hôm đó đến nay mẹ chồng tỏ thái độ coi thường, kích bác để tôi về nhà ngoại xin tiền, vay tiền ra ngoài ở riêng.

Rất muốn ra ở riêng nhưng số tiền trong tay quá ít ỏi, tôi phải làm gì để mẹ chồng tôi trả hết số tiền đã cầm của vợ chồng tôi? Tôi có nên đòi quyết liệt hay là nhân cơ hội này ra ngoài ở riêng cho thoải mái? 

Vợ bầu nhưng mẹ không cho ăn cơm, tôi trách bà, vợ bắt xin lỗi

Mặc cho tôi xin lỗi thế nào mẹ vẫn giận, bà bảo vợ chồng tôi ăn riêng ra, không chung đụng hay can thiệp việc gì nữa.

Vợ chồng tôi trước đây từng là bạn thân, cả hai yêu vài người rồi thất tình đủ cả. Những lúc cô đơn, bị phản bội tôi hoặc vợ lại đến bên nhau tâm sự an ủi. Cứ thế năm 25 tuổi chúng tôi nảy sinh tình cảm và bắt đầu yêu nhau. Vì đã quá hiểu nhau nên cả hai đứa rất thương và biết lựa nhau mà cư xử. 

Với tôi, vợ là một cô gái tốt, hiền lành, đảm đang, nhưng nhút nhát, hay tủi thân. Tôi luôn muốn che chở mang lại hạnh phúc cho cô ấy. Kết hôn, vợ chuyển về quê công tác để gần chồng, gần gia đình. Tôi là kỹ sư xây dựng hay phải đi công trình nên rất thương vợ lủi thủi ở nhà. Chúng tôi ở chung với bố mẹ, biết là hơi phức tạp nhưng điều kiện kinh tế chưa có thôi thì buộc phải làm vậy. Vợ tôi cũng khéo, cô ấy hay lựa làm theo những gì mẹ muốn nên không có vấn đề gì.

Về quê ăn giỗ, mọi người đều ghen tỵ với tôi

Chị gái còn bảo tôi là sung sướng, viên mãn nhất trong các chị em.

Khi tôi lấy Kha, ai cũng cười và chê tôi không có mắt nhìn người. Kha ít nói, ai hỏi thì chỉ cười chứ không nhanh miệng như các anh rể trong nhà. Xét về ngoại hình, Kha cũng chẳng bằng tôi. Bù lại, Kha kiếm tiền giỏi và luôn chiều chuộng, quan tâm đến tôi từng chút một. Sự thay đổi, dù là nhỏ nhất của tôi, anh ấy cũng nhận ra được và luôn tôn trọng ý kiến của vợ.

Thấy mẹ chê vợ, chồng đáp một lời khiến vợ rơi nước mắt

Tôi là con gái miền Trung, ra Hà Nội học rồi đi làm, gặp anh và làm dâu đất Bắc.

Ngày biết tôi lấy chồng người Hà Nội, bố tôi đã rất lo lắng, bởi người miền Trung vốn ăn nói thô vụng, thật thà, không được nhẹ nhàng khéo léo. Bố sợ tôi không được lòng bố mẹ chồng rồi làm dâu sẽ khổ. Tôi trấn an bố rằng chỉ cần con sống tốt chắc chắn bố mẹ chồng sẽ hiểu, sẽ thương thôi.

Thế nhưng, đúng là xuất thân và hoàn cảnh sống khác nhau cũng như sự khác biệt về văn hóa vùng miền khiến tôi không thể hòa nhập ngay được với nhà chồng. Ở quê tôi, khi con cái không hay không phải chỗ nào thì bố mẹ sẽ nói thẳng để bày dạy và sửa sai. Bố mẹ chồng tôi không thế, họ cũng chê mà "chê khéo" nên nhiều lúc tôi không để ý hoặc không nhận ra. Mẹ chồng còn đi nói xấu tôi với người ngoài và tôi được họ kể lại.

Nhà chồng tôi có hai anh em, sau anh có một em gái cũng đã lập gia đình. Cuối tuần vợ chồng cô chú hay về chơi, cả nhà tổ chức ăn uống. Mẹ chồng tôi nói đó là thông lệ bao lâu nay của nhà mình. Thường thì những bữa như vậy tôi sẽ là người đi chợ và phụ trách bếp núc. Hôm nào cô đến sớm thì sẽ phụ một chút, nếu không thì đồ ăn dọn sẵn rồi vợ chồng cô mới đến. Ăn xong, mọi người ngồi uống nước, ăn trái cây xong thì về, một mình tôi dọn dẹp.

