Tiếc nuối và đau lòng khi nhận ra tình cảm thật của mẹ chồng

Khi mới yêu, Đạt từng dẫn tôi về nhà riêng của mẹ anh ấy. Vì đã ly hôn nên bà chọn lối sống thanh lịch, nhẹ nhàng.

Tôi hỏi Đạt về việc bà nghĩ thế nào khi con trai yêu một cô gái xuất thân từ gia đình không hề khá giả. Đạt nói rằng những người bạn gái trước đây của anh cũng vậy, và điều đó không sao cả.

Ngày cưới, mẹ Đạt đã tặng tôi một chiếc vòng ngọc trai mà bà từng đeo thời trẻ. Bà cũng tỏ ra thẳng thắn khi đề nghị, vào mỗi dịp cuối tuần, hai vợ chồng phải về thăm bà và tôi có thể giúp bà vài việc trong bếp.

Tôi cảm thấy mình rất khó thích nghi với việc gọi ai đó là “mẹ”, nhưng tôi vẫn cố gắng làm tốt vai trò của mình. Với tôi, mẹ chồng là một người xa lạ. Khi tôi sinh con gái đầu lòng, mẹ chồng đã chạy ngay đến bệnh viện để nhìn mặt cháu.

Lúc đó tôi đang rất mệt, nhưng vẫn quan sát được từng cử chỉ của bà. Tôi thấy bà đã rơi nước mắt khi bế cháu trên tay. Mẹ chồng tôi rất yêu thương cháu, thậm chí “nghiện” cháu đến mức đề nghị hai vợ chồng để bà trông nom, chăm sóc cho đến khi cháu đủ tuổi đi mẫu giáo.

Bà là người đưa con tôi đi chơi công viên vào mỗi buổi chiều, tổ chức bữa tiệc sinh nhật đầu tiên cho con bé. Bà còn thuê thợ về sửa căn bếp cũ để làm phòng riêng cho cháu.

Nhưng, mẹ chồng càng muốn can thiệp vào cuộc sống của chúng tôi, tôi càng muốn tạo khoảng cách với bà. Sau này, mọi thứ hoàn toàn thay đổi.

Một lần, giáo viên mầm non báo với tôi rằng bà nội đã quên đón cháu. Lần khác, tôi chứng kiến bà mắng cháu gay gắt không vì lý do rõ ràng nào cả. Tôi cũng nhận thấy, mẹ chồng ngày càng mất tập trung trong việc trả lời những câu hỏi của cháu.

Khi bố mẹ tôi quyết định đón cháu về chơi một thời gian, bà tỏ vẻ không hài lòng. Tuy nhiên, bà không nói gì mà chỉ lặng lặng đi vào phòng riêng. Khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng lớn.

Tôi không cố ý xa lánh bà, nhưng cũng không thể gượng ép tình cảm của mình được. Mẹ chồng nàng dâu vốn không phải ruột thịt. Nhưng tôi không ngờ có ngày bà không còn xuất hiện trước mặt mình nữa.

Chồng tôi thất thần khi phát hiện bà đang lang thang cách nhà gần chục km. Đây chính là lúc vợ chồng tôi cần thể hiện trách nhiệm của mình.

Lòng kiên nhẫn của tôi có dịp được thử thách. Tôi cố gắng hết sức để chứng tỏ mình là một cô con dâu chu đáo.

Mỗi ngày, vợ chồng tôi đều gắng thu xếp thời gian để đến ngó bà tại bệnh viện. Tôi không chắc bà còn nhận ra mình nữa không, bởi tôi không thể nghe và hiểu được phần lớn những gì bà nói.

Nhưng thật kỳ diệu, đúng lúc này, trong tôi bỗng cuộn lên một thứ cảm xúc khó tả, vừa đau đớn vừa tiếc nuối.

Tôi nghĩ, bà cũng cảm nhận được điều gì đó, dù không thể diễn đạt bằng lời được nữa, nhưng dường như bà thấy an toàn khi ở cạnh tôi. Mỗi lần bà mỉm cười, tôi thấy khuôn mặt bà bừng sáng. Cách bà chào tôi giống như chào một người bạn.

Nếu như trước đây, sự đề phòng và cảnh giác chính là điều tạo nên khoảng cách giữa chúng tôi thì bây giờ, chúng tôi có cảm giác ấm áp và dễ chịu khi ở bên nhau.

Giữa chúng tôi không cần có thêm bất cứ chất xúc tác nào khác. Tôi nghĩ, mình không cần hiểu mẹ chồng quá nhiều, không cần biết bà đã từng nghĩ gì về mình, bởi điều quan trọng ngay lúc này chính là việc bà đã khơi dậy lòng trắc ẩn trong tôi.

Tôi biết, bà cũng đang có cảm giác đó khi nhìn tôi. Nó giống như một sự tin tưởng vô điều kiện. Tôi đã quên mất bản ngã ích kỷ và bướng bỉnh của mình. Thay vào đó, tôi thấy mình kiên nhẫn và bao dung hơn.