Thay me che vo, chong dap mot loi khien vo roi nuoc mat
Ăn xong mọi người ngồi uống nước ăn trái cây rồi về, mình tôi dọn dẹp. (Ảnh minh họa: Sohu).

Thực ra, mấy việc dọn dẹp này đối với tôi là việc quá đơn giản. Xuất thân con nhà nông, tôi còn làm nhiều việc vất vả hơn thế, thức khuya dậy sớm hay làm việc nhà chẳng có gì là to tát cả. Kể cả lúc hai chị em cùng mang bầu thì tôi vẫn phải làm mọi việc vì theo như lời mẹ nói, em gái lấy chồng rồi về nhà như là khách.

Có lần em gái chồng về ở chơi vài ngày, mẹ chồng đi chợ mua đồ bổ về nhưng lúc ăn lại chỉ mời con gái "ăn nhiều cho có sức, cho em bé khỏe". Mẹ chồng vắt cam cũng chỉ vắt có một cốc cho con gái vì mẹ bảo tôi "mẹ chả biết con có thích uống không, lúc nào con uống thì tự vắt lấy nhé". Tôi nghĩ, ai ở vào hoàn cảnh như tôi cũng sẽ cảm thấy tủi thân cả thôi.

Có lẽ chính vì những chuyện như thế nên tôi có chút khoảng cách với mẹ chồng. Tính tôi vốn suồng sã dễ gần nhưng dần dần cũng tập sống thu mình lại. Tôi luôn tự nhủ, sống chung với nhà chồng, càng ít va chạm càng tốt. Cũng may, tôi có được một người chồng tuyệt vời. Anh hiểu được những suy nghĩ và tâm tư của tôi, luôn tìm cách để vợ không cảm thấy lạc lõng ở nhà chồng.

Giai đoạn tôi sinh con, mẹ đẻ có ra ở chăm sóc tôi một tuần. Một tuần đó, tôi gần như phó thác cho mẹ mọi việc. Sau khi mẹ về rồi, tôi làm mọi việc của một bà mẹ bỉm sữa, không muốn phiền đến mẹ chồng. Bởi tôi nghĩ, tôi ở cữ, một mình mẹ phải quán xuyến việc nhà, chợ búa cơm nước cũng đủ mệt rồi. Thỉnh thoảng mẹ chồng có hỏi tôi có cần bà giúp gì không, rồi sau đó phân bì phụ nữ thời nay sướng chứ hồi mẹ sinh đẻ cơm cũng ăn không đủ no. Bà còn khuyên tôi: "Con không cần ăn nhiều đâu. Ăn nhiều rồi mẹ tăng cân chứ con có bú hết sữa đâu". Tôi cũng không biết mẹ lo cho tôi hay là có ý gì khác nữa.

Một hôm, tôi cảm thấy hơi mệt, sau khi cho con ti xong thì gọi chồng bảo "anh ôm dỗ con một chút cho con ngủ, em muốn nằm". Chồng tôi bế con ra ngoài hành lang, vừa bế vừa ru. Một lúc thì tôi nghe tiếng mẹ chồng hỏi vẻ khó chịu:

- Mấy giờ rồi mà còn à ơi thế, con không ngủ mai mà đi làm à?

- Nay vợ con mệt, con bế con một chút, con bé ngủ thì con đi ngủ luôn.

- Cả ngày mỗi bế con thôi làm gì mà mệt để chồng phải thức đêm? Mà vợ mày ấy, nó cứ coi mẹ như người lạ ấy, cả ngày cứ ở trong phòng, mới sinh mà việc gì cũng làm, chả nhờ cậy mẹ việc gì. Chẳng bù mấy ngày có bà ngoại ra nó cứ vui vẻ như chim non. Đúng là con dâu thì không bao giờ coi mẹ chồng như mẹ ruột được.

- Mẹ cứ nói thế, cứ bảo vợ con không đối xử với mẹ như mẹ ruột. Thế mẹ có đối xử với vợ con như con gái ruột của mẹ không? Hay động tý là trách, động tý là phàn nàn. Vợ con vì yêu con mà chấp nhận làm dâu đất khách quê người, cô ấy cũng phải cố gắng nhiều lắm để quen dần với môi trường sống nhà mình. Nếu mẹ thương con thì bao dung với vợ con, thương vợ con một chút.

- Thằng này giỏi nhỉ, nay còn bênh vợ, dạy mẹ cách làm mẹ cơ đấy.

Tôi nằm trong phòng, nghe những lời chồng nói với mẹ mà xúc động rơi nước mắt. Là phụ nữ, chẳng mong làm bà nọ bà kia, chỉ mong có được người chồng thương mình thật tâm, biết yêu, biết thương, biết xót cho mình thì coi như mình đã sống một đời không uổng phí.