Tất cả những bệnh nhân cùng phòng đều ngỡ tôi là con gái ruột của bà. Mối quan hệ giữa chúng tôi trở nên gắn bó hơn bao giờ hết, nhưng tôi vẫn thấy đau lòng, bởi nếu tôi chịu khó quan sát, lắng nghe và mở lòng sớm hơn, có lẽ tôi đã trở thành một người tốt hơn và trưởng thành hơn.

Bị mẹ chồng hắt nước đuổi ra khỏi nhà, con dâu bình tĩnh tiết lộ một điều

Tôi luôn hết lòng vì nhà chồng, vậy mà mẹ chồng tôi hở ra là đòi đuổi con dâu ra khỏi nhà.

Tôi luôn hết lòng vì nhà chồng, vậy mà mẹ chồng tôi hở ra là đòi đuổi con dâu ra khỏi nhà.

Ứa nước mắt khi nhìn phòng tân hôn do bố mẹ chồng tương lai chuẩn bị

Căn phòng tân hôn của tôi, có thể nói là trái ngược hoàn toàn với căn nhà của bố mẹ chồng tương lai.

Tôi yêu một người đàn ông không giàu có. Gia đình anh ấy sống nhờ nghề làm nông, chăn nuôi. Vì thế, dù bận rộn, vất vả thì tiền bạc cũng không dư dả, nhà cửa cũng tuềnh toàng. Khi dẫn tôi về nhà ra mắt, Hoàng, người yêu của tôi, còn sợ tôi bất mãn, chán nản với gia cảnh của nhà anh.

Nhưng tính tôi đâu phải thế. Dù nghèo khổ nhưng bố mẹ chồng tương lai của tôi rất tốt, lương thiện, hồn hậu. Tôi ở lại chơi một ngày, bố mẹ anh làm gà, bắt cá đãi khách. Tôi cũng chẳng phải đụng vào cái bát, cái đũa. Mẹ anh còn bảo Hoàng phải đối xử với tôi thật tốt bởi tôi lấy anh là thiệt thòi rồi.

Khi chuẩn bị lễ cưới hỏi, Hoàng có sửa sang lại nhà cửa nhưng cũng chỉ ở mức tạm được. Nếu so với nhà tôi thì còn thua kém xa.

Vậy mà hôm qua, khi tôi về nhà anh chơi, thấy phòng tân hôn do chính tay bố mẹ chồng tương lai chuẩn bị, tôi lại bật khóc. Căn phòng rộng rãi (do khi sửa nhà, bố mẹ chồng tương lai đập hai phòng cũ làm thành phòng tân hôn mới), có cả tủ lạnh mini, tranh treo tường, rèm che, ti vi, điều hòa, bộ bàn ghế nhỏ và giường cưới. Mọi thứ được trang trí bài bản, sang trọng chẳng khác nào phòng của khách sạn. Căn phòng này đối lập hoàn toàn với cả căn nhà.

Thấy tôi đỏ hoe mắt, mẹ chồng tương lai nắm lấy tay tôi, bảo bà đã cố gắng hết sức để trang trí phòng này, chỉ hy vọng tôi hài lòng. Bà biết nhà tôi giàu có nổi tiếng, chỉ không ngờ tôi lại chịu làm dâu một gia đình nghèo. Căn phòng này coi như bù đắp một chút thiệt thòi cho tôi.

Tôi ôm lấy mẹ chồng tương lai mà khóc. Tôi lấy Hoàng vì yêu anh, vì thương bố mẹ anh hiền hậu. Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện mình chịu thiệt thòi gì cả. Vậy mà bố mẹ chồng tương lai lại nghĩ cho tôi, bù đắp cho tôi.

Hôm qua, tôi bàn với bố mẹ và Hoàng về chuyện sửa lại căn nhà anh một lần nữa. Lần này không phải chỉ sửa cho dễ nhìn mà sẽ là xây dựng, nâng cấp căn nhà lên cho rộng rãi, tiện nghi và hiện đại. Bố mẹ tôi đồng ý và cho tôi 1 tỷ để sửa nhà, còn lại thì mua sắm nội thất. Dù sao tôi cũng là con gái một, ông bà cũng muốn tôi được sống trong một căn nhà bề thế. Nhưng Hoàng lại không đồng ý. Anh nói không muốn nhận tiền của bố mẹ vợ mà muốn tự lập kiếm tiền xây nhà mới, theo đúng khả năng của mình.

Giờ chỉ còn 1 tháng nữa là cưới mà chúng tôi vẫn còn dùng dằng về chuyện này. Phải làm sao để Hoàng đồng ý chuyện sửa nhà đây?

Trách mẹ chồng bán nhà 2 tỷ chia cho mình có 200 triệu

Nhà chồng có 3 anh em trai nhưng chẳng ai chịu nhận chăm sóc mẹ. Lớn lên, ai cũng cố bon chen lên thành phố lập nghiệp, để mẹ một mình lủi thủi ở quê với căn nhà lớn.

Vì mẹ chồng ở có một mình, đất quê lại đang được giá nên chúng tôi bảo mẹ bán nhà đi, chuyển sang nhà khác nhỏ hơn để ở cho đỡ... phí của.

Vận động mãi mẹ mới chịu bán. Căn nhà được trả 2 tỷ đồng, bà dùng một phần tiền mua mảnh đất nhỏ rồi dựng một căn nhà sống tạm bợ qua ngày.